Không có điều gì khiến cho Triệu Tư Tề cảm thấy kinh hoảng hơn là việc ngủ một giấc tỉnh lại thì bên cạnh có thêm một người. Đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ khi nhìn thấy thiếu niên nằm bên cạnh thì đột nhiên trừng lớn, anh nhảy bật lên từ trên giường, tấm chăn mỏng phủ trên người trượt xuống, thân thể không một mảnh vải lộ ra trong không khí bị gió điều hòa thổi đến khiến cho Triệu Tư Tề bất giác rùng mình.
Triệu Tư Tề cứng đờ nhìn xuống, anh vén tấm chăn mỏng lên, những dấu vết khả nghi ở thân dưới, thân thể trắng như tuyết ở bên cạnh, chất dịch màu trắng hòa với màu đỏ trên đệm trải giường, không khí mĩ còn chưa tan đi trong phòng… Hết thảy những thứ đó khiến cho đầu óc của Triệu Tư Tề như bị đập mạnh một cú choáng váng.
Tại sao lại như vậy?
Triệu Tư Tề liều mạng gõ đầu, cơn đau khiến cho đầu óc của anh dần dần thanh tỉnh lại.
Tối hôm qua tại quán bar bị Tiểu Vương chuốc rượu, bất tri bất giác uống rất nhiều. Những chuyện sau đó thì rất là mơ hồ, anh cứ như lạc trong sương mù. Trong màn sương mù dày đặc đó chợt xuất hiện đôi mắt rất quen thuộc, cảm xúc chân thật nháy mắt mê loạn tâm trí của anh, dục vọng giống như vỡ đê mà tuôn trào…
Nhưng những thứ đó không phải chỉ là trong mộng sao? Tại sao sau một đêm tỉnh lại thì giấc mộng lại biến thành hiện thực?
Ư…
Thiếu niên bên cạnh khẽ xoay người, tiếng rên rỉ vụn vặt từ đôi môi mỏng tái nhợt không ngừng tràn ra. Hành vi phóng túng tối hôm qua như vậy, cậu ta không sao chứ?
Triệu Tư Tề cuống quýt cúi người kiểm tra, hai gò má của thiếu niên ửng hồng, hàng chân mày thanh tú cau lại, lông mi khẽ run rẩy. Nâng tay áp lên cái trán của thiếu niên, cảm nhận được hơi nóng hầm hập ập đến.
Cạu ta sốt rồi, Triệu Tư Tề thầm kêu không xong, cúi người đẩy thiếu niên hỏi thử: “Cậu không sao chứ?”
Thiếu niên không ngủ say lắm, đứt quãng mà bật ra vài từ vụn vặt, Triệu Tư Tề đưa tai lắng nghe mới miễn cưỡng nghe ra được thiêu niên không ngừng lặp đi lặp lại “mẹ”, “đau”…
Giờ khắc này Triệu Tư Tề chỉ hận không thể một dao tự đâm chết mình, rượu say làm bậy gây ra chuyện không bằng cầm thú như thế, bây giờ rốt cục phải làm sao đây? Một Triệu Tư Tề luôn luôn bình tĩnh giờ đang rơi vào trạng thái hoang mang, rối loạn, bế tắc.
Trong khi Triệu Tư Tề không biết phải làm sao thì thiếu niên kia từ từ hé mắt, mờ mịt nhìn anh.
Đúng là cặp mắt phượng quen thuộc kia, Triệu Tư Tề giật mình, lúc này anh mới chú ý đến cậu ta chính là người con trai ở trong quán bar.
Thiếu niên đầu tiên ngây ngốc nhìn Triệu Tư Tề, hai gò má hồng hồng lại hơi đỏ thêm vài phần, cùng với những dấu hôn phủ kín khắp thân thể tạo thành cảm giác mỹ nói không nên lời.
Hầu kết của Triệu Tư Tề hơi chuyển động, anh vội vàng dời ánh mắt đi, cúi đầu tổ chức ngôn ngữ hơn nửa ngày mới xấu hổ mở miệng hỏi: “Cậu… cậu không sao chứ?”
Thiếu niên không đáp, cái đầu nhỏ chỉ hơi gật một chút.
Triệu Tư Tề không yên lòng, nhiệt độ vừa rồi hiển nhiên là cậu ta đang phát sốt. “Cậu đang bị sốt!”
Thiếu niên khàn khàn đáp: “Tôi không sao! Anh đi đi!”
Triệu Tư Tề ngập ngừng nửa ngày cũng không biết phải nói gì, nhưng thấy thiếu niên này thành ra như thế thì sao anh có thể yên tâm bỏ đi.
Toàn thân Diệp Thần Dật rã rời, miệng vết thương đằng sau vô cùng đau đớn, cậu cắn chặt môi, trong lòng rất phẫn hận nghĩ không phải ai cũng nói loại chuyện này sẽ khiến cho người ta cảm giác phiêu phiêu dục tiên sao? Mấy kẻ trong phim tỏ ra sung sướng, mấy hình ảnh dục tiên dục tử gì đó đều là gạt người hết!
Vừa nghĩ đến việc mình bị quỷ ám mà làm ra chuyện điên cuồng tối hôm qua khiến cho Diệp Thần Dật chỉ hận không thể đào lỗ tự chôn sống mình.
Phía sau truyền đến tiếng mặc quần áo sột soạt, sau đó là giọng nói đầy áy náy của người đàn ông kia: “Tối hôm qua… rất xin lỗi cậu, tôi không biết làm sao lại…”
Diệp Thần Dật cắn môi dưới, không muốn đáp lại anh ta, trong lòng phiền muốn chết.
“Cậu… cậu còn ngồi dậy được không? Tôi mang cậu đến bệnh viện!”
Người này có rảnh không trời, sao còn chưa đi đi?!
Diệp Thần Dật mất kiên nhẫn mở miệng: “Tôi không sao, anh…” Lời còn chưa dứt thì đã bị Triệu Tư Tề bế bổng lên.
“Anh làm gì thế?” Diệp Thần Dật hốt hoảng kêu lên.
“Tôi giúp cậu tẩy rửa một chút rồi chúng ta đến bệnh viện!”
“Anh thả tôi xuống, tôi không đi bệnh viện!”
“Nhưng cậu đang bị sốt cao!”
“Anh có khùng không, tôi thành ra cái dạng này thì làm thế quái nào mà dám vào viện?”
Triệu Tư Tề ngẩn ra, sau đó liền đỏ mặt.
Bốn mắt giao nhau, hai người vội vã nghiêng đầu tránh đi.
Người này đúng là đồ ngốc! Diệp Thần Dật nhịn không được nhếch môi, cậu hơi giãy dụa: “Anh thả tôi xuống, tự tôi tẩy rửa!”
Triệu Tư Tề lúc này mới nhận ra tư thế của hai người quá mức ái muội, vội để Diệp Thần Dật vào trong bồn tắm rồi hỏi: “Tự cậu làm được chứ?”
Diệp Thần Dật gật đầu: “Anh ra ngoài đi, nhớ đóng cửa!”
Triệu Tư Tề đi ra khỏi phòng tắm ngồi ở trong phòng suy tư một lúc rồi mở cửa đi ra ngoài.
Diệp Thần Dật ngồi trong bồn tắm, nhìn thấy những dấu hôn rải kín khắp thân thể, cậu cảm thấy bản thân mình vô cùng dơ bẩn. Diệp Thần Dật không ngừng chà xát khắp người khiến làn da trắng nõn đỏ ửng thế nhưng cậu hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại.
Bẩn… khắp người đều rất bẩn…
Bất kể là tắm rửa như thế nào thì vẫn không thể tẩy sạch được thứ dơ bẩn này…
Diệp Thần Dật hai tay ôm đầu gối cuộn người co ro trong bồn tắm, toàn thân thể run lẩy bẩy.
Tại sao lại như vậy?
Lý trí bị thù hận thay thế mà làm ra chuyện hoang đường kia, giống như trên tờ giấy trắng vẩy lên vài vết mực, thời thời khắc khắc nhắc nhở mình chính là một sự tồn tại dơ bẩn…
Nếu không phải vì Diệp gia, cậu sẽ không mất mẹ mà trở thành cô nhi!
Nếu không phải vì Diệp gia, cậu sẽ không làm ra chuyện dơ bẩn như thế!
Tất cả những thứ tốt đẹp, hạnh phúc, hồn nhiên vào khoảnh khắc bước chân qua ngưỡng cửa Diệp gia đã hoàn toàn sụp đổ…
Nắm ngón tay bấm chặt vào da thịt, Diệp Thần Dật ngẩng đầu, trong ánh mắt như có hai đốm lửa đang nhảy múa, thù hận tràn ngập khắp toàn thân.