Cưng Chiều Độc Nhất

chương 8

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thẩm Vi Tửu phát hiện mấy hôm đến nhà Đoạn Khâm, cô đều bị bắt uống một cốc sữa bò đầy.

Thẩm Vi Tửu liếm liếm cánh môi: “Sao lúc nào cũng bắt em uống sữa thế, em trưởng thành rồi, đã sớm không thể cao thêm được nữa rồi.” Đoạn Khâm kiềm chế ánh mắt của mình để không rơi trên bờ môi Thẩm Vi Tửu, giọng nói bình thản: “Mấy hôm nay cô cần bổ sung dinh dưỡng.”

Mỗi lúc trời tối, Đoạn Khâm đều phải thấy Thẩm Vi Tửu ngừng tập múa mới đi ngủ, đương nhiên biết rõ cô gái này tập múa vất vả nhường nào.

Thẩm Vi Tửu cười híp mắt, như một chú mèo nhỏ thoả mãn: “A, có phải mỗi tối anh đều nhìn lén em tập múa không?”

Đoạn Khâm im lặng, một lúc sau, trong giọng nói mang theo sự đè nén: “Không thể nhìn sao?”

“Thật ra em cũng biết, ha ha, chỉ có điều lúc đó em đang luyện tập, mấy hôm nữa có cuộc thi múa Valencia, lúc đó anh đến cổ vũ cho em được không?”

Đoạn Khâm còn chưa từ chối, Thẩm Vi Tửu liền nói: “Em muốn múa một điệu hoàn chỉnh cho anh xem.”

Thấy Đoạn Khâm di chuyển xe lăn định bỏ đi, Thẩm Vi Tửu không hỏi gì nữa, bởi vì cô thấy lỗ tai Đoạn Khâm đỏ lên.

Đoạn Khâm to cao mà vẫn thích thẹn thùng như ngày trước.

Chưa đến mấy hôm, bên ngoài liên tục có du khách đến phố Cologne, nơi đó đang tổ chức cuộc thi múa hàng năm.

Đoạn Khâm nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, anh với tay kéo xe lăn lại, sau đó hai tay dùng sức chống lên giường, cả người anh đã ngồi trên xe lăn.

Lúc đầu, ngay cả xe lăn anh cũng không muốn ngồi, bây giờ đã thuần thục đến mức này rồi, Đoạn Khâm mở tủ đồ ra bắt đầu tìm quần áo.

Cô ngốc kia nói muốn nhảy một điệu hoàn chỉnh cho anh xem.

Không tìm được quần áo, ánh mắt Đoạn Khâm trầm xuống, anh tìm thấy bao tay của mình.

Anh còn tưởng rằng mình không mang tới đây.

Bao tay được gìn giữ rất tốt, lớp da bóng nhoáng, tựa như một giây sau có thể đánh người khác ngã nhào xuống đất.

Nhưng mà... anh không thể đeo nó lên được nữa.

Bao tay bị siết đến nỗi biến dạng, Đoạn Khâm thở hổn hển, sau đó lại cất đi.

Anh nhớ tới nụ cười diễm lệ của cô.

Cô yêu khiêu vũ, cô yêu xe đạp, cô yêu lướt sóng, mà anh thì sao?

Chỉ có thể ngồi một chỗ trên xe lăn nhìn cô.

Đoạn Khâm tự nhìn mình trong gương, ánh mắt của người đàn ông bên trong u ám, đôi chân không chút phản ứng rủ xuống, anh không thể đứng dậy, không thể đứng bên cạnh cô, ngay cả sờ đầu cô cũng không được.

Nắm đấm đang siết chặt đột nhiên nện lên gương, “rầm” một tiếng, mặt gương vỡ nát.

Những mảnh gương nát rơi trên đất, có thể nhìn thấy vết máu thấp thoáng trên đó.

Hộ công bên ngoài hoảng sợ: “Tiên sinh, cậu không sao chứ.”

Đoạn Khâm nhắm mắt lại, mặc kệ máu tươi trên tay nhỏ lên mảnh gương vỡ: “Tôi không sao.”

Thẩm Vi Tửu thay đồ xong, nhanh chóng chạy sang nhà Đoạn Khâm: “Đoạn Khâm, chúng ta xuất phát thôi.”

Dan đi từ trong phòng bếp ra, sắc mặt không tốt lắm: “Thẩm, tiên sinh nói cậu ấy không đi.”

Thẩm Vi Tửu bỗng sửng sốt: “Hôm nay anh ấy có việc gì ạ?”

Dan lắc đầu.

Chủ thuê đã không cho ông nói với Thẩm Vi Tửu, ông cũng sẽ không nói.

Thẩm Vi Tửu đi đến cửa phòng Đoạn Khâm, gõ cửa, bên trong vô cùng yên tĩnh.

“Vậy hôm nay anh lo chuyện của mình đi, em đi trước, anh phải chờ em về nhé.”

Giọng nói của cô vô cùng dịu dàng, tựa như không hề để ý chuyện mình cho cô leo cây.

Anh có đi hay không, đối với cô cũng không ảnh hưởng gì, nên cô mới không tức giận.

Yết hầu Đoạn Khâm dịch chuyển lên xuống.

Rõ ràng vì lí do của bản thân nên anh không thể đi cùng cô, mà bây giờ anh lại bắt đầu cảm thấy cô không coi trọng mình.

Quả nhiên anh đã trở nên tồi tệ rồi, từ trong ra ngoài đều tệ.

Thẩm Vi Tửu không nghe thấy giọng nói của Đoạn Khâm, đành bỏ đi.

Cô muốn Đoạn Khâm xem cô múa, nhưng nếu anh không muốn đi, thì... thôi vậy.

Thẩm Vi Tửu cắn môi dưới, khẽ chớp mắt cho bọt nước trên lông mi khô đi.

Cô vừa tốt nghiệp không lâu, tình yêu trong tim thúc giục cô phải tìm được cái người đã quên mình này.

Cô rộng mở nội tâm mềm mại không khúc mắc của mình, mỗi ngày đều lặng lẽ chờ anh bước đến.

Giữa lúc cô cho rằng anh đã chậm rãi bước vào nội tâm của mình, người đàn ông này lại nhẫn tâm chủ động đóng cửa.

Nghe thấy từng tiếng bước chân bên ngoài đã xa dần, sắc mặt Đoạn Khâm trở nên u ám, hơi thở nặng nề hơn, chỉ có hai bàn tay đang nắm chặt để lộ tâm tình của anh.

Dan thấy Thẩm Vi Tửu đã đi, hơi do dự nhưng vẫn lên tầng tìm Đoạn Khâm.

Đoạn Khâm đã mở cửa, ánh mắt nặng nề nhìn xuống tầng dưới, trong mắt ảm đạm không rõ.

Dan biết tính tình Đoạn Khâm không tốt, nhưng lúc nhìn Đoạn Khâm, ông luôn cảm giác như thấy được chính mình.

“Tiên sinh, hình như lúc rời đi, Thẩm tiểu thư đã khóc.”

Đoạn Khâm giữ chặt tay vịn xe lăn, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ.”

Dan nói: “Cậu cảm thấy đồ ăn tôi làm có ngon không?”

Lúc này Đoạn Khâm mới phát hiện hình như Dan muốn nói chuyện khác với mình, dời ánh mắt lên người Dan, ông là người Tây Ban Nha chính thống, trên mặt có một bộ râu quai nón, lại có bàn tay giỏi, quả thật Đoạn Khâm cảm thấy cơm ông làm rất ngon, Đoạn Khâm gật đầu: “Ông nấu rất ngon.”

Dan ngượng ngùng cười cười: “Cậu nhìn bàn tay tôi này.”

Bàn tay của Dan dày rộng, trong lòng bàn tay lại có một vết thương, từ vết đó có thể thấy được hình như khi đó bị thương đến tận xương, ánh mắt Đoạn Khâm phóng tới trên người Dan. Dan cảm thấy Đoạn Khâm đã hiểu ông có ý gì, nhưng điều cần nói thì ông vẫn nói: “Đây là lúc trước tôi làm việc để lại đấy, khi đó ngay cả cầm bút cũng không được chứ đừng nói là xào rau, vợ tôi nói, ông không kiên trì, không làm thử thì sao biết mình không làm được, nếu không phải vợ của tôi, có lẽ tôi đã sớm bỏ nghề này rồi, nhưng tôi thích nấu ăn, nên sẵn sàng thử kiên trì. Nếu tiên sinh thích, sao không thử kiên trì xem?”

Câu nói sau cùng của Dan có chút lấp lửng, vừa chỉ nghề nghiệp, vừa chỉ cái khác.

Đoạn Khâm ngước mắt: “Dan, ông nên đi nấu cơm rồi. Bảo bọn họ giúp tôi xuống tầng đi.”

Dan cảm thấy mình đã đi quá, thấy Đoạn Khâm ngồi đó cũng không dám nói thêm gì nữa, có lẽ ông vẫn nên làm đồ ăn cho tốt, đến khi ông rửa đồ xong, quay người lại thì không thấy Đoạn Khâm đâu nữa.

Đoạn Khâm di chuyển xe lăn, cắn chặt quai hàm, anh vẫn muốn đi xem cô ngốc kia, cho dù nhìn từ rất xa cũng được, anh chỉ nhìn một chút, chỉ một chút thôi.

Cuộc thi múa Valencia chỉ để tuyển chọn vũ công gia nhập vũ đoàn Valencia, đào tạo thêm nhiều vũ công xuất sắc.

Trước khi Thẩm Vi Tửu lên sân khấu, cô liếc nhìn xung quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng Đoạn Khâm. Thẩm Vi Tửu nhắm hai mắt lại, đừng nghĩ nữa, Đoạn Khâm sẽ không tới đâu.

Martina đứng bên dưới, ngẩn người nhìn Thẩm phía trên, hai chiếc răng cửa lộ ra ngoài, cô nhóc cũng không hề ý.

Tiết mục của Thẩm Vi Tửu chính là điệu múa đơn trong vở ba lê 《 Người đẹp ngủ trong rừng. 》

《 Người đẹp ngủ trong rừng 》 là điệu múa ba lê cổ điển trong bách khoa toàn thư, đối với người múa mà nói thì độ tự do rất lớn, yêu cầu về kỹ năng và thể năng cũng rất cao, cả người cô đều bộc lộ sự hoàn mỹ, tiếng nhạc Tchaikovsky chậm rãi vang lên, kết hợp sự thanh lịch và tinh tế vào tiết mục.

Thân hình mảnh mai của thiếu nữ, động tác đầy sức dẻo dai, kỹ thuật múa đẹp mắt, khiến người ta dường như rơi vào một khung cảnh ảo mộng.

Khán giả phía dưới đều nín thở, bọn họ sợ phát ra một chút tiếng động sẽ dọa tinh linh mộng ảo đang di chuyển trên sân khấu.

Rốt cuộc Đoạn Khâm cũng đến phố Cologne, sân khấu đồ sộ đập vào mắt anh, trên đó có một cô gái đang nhẹ nhàng múa, như một tinh linh sa xuống trần thế, khiến ánh mắt của mọi người đều ngưng tụ trên người cô, cô thuần khiết tựa như thần tiên vừa bước ra từ biển cả.

Trái tim Đoạn Khâm lại đập cùng nhịp theo từng động tác múa của cô.

Anh không thể xem tiếp nữa.

Anh muốn giấu cô đi, để tầm mắt của cô chỉ có một mình anh mà thôi.

Lúc múa, Thẩm Vi Tửu sẽ đắm chìm trong tiết mục, sau khi kết thúc, cô mới nhìn xuống tất cả mọi người phía dưới đang vỗ tay cho mình, cô mím môi mỉm cười, sau đó lui khỏi sân khấu.

Martina vô cùng phấn khích: “Thẩm, chị múa tuyệt quá, em cảm thấy nhất định chị có thể đạt giải nhất.”

Mẹ Martina cũng rất kích động, trước đó, lúc Thẩm Vi Tửu điền những thông tin kia, bọn họ chỉ cho là Thẩm biết chút ít, nào ngờ hóa ra cô lại múa đẹp như vậy. Bên cạnh có một cô gái đi đến tặng hoa cho Thẩm Vi Tửu: “Cô múa rất đẹp.”

Thẩm Vi Tửu không ngờ sẽ có người tặng hoa cho mình, cô nhận hoa, nói: “Cảm ơn, hoa rất thơm, tôi rất thích.”

“Martina, em có thấy Đoạn Khâm không?” Thẩm Vi Tửu sợ Đoạn Khâm tới mà cô không thấy, cố ý dặn Martina quan sát giúp mình.

Martina hơi ngượng ngùng: “Xin lỗi, Thẩm, chị múa đẹp quá, nên em không để ý.”

“Không sao.”

Thẩm Vi Tửu thay bộ váy bình thường, bên tai liên tục có tiếng hoan hô, gió biển khô nóng thổi bay mép váy Thẩm Vi Tửu, cô ôm một bó hoa đứng ở đó, ánh mắt nhìn vòng người ngoài cùng, có lẽ Đoạn Khâm vẫn chưa tới.

Martina nói: “Thẩm, chúng ta về thôi.”

“Mọi người về trước đi, em xem thêm một lúc nữa.”

Mẹ Martina cười nói: “Hình như hôm nay là vòng sơ khảo, mấy hôm nữa vẫn còn vòng thi, Thẩm sang nhà chị ăn cơm chiều nhé, chị nấu hải sản cho mọi người.”

Thẩm Vi Tửu nháy mắt: “Trong nhà có người đang đợi em đấy.”

Thẩm Vi Tửu đã từ chối, mẹ Martina cũng không ép: “Vậy lần sau lại gặp nhé Thẩm.”

Đợi đến khi cuộc thi kết thúc thì đã chập tối, đám mây lớn màu cam che phủ bầu trời Valencia, cả thành phố đều chìm trong mộng cảnh, hôm nay Archer cũng tới xem cuộc thi, lúc thấy Thẩm Vi Tửu trên sân khấu còn giật mình, không ngờ cô gái đêm đó lại múa ba lê đẹp như vậy.

“Sao Đoạn Khâm không đến thế?” Archer thấy Thẩm Vi Tửu vẫn chưa về liền đến hỏi.

Lúc này Thẩm Vi Tửu mới nhìn thấy người bên cạnh là cảnh sát hôm đó.

Lúc Đoạn Khâm về đến nhà, Dan vội vàng đi ra ngoài: “Tiên sinh, tay của cậu chảy máu.”

Hộ công vội vàng đến đến xử lý miệng vết thương cho Đoạn Khâm, lòng bàn tay Đoạn Khâm đã bị trầy xước từ trước, chưa lành được mấy hôm mà lúc này lại bị trầy lần nữa, càng nghiêm trọng hơn trước, lúc xử lý vết thương, trong lòng hộ công run sợ, nhưng Đoạn Khâm lại tỏ ra lãnh đạm, tựa như không cảm nhận được đau đớn, hộ công liếc nhìn Đoạn Khâm rồi rùng mình một cái, cúi đầu xuống tiếp tục xử lý miệng vết thương.

Đoạn Khâm nhìn ánh sáng bên ngoài dần mờ nhạt, mà cô vẫn chưa về.

Cô múa đẹp như vậy, nhất định đang được mọi người chúc mừng, nói không chừng sẽ có người đàn ông to lớn nâng cô lên.

“Tiên sinh.”

Hộ công thấy miệng vết thương vừa băng bó kỹ cho Đoạn Khâm lại chảy máu, không nhịn được gọi một tiếng, nhưng dường như Đoạn Khâm không nghe thấy, ánh mắt anh rơi trên người Thẩm Vi Tửu, mà bên cạnh cô còn có một người đàn ông khác đang đứng cùng.

Truyện Chữ Hay