Đoạn Khâm cởi trang phục thú bông trên người xuống, lùi về sau một bước.
“Trên người anh đều là mồ hôi.”
Thẩm Vi Tửu lại bước lên một bước, duỗi tay kéo cổ tay Đoạn Khâm lại, các ngón tay trắng nõn phủ lên vết thương, khiến miệng vết thương càng thêm xấu xí.
Từng giọt nước mắt chảy trên gương mặt, Đoạn Khâm chỉ cảm thấy dường như những giọt nước mắt làm bỏng miệng vết thương, khiến nơi đó lại bắt đầu đau.
“Sao lại thành thế này?”
Đoạn Khâm không muốn nói cho Thẩm Vi Tửu, nhưng lại không chịu nổi khi thấy Thẩm Vi Tửu khóc nấc lên, anh nói: “Đừng khóc, anh sẽ nói cho em.”
Thẩm Vi Tửu khẽ sụt sịt, nhanh chóng lau nước mắt: “Được, em không khóc nữa.”
Đoạn Khâm thấp giọng nói: “Năm đó anh cho rằng em đã chết.”
Chỉ một câu ngắn ngủi nhưng Thẩm Vi Tửu đã hiểu rõ, nước mắt lại lăn dài, sao Đoạn Khâm lại ngốc như vậy, cô chết rồi, nên anh liền tự sát sao?
“Còn đau không?”
“Không đau, A Tửu, anh không đau nữa, nhưng anh nhớ em, nhớ đến đau lòng.” Đoạn Khâm hôn lên gương mặt Thẩm Vi Tửu, anh chuyển bàn tay cô từ cổ tay đặt lên lồng ngực mình: “Nơi này đau.”
Những tia sáng nhiều màu rơi trên gương mặt Đoạn Khâm, làm tan biến đi vẻ lạnh lùng của anh, thậm chí trên gương mặt còn mang nét trẻ con, Thẩm Vi Tửu lại nghĩ đến cả ngày hôm nay Đoạn Khâm đều mặc bộ đồ thú bông đi theo sau mình, trong lòng lập tức trở nên mềm mại, cô chậm rãi nói: “Đoạn Khâm, em cũng đau lòng.”
Đoạn Khâm thương tiếc hôn lên những giọt nước mắt trong suốt: “Sau này sẽ không làm em đau lòng nữa.”
Hôm nay Thẩm Vi Tửu không nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Đoạn Khâm nữa, cô cũng không muốn hỏi những thứ đó, nếu Đoạn Khâm nói không có, vậy thì là không có, cô nguyện ý tin tưởng Đoạn Khâm.
Hai người ngồi đến tận lúc công viên giải trí đóng cửa, Đoạn Khâm xách bộ trang phục thú bông trong tay, một tay khác dắt tay Thẩm Vi Tửu, trên gương mặt nở nụ cười nhàn nhạt.
Lúc bọn họ ra ngoài, điện thoại của Thẩm Vi Tửu vang lên.
“A Tửu, cậu ở đâu đấy?” Trong giọng nói của Tiểu Phương mang theo sự lo lắng.
Thẩm Vi Tửu áy náy nói: “Xin lỗi, mình cảm thấy khó chịu nên về trước rồi, quên mất không nói với mọi người, mình đã về đến nhà, đừng lo, mọi người cũng mau về đi.”
Đoạn Khâm hơi cúi đầu: “Khó chịu chỗ nào?”
Gương mặt Thẩm Vi Tửu hồng hồng: “Không, em sợ bọn họ lo lắng thôi.”
Đoạn Khâm đột nhiên không đi nữa, Thẩm Vi Tửu ngẩng đầu thì thấy Đoạn Khâm bình tĩnh nhìn mình.
Thẩm Vi Tửu nói: “Làm sao vậy?”
Đoạn Khâm cúi đầu xuống, nói bên tai Thẩm Vi Tửu: “Chỉ là đã lâu rồi anh không được nhìn dáng vẻ này của em, anh rất nhớ em.”
Gương mặt Thẩm Vi Tửu càng đỏ hơn, cô nhìn ngó xung quanh, sau đó kiễng mũi chân, khẽ hôn lên môi Đoạn Khâm: “Em cũng nhớ anh.”
Bộ đồ thú bông rơi xuống đất, hai tay Đoạn Khâm ôm chặt eo Thẩm Vi Tửu, hôn lại cô.
Hôn xong, Thẩm Vi Tửu chợt thấy hai mắt Đoạn Khâm đỏ bừng, tựa như muốn ăn sạch cô, trong đôi mắt mông lung hơi nước mang theo một tia ngại ngùng.
Đoạn Khâm lại không nhịn được, khẽ hôn Thẩm Vi Tửu, anh cảm thấy A Tửu như rượu vang đỏ, ngọt ngào khiến mình choáng váng, anh tựa như kẻ say, uống hết ly này đến ly khác.
Sau khi đưa Thẩm Vi Tửu về nhà, Đoạn Khâm đứng dưới nhà cô, hút hết một điếu thuốc mới miễn cưỡng đè nén được sự mừng rỡ như điên trong lòng.
Sau khi tìm lại được trân bảo của mình, chắc hẳn ai ai cũng đều giống anh, luôn sợ hãi rằng đây chỉ là một giấc mộng.
Thẩm Vi Tửu về đến nhà, Thẩm Như vừa liếc nhìn đã thấy hai mắt cô sưng lên, vội vàng hỏi: “A Tửu, chẳng phải hôm nay con ra ngoài chơi với đồng nghiệp sao? Làm sao vậy? Có người bắt nạt con à?”
Thẩm Vi Tửu xấu hổ che mắt lại: “Không phải, chơi tàu lượn siêu tốc sợ quá nên khóc thôi ạ.”
Thẩm Vi Tửu che hai mắt lại khiến Thẩm Như càng chú ý tới khóe môi hơi sưng đỏ của cô.
Thẩm Như hoảng hốt hỏi: “A Tửu, môi con bị làm sao vậy?”
Lúc này, gương mặt Thẩm Vi Tửu đã hoàn toàn đỏ bừng, cô ấp a ấp úng nói: “Mẹ, con về phòng đây.”
Thẩm Như ngồi trên ghế sô pha suy nghĩ, có thể khiến A Tửu vừa khóc lại vừa bị hôn, chắc là chỉ có Đoạn Khâm.
Bà nhìn số điện thoại của Đoạn Khâm đã lưu từ trước, nhấn phím gọi.
Sáng hôm sau, Thẩm Vi Tửu tỉnh dậy mới phát hiện khóe môi đã bị Đoạn Khâm cắn rách, tựa như bị anh in một vết tích trên đó.
Sau khi xuống nhà, cô nhìn thấy Đoạn Khâm đứng ở ven đường chờ mình, nhìn thấy cô đến đây, anh nở nụ cười, trái tim Thẩm Vi Tửu không nhịn được mà đập nhanh hơn.
Đoạn Khâm đến gần, vén sợi tóc của cô ra sau tai: “A Tửu, đêm qua mẹ em gọi điện thoại cho anh.”
Thấy cô mở to mắt, trông như một chú mèo Kitty chỉ lộ ra cái bụng, ý cười trong mắt Đoạn Khâm càng sâu: “A Tửu, mẹ em nói anh hôn em thì phải chịu trách nhiệm với em.”
Đoạn Khâm vừa nói xong đã cảm thấy hối hận, A Tửu không muốn kết hôn với anh, anh không nên nói những lời này, anh không chờ Thẩm Vi Tửu trả lời đã chuyển đề tài: “Đợi lát nữa đưa em đi làm, sau đó anh sẽ trở lại thành phố C một chuyến, chờ anh về nhé.”
Đoạn Khâm kéo chặt tay Thẩm Vi Tửu, anh sợ A Tửu lại biến mất một lần nữa, Thẩm Vi Tửu khẽ thở dài một hơi, cô biết hiện tại người đàn ông này không có cảm giác an toàn, cô khẽ hôn Đoạn Khâm: “Được, em chờ anh về.”
“Lần này anh trở về là vì huấn luyện sao?”
Đoạn Khâm gật đầu: “Ừ, câu lạc bộ có một số việc.”
Sau khi đưa Thẩm Vi Tửu đến chỗ làm, Thẩm Vi Tửu phát hiện Đoạn Khâm vẫn luôn kéo tay cô không buông.
Thẩm Vi Tửu nói: “Em tới nơi rồi.”
Đoạn Khâm gật đầu: “Ừ.”
Người đàn ông chỉ nói “Ừ” nhưng lại không hề buông tay, đôi mắt chăm chú nhìn cô, Thẩm Vi Tửu nói: “Em phải vào rồi, A Khâm.”
Đoạn Khâm thật sự không muốn buông tay, anh vừa làm hòa với A Tửu mà đã phải trở lại, nhưng chưa xử lí xong chuyện ở thành phố C, sao anh có thể đón cô gái của anh về đó chứ?
Thẩm Vi Tửu vừa vào lớp dạy múa đã bị mọi người vây quanh: “A Tửu, hóa ra người mà anh chàng đẹp trai kia vẫn luôn chờ là cậu.”
“Đúng vậy, đúng vậy, A Tửu, cậu chẳng nói với bọn mình gì cả, hại bọn mình cứ đoán mãi.”
Thẩm Vi Tửu cảm thấy ngượng ngùng, Tiểu Phương lách đến, kéo Thẩm Vi Tửu ra ngoài: “Mấy người này thật nhàm chán.”
Thẩm Vi Tửu nghĩ đến hôm trước Tiểu Phương cũng gọi cô đến xem Đoạn Khâm, không khỏi bật cười.
Tiểu Phương nhìn Thẩm Vi Tửu tươi cười, cô nàng cũng nở nụ cười: “A Tửu, cậu quay lại với anh ấy rồi à? Mình thấy tâm trạng của cậu đã tốt hơn rất nhiều rồi đó.”
Thẩm Vi Tửu khẽ nở nụ cười, ánh mắt lấp lánh.
Lớp dạy múa của Thẩm Vi Tửu vừa nhận công việc làm vũ công cho nhà hát opera, mấy giáo viên đều liều mạng tập luyện, Đoạn Khâm đang ở thành phố C, điện thoại đột nhiên vang lên, anh lấy ra nhìn, lập tức trở nên ngẩn ngơ.
Tiểu Vương lại gần: “Khâm ca, đang xem gì vậy?”
Đoạn Khâm lập tức quay màn hình điện thoại sang hướng khác, liếc nhìn Tiểu Vương bằng gương mặt không cảm xúc.
Tiểu Vương vừa bị Đoạn Khâm liếc mắt một cái đã lập tức đứng thẳng người: “Khâm ca, em đi xem mấy người đó tới chưa.”
Sau khi Tiểu Vương đi, Đoạn Khâm mới mở điện thoại lên.
Trên đó là video múa mà Thẩm Vi Tửu vừa gửi, cô gái trong video mặc đồ múa, cổ chân mảnh khảnh lộ ra bên ngoài, tựa như bông hoa sơn chi trắng nở rộ vào sớm mai.
Trái tim Đoạn Khâm đập theo từng động tác của cô, trong ánh mắt tràn đầy tình yêu.
Sau khi Thẩm Vi Tửu gửi video, cô đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, cô thích múa nên cũng muốn Đoạn Khâm thích bài múa của mình.
Đoạn Khâm gửi một tin nhắn thoại đến, Thẩm Vi Tửu vừa nghe xong lập tức đỏ mặt.
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp giàu từ tính: “Sau này múa ở nhà cho anh xem.”
Thẩm Vi Tửu đang định trả lời Đoạn Khâm thì anh đã gọi điện thoại đến.
“Sắp đến nhà hát opera à?”
Giọng nói của Thẩm Vi Tửu mềm mại: “Vâng, anh huấn luyện thế nào rồi?”
“Rất tốt, anh sẽ đến xem.” Bên kia dừng lại một chút, người đàn ông tựa như lơ đãng hỏi: “Nhớ anh không?”
Nhưng anh lại không biết rằng sau khi hỏi câu này, hô hấp hơi nặng nề đã để lộ sự căng thẳng của mình.
Thẩm Vi Tửu chớp chớp mắt, cô không ngờ Đoạn Khâm sẽ hỏi câu này, cô nhỏ giọng trả lời, nghe rất mơ hồ.
Đoạn Khâm nhíu mày, thấp giọng nói: “Nhỏ quá, anh không nghe thấy.”
Thẩm Vi Tửu cười thành tiếng: “Vậy chờ anh trở về, em sẽ nói trước mặt anh.”
Dấu vết giữa đầu lông mày của Đoạn Khâm dần biến mất, anh nhẹ giọng nói một tiếng được.
Hiện tại anh đã muốn về rồi.
Đúng như câu nói “Ba phút trên sân khấu là công sức mười năm phía sau cánh gà”, biểu hiện trên sân khấu đều là phản hồi từ các buổi luyện tập từ trước.
Tấm rèm lụa màu đỏ sậm dần kéo ra, ánh đèn thắp sáng cả sân khấu, bóng dáng mảnh mai hạ xuống chính giữa sân khấu, bắt đầu xoay tròn, chiếc cổ thon dài hơi cong, tựa như tinh linh hạ phàm.
Tiếng vỗ tay như sấm dậy, ánh mắt Thẩm Vi Tửu xẹt qua những người phía dưới nhưng không thấy Đoạn Khâm đâu, sau khi cảm ơn khán giả, cô bước xuống sân khấu, bỗng bị một người ôm vào lòng, trái tim đang lơ lửng giữa không trung của cô rốt cuộc cũng trở lại đúng chỗ.
“Anh đến muộn.” Trong giọng Đoạn Khâm mang theo vẻ có lỗi, Thẩm Vi Tửu lắc đầu, chợt phát hiện vết thương bên mặt Đoạn Khâm: “Chỗ này bị làm sao vậy?”
Đoạn Khâm nói: “Không sao.”
Vốn dĩ anh định đợi vết thương lành lại mới trở về, nhưng anh thật sự muốn gặp A Tửu, sau khi giải quyết xong chuyện ở thành phố C, anh lập tức trở về gấp.
Thẩm Vi Tửu nói vài câu với mọi người trong lớp dạy múa, sau đó cầm quần áo đi thay, rồi cùng Đoạn Khâm rời khỏi nhà hát opera.
Tiểu Vương đang lái xe chờ ở cửa, thấy Đoạn Khâm ôm một cô gái đi tới, cô gái đó còn chưa tẩy trang, nhìn vô cùng xinh đẹp.
Tiểu Vương hít một hơi, hóa ra Khâm ca cũng tìm thú vui cơ đấy.
Chẳng qua là lúc Đoạn Khâm và cô gái đó lên xe, Tiểu Vương cảm thấy cô hơi quen mắt, hơn nữa, Khâm ca đối xử với đối phương rất dịu dàng, cậu ta chưa từng thấy Đoạn Khâm đối xử với cô gái nào như vậy.
Tiểu Vương nhớ đến dáng vẻ mọi ngày của Đoạn Khâm khi nhìn thấy phụ nữ, không khỏi nhìn Thẩm Vi Tửu nhiều thêm, cậu ta muốn nhìn một chút xem người này làm Đoạn Khâm say mê như thế nào.
Chẳng qua là cậu ta vừa liếc mắt thì đột nhiên thấy mặt Khâm ca đen như đáy nồi, vội vàng thu hồi ánh mắt, chậc chậc, hóa ra dáng vẻ ghen tuông của Khâm ca cũng chẳng khác gì những người khác.
Thẩm Vi Tửu không biết Đoạn Khâm đang nghĩ gì, ngón tay cô nhẹ nhàng sờ lên má Đoạn Khâm, rõ ràng vết thương đó là do dao tạo ra, nhưng Đoạn Khâm không nói cho cô biết.
Cô vẫn chưa tẩy trang, ánh mắt lấp lánh, đuôi mắt cũng hồng hồng, Đoạn Khâm duỗi tay nhẹ nhàng xoa: “A Tửu, em đẹp lắm.”
Nghe thấy cái tên A Tửu, Tiểu Vương mới nhớ ra rằng cô gái này chính là người mà lần trước Khâm ca cướp bên đường.
Tiểu Vương xem như đã rõ là chắc hẳn Đoạn Khâm đã theo đuổi được cô gái này.
Điện thoại của Tiểu Vương vang lên, cậu ta vừa bắt máy thì nghe thấy giọng nói của Trần Mạt, Tiểu Vương nhăn nhó đau khổ giải thích, sau khi cúp máy bèn quay đầu lại nói: “Khâm ca, Mạt ca hỏi anh chừng nào về huấn luyện.”
Tiểu Vương vừa nói xong, trái tim của Đoạn Khâm lập tức rơi lộp bộp, sau đó anh cảm nhận được ánh mắt của cô rơi trên người mình, anh cảm thấy có lẽ mình phải giảm chút tiền lương của Tiểu Vương rồi.