“Huyền Thiết, người thật sự không dịu dàng gì cả!” Thấy Đại Nha đã bị đỡ ngồi sang bên cạnh, Phinh Đình cười trêu chọc.
Huyền Thiết đến gần, kéo lấy Phinh Đình nói: “Muốn dịu dàng cũng chỉ có thể đối với nàng!” Không ngờ mấy lời đường mật cũng nói nhiều rồi, Huyết Thiết cũng có thể kích tình như vậy.
Phinh Đình mỉm cười, có điều trong lòng rất hạnh phúc: “Được rồi, không có nhiều thời gian đâu, nói vào chuyện chính thôi!” Phinh Đình coi như tương đối có lý trí, biết lúc này thời gian không nhiều, cơ hội cũng khó có được.
“Bên phía của nàng có phát hiện gì không?” Huyền Thiết mấy ngày nay cũng đi điều tra, tương đối hiếu kỳ đối với hai chỗ, bởi vì hai chỗ đó rất thần bí, một là cấm địa mà hôm đó vị đại thẩm đó nói với hắn, còn một chỗ khác chính là nơi mà Cát Lượng Cát Băng thường hay lui tới, hơn nữa nghe nói chỗ đó canh phòng cẩn mật, điều này khiến hắn càng thêm hiếu kỳ.
Phinh Đình đem phát hiện mà mình vừa biết nói cho Huyết Thiết.
Huyền Thiết cau mày, địa phương hai người nói lại là cùng một chỗ, vậy thì hắn có thể loại trừ cấm địa đó rồi.
“Vậy được, đêm nay ta sẽ đi xem thử, nếu như đồ vật ở trong đó, ta sẽ xin chỉ thị của môn chủ, nhiệm vụ của nàng cũng coi như hoàn thành rồi, đến lúc đó mau chóng thoát thân, nếu thật sự bị nhị đương gia đó nhìn ra sơ hở gì sợ rằng sẽ không tốt.” Huyền Thiết đương nhiên hy vọng chuyện này giải quyết càng nhanh càng tốt, dù sao Đào Viên sơn mạch này cũng không phải nơi ở lâu được.
‘Được rồi, ta trước gọi Đại Nha tỉnh lại đã!” Huyền Thiết liếc nhìn Đại Nha, rõ ràng có chút bất lực.
Phinh Đình thấy ánh mắt này của Huyền Thiết thì kéo Huyền Thiết lại nói, có chút ghen: “Huyền Thiết, vừa rồi chàng chắn trước mặt Đại Nha, vì nàng ta giải thích, khi nói nàng ta xinh đẹp hơn ta, ta thật sự ghen nha, ta thật hy vọng, sau này có cơ hội chàng cũng có thể chắn trước mặt của ta, vì ta mà che chắn tất cả!” Phinh Đình dùng ánh mắt mong đợi nhìn Huyền Thiết.
Huyền Thiết nhéo nhéo cái mũi của Phinh Đình: “Ta sẽ, mãi mãi đều sẽ làm thế!”
Huyền Thiết nói xong, sau đó xoay người lay người của Đại Nha: “Đại Nha, ngươi tỉnh đi, Đại Nha, người tỉnh đi!”
“Ưm!” Đại Nha thật sự còn tưởng bản thân đang ngủ, lật người, vươn tay, lại quay ra ngủ tiếp.
“Ha ha, vẫn là để ta đi!”
Phinh Đình mỉm cười, đối với sự đáng yêu của Đại Nha thì nàng ta cũng rất thích, nàng ta cầm một ly trà trên bàn, sau đó uống một ngụm lớn, phun vào mặt của Đại Nha.
“Á, ai!” Đại Nha giật mình đứng bật dậy.
Nhìn thấy hai người đang đứng trước mặt, có chút nghi hoặc gãi đầu: “Ta làm sao vậy!” Nàng ta quay sang nhìn Đại Phúc: “Đại Phúc, ta vừa rồi bị làm sao thế, nàng sao lại dùng trà phun vào ta!”
Huyền Thiết gãi đầu: “Ngươi còn nói, vừa rồi người lùi người lại, bị đập đầu nên đã ngất đi, ngươi cảm thấy thế nào, có phải đầu có chút đau không!”
Thấy Huyền Thiết nói thế, Đại Nha sờ đầu của mình, thật sự có chút đau, có điều nàng ta vừa rồi sao không có ý thức nhỉ.
“Ta đã giải thích rõ ràng với Phinh Đình cô nương rồi, bây giờ chúng ta mau rời khỏi đây, nếu không thật sự bị bà mụ nào lắm chuyện nói đến chỗ đương gia thì chúng ta thảm rồi, trở về ngươi cũng đừng nhắc với ai, biết chưa?” Huyền Thiết nghiêm túc nhắc nhở Đại Nha, sau đó thấy Đại Nha gật đầu, hắn còn cúi người nói bên tai của Đại Nha: “Còn nữa, thật ra ngươi dễ thương xinh đẹp hơn nàng ấy!”
Đại Nha nghe thấy một câu này của Huyền Thiết thì trên mặt nở nụ cười rạng rỡ: “Vậy chúng ta mau chóng đi thôi, cảm ơn Phinh Đình cô nương!” Vừa vẫy tay với Phinh Đình vừa kéo Huyền Thiết rời khỏi.
Phinh Đình thu hồi nụ cười lại, nhưng mong sao chuyện tiếp theo sẽ thuận lợi, chỉ là tại sao nàng ta tự nhiên lại có cảm giác lo lắng, lẽ nào đồ vật này quá quan trong cho nên mới khiến nàng ta căng thẳng.
Phinh Đình lắc lắc đầu, muốn rũ bỏ những cảm xúc như thế này đi.
Sau khi Huyền Thiết rời đi, sắc trời cũng đã sẩm tối.
Hắn lợi dụng sắc đêm, mọi người đều đã bước vào giấc mơ, mặc quần áo đen, vội vàng dựa theo tuyến đường mà mình đã sớm biết, phi thân đi, hắn muốn điều tra rõ ràng đó có phải là Hắc Huyền Lệnh không.
“Phải vực dậy tinh thần thôi!”
Trốn đằng sau một bức tường, Huyền Thiết có thể nhìn thấy rõ sự canh phòng nghiêm ngặt của đám người này như thế nào.
Hắn càng lúc càng chắc chắn nơi này chính là chỗ giấu Hắc Huyền Lệnh, lần này hắn chỉ đi thăm dò thực hư, hiểu tuyến đường, phân bổ người như thế nào, lần sau đến sẽ dễ dàng hành động hơn.”
“Giao ban rồi, giao ban rồi!”
Huyền Thiết nhân lúc mấy người này giao ban, rõ ràng có chút rối loạn, hắn toàn thân che kín, bay lên nóc nhà.
Nhấc một viên ngói ra, hắn vừa hay nhìn thấy đồ vật được đặt ở đó, lúc này đang phát ánh mắt đỏ.
“Hắc Huyền Lệnh này sao lại có ánh sáng đỏ!?” Một thủ vệ bên dưới không nhịn được hỏi người bên cạnh.
“Cái này ngươi không hiểu rồi, đây mới gọi là thần vật, không nói nữa, đứng nghiêm túc đi, lát nữa có người đi kiểm tra thì không tốt đâu!” Người được hỏi kia tùy tiện trả lời hai câu, sau đó nghiêm túc đứng một chỗ.
Lần này, Huyền Thiết đã có thể xác định Hắc Huyền Lệnh chính là đồ vật bên dưới đang phát ra ánh sáng đỏ kia, chỉ bởi vì còn chưa có báo cáo với môn chủ, cũng không biết môn chủ có yêu cầu khi lấy đồ vật này không, Huyền Thiết nghĩ đến điểm này, sau đó nhân lúc đêm khuya, từ tuyến đường vừa nãy đến, lén lút quay trở về.
Về đến chỗ ở, Huyền Thiết mau chóng thay quần áo, sau đó viết thư, sau đó buộc vào chân của chim bồ câu.
Như Ý luôn đợi tin tức của Huyền Thiết, mấy ngày nay cũng nghỉ ngơi không có tốt lắm.
Điểm này, Huyền Dạ cũng nhìn thấy, cho nên tối đó cũng không dám chần chừ, một khi có tin tức, ông ta nhanh chóng cầm đến đưa cho Như Ý xem.
“Môn chủ, người còn chưa nghỉ ngơi sao?!” Thấy ánh đèn ở phòng Như Ý còn sang, Huyền Dạ biết bản thân đến đúng lúc rồi.
Như Ý nghe thấy tiếng của Huyền Dạ thì biết có chuyện: “Vào đi!”
Thấy Huyền Dạ có chút mệt mỏi xuất hiện trước mặt cô, Như Ý ngược lại có chút áy náy: “Huyền Dạ, mấy ngày nay ngươi đã vất vả rồi!”
“Môn chủ, đây là bồ câu đưa thư của Huyền Thiết!” Huyền Dạ mau chóng đưa bức thư trong tay cho Như Ý.
Sau khi đọc hết nội dung, mặt mày Như Ý lộ ra nét vui mừng: “Tốt, cuối cùng cũng tìm thấy rồi, chuẩn bị bút mực cho ta!”
Như Ý cuối cùng cũng cảm thấy chuyện này có hy vọng, xem ra quyết định của cô không có sai, bây giờ chính là lúc để Huyền Dạ lấy đồ vật về, và để Như Ý rời khỏi.
Mọi thứ chỉ còn là vấn đề thời gian nữa thôi, tảng đá trong lòng Như Ý cũng rơi xuống không ít.
“Huyền Dạ, ngươi đưa thiệp đến Yên Vũ Các trước, nói mấy ngày nữa ta sẽ đến thăm Hồng Đậu!” Tâm trạng của Như Ý lúc này không tồi, chuyện này cũng sắp xếp lịch trình rồi.
Huyền Dạ cũng vội vàng lui xuống chuẩn bị.
Tất cả dường như đều nằm trong kế hoạch của bọn họ.
Huyền Thiết cũng rất nhanh nhận được thư của Như Ý, bên trên viết mọi chuyện đã hòm hòm rồi, có điều hắn trước tiên phải nghĩ cách để Phinh Đình thoát thân mới được, cũng không biết có phải nhị đương gia đó thật sự tin tưởng Phinh Đình hay không, gần đây cũng không có động thái gì.
Khi Hồng Đậu nhận được thư do Như Ý phái người đưa đến thì trong lòng cũng có chút vui mừng, phải biết chủ tử mong ngày này lắm rồi.
“Nếu đối phương đã có ý hợp tác với chúng ta, các ngươi cũng qua lại với đối phương nhiều một chút!” Mộ Dung Tinh Thần ngồi trên ghế nằm, lười biếng phân phó.
Khi Hồng Đậu bước vào, nhìn thấy chính là một mỹ nam nằm đó, đối đối diện với mình, cái này có lực sát thương quá lớn, cô cảm thấy trái tim của mình sắp trầm luân theo rồi.
“Thuộc hạ tham kiến chủ nhân!” Tuy dáng vẻ của Mộ Dung Tinh Thần dụ người như thế nhưng quy tắc không thể phá vỡ, Hồng Đậu vẫn theo quy tắc hành lễ.
Mộ Dung Tinh Thần thấy Hồng Đậu bước vào, phẩy tay cho mấy người đó lui xuống.
“Tìm ta có chuyện gì?” Mộ Dung Tinh Thần vẫn dáng vẻ đó, một chút cũng không vì Hồng Đậu là nữ tử mà câu lệ, áo còn hơi phanh ra trước ngực, càng làm tăng thêm sự mê hoặc của hắn.
Hồng Đậu cúi đầu, không dám nhìn tư thái này của Mộ Dung Tinh Thần: “Bẩm chủ tử, thuộc hạ nhận được thư của Như Ý cô nương!” Nói xong bèn dâng bức thư trong tay của mình lên.
Mộ Dung Tinh Thần hơi thẳng người, cấp tốc nhận lấy bức thư: “Tốt! Các người cố gắng ở Yên Vũ Các chuẩn bị cho tốt, Hồng Đậu làm rất tốt! Như Ý chúng ta lại sắp gặp mặt rồi!” Rõ ràng đã không phải lần đầu tiên gặp Như Ý, nhưng Mộ Dung Tinh Thần vẫn kích động như cũ, dáng vẻ vui tươi giống như đứa trẻ con vậy.
“Đại ca yên tâm đi, lần này tuyệt đối không có vấn đề gì!” Cát Băng ngồi đối diện với Cát Lượng, dáng vẻ rất tự tin, muốn mọi người thấy ghét bao nhiêu thì khiến mọi người ghét bấy nhiêu.
Cát Lượng nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin của Cát Băng, cũng biết kế hoạch trước mặt, tất cả đều rất thuận lợi: “Tiểu đệ, lần này làm rất tốt!” Cát Lượng tuy không muốn thừa nhận nhưng sự thật bày ra trước mặt, Cát Băng lần này hành sự cẩn trọng, mỗi một chuyện diễn ra đều nằm trong kế hoạch của bọn họ.
“Tiếp sau đây, đại ca huynh đợi xem kịch hay đi!” Cát Băng lộ ra nụ cười gian xảo của loài hồ ly, dường như chuẩn bị thu đuôi rồi.
Cát Lượng gật đầu: “Ly rượu này đại ca kính đệ, ta đợi tin tốt của đệ!”
Cát Băng cũng không khách khí, một hơi uống cạn ly rượu, hai người nhìn nhau cười ha hả.
Huyền Thiết hoàn toàn không ý thức được, bản thân đã rơi vào trong cái bẫy của đối phương, hắn tưởng mọi thứ mình làm đều rất cẩn thận, nhất định không bị phát hiện, lại không biết tất cả chỉ là trò lừa đảo.
Huyền Thiết tìm cơ hội tốt, dựa vào công ty cao cường của mình, lần này mạo hiểm đi đến chỗ của Phinh Đình một chuyến.
“Huyền Thiết, chàng lúc này sao lại xuất hiện? Chàng không biết nguy hiểm thế nào sao!”
Phinh Đình cảm thấy rất khó chịu khi có hai nha hoàn cứ kè kè bên cạnh mình, vừa cho lui hai nha hoàn, không ngờ vừa đóng cửa, khi xoay người thì thấy một bóng người ở đằng sau mình, thiếu chút nữ khiến cô ra tay, vỗ về trái tim nhỏ bé, Phinh Đình lo lắng nhìn Huyền Thiết.
Huyền Thiết cũng không trở lời, chỉ rút từ trong ngực bức thư mà Như Ý biết cho Phinh Đình: “Nàng bây giờ nhất định phải rời khỏi đây, đây là mệnh lệnh của môn chủ, ta sẽ về sau! Biết chưa? Hơn nữa đêm nay ta đã đi thăm dò rồi, chắc vấn đề không lớn, sợ rằng huynh đệ Cát Băng Cát Lượng này không muốn chúng ta thâm nhập vào nữa, tuy canh phòng cẩn mật, nhưng đối với ta mà nói thì không khó.” Huyền Thiết nói lời này rõ ràng tràn đầy tự tin.
Phinh Đình đọc thư xong, trong lòng vẫn có chút lo lắng: “Bây giờ nhị đương gia này căn bản đã tin tưởng ta rồi, nếu như để ta đi, hoặc che giấu chàng, không phải quá tốt, một mình chàng đi thật sự quá nguy hiểm.”
“Điều này không được!” Huyền Thiết cắt ngang lời nói của Phinh Đình: “Nàng phải hiểu rõ, nhị đương gia này ở chỗ tối, nàng cũng không thể hoàn toàn chắc chắn hắn tin tưởng nàng được, cho nên nàng vẫn nên rời đi trước, như thế cũng có thể khiến ta không có cố kỵ gì, hơn nữa đây là mệnh lệnh của môn chủ!” Huyền Thiết kiên quyết nói, không cho Phinh Đình cơ hội nói không.
Phinh Đình cũng không phải người làm việc theo cảm tính, biết Huyền Thiết sẽ không để bản thân ở lại, khẽ gật đầu: “Vậy ngày mai ta tìm kiếm cơ hội, xem có thể ra ngoài hay không.”
Huyền Thiết thấy Phing Đình đã đồng ý, trong lòng liền vui mừng.
“Nàng yên tâm, ta rất nhanh sẽ trở về, ta phải đi trước đây, tránh khiến người khác nghi ngờ!” Huyền Thiết cuối cùng vỗ vỗ vai của Phinh Đình, phi thân từ cửa sổ bay ra ngoài.
Phinh Đình thấy Huyền Thiết đã từ cửa sổ rời đi, trong lòng cũng không nói ra được tư vị gì, vốn dĩ nàng ta nên vui vẻ nhưng tại sao không vui nên được.
Phinh Đình nhân lúc hai nha hoàn còn chưa có trở lại, sau đó tùy tiện chuẩn bị một chút, thấy không có ai ở đây thì chậm rãi đi ra ngoài.