“Đi, đi vào!” Hắc Lang đẩy Phinh Đình, Phinh Đình suýt chút nữa ngã ra đất.
“Đại đương gia, nhị đương gia, người đã bắt về rồi!” Hắc Lang cười ha hả nhìn hai người Cát Lượng Cát Băng đang ngồi trước sảnh, nghĩ đến chắc phải nhận được sự khen ngợi.
Phinh Đình lúc này ngẩng đầu nhìn hai người, tất cả đều trong dự liệu của Như Ý, có điều nàng ta lại cố tình giả vờ kinh ngạc: “Sao lại là các ngươi!” Nói rồi, Phinh Đình còn sợ hãi lùi lại phía sau một bước, kết quả bị Hắc Lang chặn lại, bị túm chặt muốn giãy giụa cũng không được.
“Đương gia, nữ nhân này không thành thực, nên cho nàng ta ăn chịu khổ mới được!”
Hắc Lang cuối cùng có thể mượn cơ hội này để xả nỗi tức giận bao nhiêu năm của mình, hắn giống như đặc biệt nhắc nhở Cát Băng Cát Lượng.
“Đủ rồi, Hắc Lang, ngươi nhiều chuyện! Nàng ta là người của Đào Viên sơn mạch chúng ta, lẽ nào ngươi muốn đối đãi như vậy với người cùng sơn mạch sao?” Cát Băng giống như nhìn không quen cách làm của Hắc Lang, bèn lên tiếng quở trách.
Nghe thấy lời trách mắng của Cát Băng, Hắc Lang ngước lên nhìn Cát Lượng, thấy Cát Lượng cũng không có phản ứng, hắn bị dọa sợ lập tức quỳ xuống: “Nhị đương gia tha mạng, thuộc hạ không dám, thuộc hạ chỉ là cảm thấy Phinh Đình này lại dám phản bội Đào Viên sơn mạch của chúng ta, cho nên thuộc hạ mới đối xử với nàng ta như vậy!”
Cát Băng hừ lạnh: “Có phản bội hay không, không phải ngươi nói là tính, chúng ta có mắt, bản thân biết chuyện gì là thật, có lúc sự tình không thể nhìn ra thật giả đâu!”
Cát Băng nói rồi đi đến trước mặt của Phinh Đình sau đó mỉm cười nhìn Phinh Đình: “Phinh Đình, ngươi nói xem ta nói có đúng không?”
Phinh Đình theo bản năng lùi lại một bước, bởi vì nàng ta cũng không biết Cát Băng này rốt cuộc muốn làm cái gì, lần này hắn chính là muốn giết mình.
“Nhị đương gia nói đương nhiên là đúng, thuộc hạ luôn trung thành với Đào Viên sơn mạch!” Đối diện với sự ép sát từng bước từng bước của Cát Băng, Phinh Đình không biết bởi vì sợ hãi hay cái gì khác, chỉ đành lùi lại.
“Được rồi, các ngươi dẫn Phinh Đình cô nương đi xuống nghỉ ngơi trước đi!” Cát Băng đột nhiên phân phó nha hoàn bên cạnh.
“Vâng!” Mấy nha hoàn lập tức gật đầu, sau đó dẫn Phinh Đình rời đi.
Điều này khiến tất cả mọi người đều có chút mơ màng.
Đặc biệt là Cát Lượng, có điều Cát Lượng lại luôn làm người quan sát nhìn Cát Băng, hắn biết Cát Băng nhất định sẽ cho hắn một lời giải thích.
“Người lui xuống đi!” Cát Băng lúc này phân phó Hắc Lang đang quỳ trên đất, xoay người phân phó những nha hoàn bên cạnh một tiếng: “Các người cũng lui xuống đi, ta muốn nói chuyện muốn nói với đại đương gia của các ngươi!” Cát Băng cho lui hết tất cả mọi người, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh Cát Lượng.
“Chuyện này, đệ phải cho ta một lời giải thích!” Cát Lượng không biết Cát Băng muốn chơi trò gì cho nên chỉ yên tĩnh đợi Cát Băng mở miệng giải thích toàn bộ của bản thân, một lời giải thích có đủ khả năng thuyết phục hắn.
Cát Băng cười hắc hắc: “Đại ca, huynh có phải thấy lạ tại sao ta lại đối xử với Phinh Đình này tốt như vậy, mà lần này không có tức giận trách mắng nàng ta, còn kêu người đến hầu hạ nàng ta phải không!”
Cát Lượng nghi hoặc: “Nếu đã biết thì đừng có giấu diếm nữa, thời gian bây giờ không còn nhiều, phải từ trong miệng nữ nhân này lấy được cái gì đó, vẫn có chút độ khó, ăn mềm cũng phải xem nàng ta sẽ chịu ăn không!” Cát Lượng nói lời này, lại nhớ đến Phinh Đình này lúc ban đầu có phải bị sự nhẹ nhàng của Như Ý cảm hóa không, nhưng cách người khác dùng rồi, vẫn còn tác dụng sao?
Cát Băng lắc lắc đầu: “Đại ca, chuyện lần này không có đơn giản như vậy, bởi vì…”
Cát Băng không liên tiếng mà rút từ trong ngực ra một thứ, thứ đó vậy mà là một sâu đang nhúc nhích, nhìn thôi cũng khiến người ta ghê tởm.
“Ý của đệ là gì?” Cát Lượng vẫn có chút không hiểu, hắn không biết Cát Băng từ đâu kiếm được thứ này, càng không biết thứ này có liên quan gì đến chuyện của Phinh Đình.
Cát Băng đứng dậy, duỗi thẳng eo, lúc này mới từ từ nói lại chuyện xảy ra ngày hôm nay.
“Thật ra hôm nay, huynh kêu ta hoặc giết chết Phinh Đình, hoặc khiến nàng ta ngoan ngoãn nghe lời của chúng ta, ta lúc đó đi ra ngoài, vốn cũng muốn trực tiếp làm theo lời huynh nói, nhưng bởi vì ta bước vào lại cảm nhận được có người khác đang ở đó, và nhân lúc bọn họ không chú ý, ta thả một con sâu cái, loại sâu này lúc đó không có lớn, mà chỉ tương đương với những lá trà, phản ứng sau đó của Phinh Đình nói rõ nàng ta đã ăn thứ đó.”
Cát Băng càng nói càng đắc ý, trên mặt lại khó che giấu sự cô đơn.
Cát Lương thấy tâm tư tỉ mỉ, còn cả ánh mắt đó của Cát Băng cùng biểu hiện khát máu của hắn, đột nhiên cảm thấy mình căn bản không hiểu gì về Cát Băng, có điều hắn ta vẫn có nghi vấn: “Vậy thứ này rốt cuộc có thể phát huy tác dụng gì?”
“Tác dụng!?” Khóe môi của Cát Băng nhếch lên: “Tự nhiên là có nhiều tác dụng, ví dụ, nếu như ta gõ vào con sâu này, người nào đó ở bên kia chắc chắn sẽ cảm nhận được sự đau đớn như bị dao đâm!” Nói rồi, Cát Băng thật sự gõ vào cái đuôi của con sâu.
Mà trong khi Phinh Đình còn đang nghi hoặc vừa mới được nha hoàn dẫn ra ngoài, đột nhiên đầu cảm thấy giống như dao đâm vào, đau đớn khiến nàng ta không đứng thẳng người được, nhưng cơn đau này chỉ không kéo dài, một lúc lại không có cảm giác gì nữa, Phinh Đình tưởng cái này chỉ là di chứng sau khi lần bị thương trước đây mà thôi.
“Còn có tác dụng khác, đó mới là mấu chốt nhất!” Cát Băng đổ con sâu ra, sau đó lấy một sợi chỉ chậm rãi đặt lên người của con sâu, sau đó từ từ lắc nhẹ.
“Đệ đây là đang làm gì?” Cát Lượng thấy Cát Băng giống như đứa trẻ đang chơi trò chơi, rất không hiểu vấn đề.
Cát Băng khẽ suỵt một tiếng, sau đó nói: “Ngươi ngủ rồi, ngươi ngủ rồi, đúng, ngủ rồi! Từ từ tỉnh lại, lại đây, đến nhìn ta!”
Cát Băng giống như đang nói chuyện với con sâu, lại giống như tự nói với chính mình.
Cát Lượng đứng bên cạnh không có xem hiểu Cát Băng đang chơi cái gì, nhưng hắn nhìn thấy Phinh Đình từ sân bước vào thì hắn dường như có chút hiểu ra.
“Nhị đương gia, thuộc hạ đến rồi!” Phinh Đình đã ẩn ẩn đứng trước mặt của Cát Băng.
Cát Lượng chú ý khi Phinh Đình nói lời này, mắt không có điểm sáng, hắn khó tin nhìn Cát Băng, muốn được Cát Băng giải thích.
Cát Băng mỉm cười với Cát Lượng, sau đó quay đầu nói với Phinh Đình: “Ở đây không có chuyện của ngươi, ngươi lui xuống trước đi!”
Phinh Đình nghe thấy lời của Cát Băng, bèn quay người lại, từ từ rời khỏi căn phòng trở lại chỗ nàng đi vừa đến.
Cát Băng thấy ánh mắt đó của Cát Lượng mới nhướn mày thở dài: “Đại ca, huynh nói bây giờ có phải có tác dụng rất lớn không, lúc này mà làm việc, căn bản không phí chút sức gì, có điều may mà Hắc Lang bắt được người, nếu như khoảng cách quá xa, vậy thì không có cách nào khống chế được, cho nên ta dựa theo yêu cầu của huynh bố trí cướp người!”
“Giỏi, làm như vậy rất tốt!” Cát Lượng hài lòng gật đầu: “Cát Băng, không ngờ đệ lại lợi hại như vây, đệ đó, trước đây đại ca luôn sợ đệ không có trưởng thành, cũng không dám để đệ ra ngoài mạo hiểm, hiện nay xem ra, đệ trưởng thành không ít, sau này cùng đại ca làm việc, đại ca cũng sẽ không mệt như vậy nữa rồi!” Cát Lượng vỗ vai Cát Băng, khen ngợi.
Có điều, trong lòng của Cát Băng lúc này không có vui mừng với những lời mà Cát Lượng nói, cái gì cùng huynh làm việc? Huynh tưởng huynh thật sự có bản lĩnh lớn sao? Trong lòng Cát Băng thầm mắng, thật ra rất nhiều chuyện đều không phục, trải qua lần cãi nhau trước với Cát Lượng, hắn triệt để tỉnh ngộ, Hồng Đậu nói không sai, lúc ban đầu chính là lỗi của mình, đều là bản thân quá tin tưởng Cát Lượng.
Có điều lúc này, hắn còn chưa đợi đến thời cơ chín muồi, cho nên trên mặt hắn vẫn giả vờ rất tốt: “Đại ca, lần này chúng ta có thể làm lớn một trận, Huyền Thiết sơn trang đó quá tự mãn rồi, lần này chúng ta chơi lớn một chút, khiến sơn trang bọn họ đều do chúng ta chơi đều thì như thế nào?! Cát Băng vui vẻ thương lượng với Cát Lượng.
Cát Lượng thấy mặt mày gian manh của Cát Băng thì chỉ vào đầu của hắn: “Tiểu tử đệ đó, giỏi, giỏi! Cứ làm như vậy đi, tiếp sau đây chúng ta từ từ hợp kế, xem làm sao là tốt nhất!”
Bỗng lúc này, cả viện đều là tiếng cười âm hiểm của hai huynh đệ đó, mãi sau mới dừng lại.
Mùa thu này, âm mưu bắt đầu theo gió thổi đến các ngóc ngách.
Mộ Dung Tinh Thần nhận được tin tức của thủ hạ, nói phát hiện lúc này xuất hiện một số thương nhân, cũng xuất hiện khá nhiều những chữ kỳ lạ, hắn hoàn toàn xem không hiểu.
“Các ngươi làm sao phát hiện ra?” Mộ Dung Tinh Thần nhìn đồ vật mà thủ hạ đưa cho mình, cẩn thận xem một lần rồi thêm một lướt, vẫn không phải đây là thứ gì, nước khác cũng không phải, dù sao mối kinh doanh của bọn họ rất nhiều, nhưng trước nay chưa từng nhìn thấy.
“Chủ tử, đây là cách liên lạc giữa một nhà bán gạo với nhà bán tơ lụa, lúc đó bị chúng ta vô tình phát hiện, chúng ta dựa theo đó mà viết lại, nhưng quả thực không biết là chữ của nước nào, chúng ta cũng không dám bắt người đó, sợ đánh rắn động cỏ!” Người đó vừa nhìn cũng biết là người thông minh trong kinh doanh.
Đối với Mộ Dung Tinh Thần mà nói, có thể nhìn thấy diện mạo của hắn, đều không phải người bình thường, tự nhiên phải là người có bản lĩnh của một phương diện nào đó nhiều phương diện.
“Các người làm đúng, lần sau chú ý hành động của những người khác xem có dị thường nào không, nếu đối phương bắt đầu liên lạc với nhau, vậy thì nói rõ bọn họ bắt đầu hoạt động rồi, có lẽ lúc nào đó người đứng phía sau bức màn kia sẽ thật sự xuất hiện!” Một câu tùy tiện của Mộ Dung Tinh Thần lại tinh túy đến vậy.
“Lui xuống đi, tiếp tục để ý!”
Mộ Dung Tinh Thần trở lại nằm trên chiếc giường da chồn, biếng nhác, lại khiến người ta nhìn vào thoải mái vô cùng, dường như xứng với gương mặt này mà bao người ghen tỵ của hắn, thích hợp biết bao.
Mới tách khỏi Như Ý chưa được bao lâu, Mộ Dung Tinh Thần sao cảm thấy mình càng lúc càng nhớ về cô.
“Chủ tử, người đang nhớ Như Ý cô nương sao!”
Đi theo bên cạnh Mộ Dung Tinh Thần quá lâu, Hồng Đậu gần như có thể hiểu được mọi thói quen của Mộ Dung Tinh Thần, động tác và tinh thần của hắn đều biểu hiện rất rõ, nàng ta thậm chí bắt đầu có chút ghen tỵ đến kiêng nể Như Ý có thể được nam tử ưu tú như thế này thích mình, như tại sao Như Ý còn mang vẻ mặt đó, không thích không ghét, nếu như không thích, vậy thì sớm nên buông tay, nếu như thích, tại sao không chấp nhận tâm ý của chủ tử.
Mộ Dung Tinh Thần tùy ý híp mắt nhìn Hồng Đậu, đối với suy nghĩ của nàng ta, rõ ràng rất bất mãn: “Hồng Đậu, ngươi nhiều chuyện rồi!”
Hồng Đậu đương nhiên biết lời của mình là như nào, chủ tử chỉ cần không vui thì muốn lấy mạng của nàng ta cũng có thể, nhưng nàng ta không muốn để chủ tử vì Như Ý mà khổ sở: “Thuộc hạ không dám, thuộc hạ chỉ muốn nói với chủ tử, Như Ý cô nương đã đồng ý với thuộc hạ, mấy ngày nữa sẽ đến Yên Vũ Các của thuộc hạ!”
Mộ Dung Tinh Thần quả nhiên vừa nghe thấy tin tức về Như Ý thì mặt mày lập tức có biểu cảm, tất cả nỗi u ám đều bị cái gọi là vui sướng này thay thế.
“Ta biết rồi, nếu như nàng ấy đến thì báo với ta! Lui xuống đi!” Mặc dù hắn cố gắng che giấu nhưng trong lời nói lại ẩn ẩn lộ ra hết, biểu lộ sự vui vẻ của hắn.
Sau khi Hồng Đậu rời khỏi, mặt mày Mộ Dung Tinh Thần không tiếp tục khống chế được nữa, nụ cười lộ ra so với hài đồng còn thấy ngọt ngào hơn.
“Như Ý, chúng ta rất nhanh sẽ lại gặp nhau rồi, đến lúc đó ta sẽ cho nàng một kinh hỷ!”
Sau khi Hồng Đậu lui xuống, trực tiếp phân phó với thủ hạ của Yên Vũ Các của mình: “Các ngươi nhớ kỹ, nếu như có nữ tử hoặc nam tử cầm lệnh bài của ta, các ngươi nhất định phải lập tức thông báo cho ta, biết chưa?” Giống như Hồng Đậu vậy, thích, lại không muốn đi chiếm đoạt, coi như một loại tình cảm vĩ đại.