*
Karen gật đầu, cười xin lỗi Thiên Nhã: “Thiên Nhã, hôm nào chúng ta nói chuyện tiếp nha.”
Trong khoảnh khắc nhìn thấy cô, anh nghĩ giá như thời gian có thể mãi mãi dừng lại ở giây phút này. Vì anh cảm nhận được ánh mắt của cô cũng đang nhìn về phía anh.
“Chú Tử Thích!” La Tiểu Bảo đi xuống từ ghế sau, hô to.
Lưng Tử Thích cứng đờ. Tất cả phòng tuyến của anh sụp đổ ngay trong giây phút La Tiểu Bảo thân thiết gọi.
La Tiểu Bảo sừng sộ lên: “Đừng bóp khuôn mặt tuấn tú của tôi nữa. Khi lớn lên tôi mà xấu xí thì cô chịu trách nhiệm nhé?”
Karen làm mặt quỷ. Tên nhóc này đỏm dáng thật đấy, không phải sẽ giống như cha cậu chứ?
“Karen, cô định một chân đạp hai3thuyền à? Chú nhỏ của tôi thì sao?” Lạc Lăng khoanh tay trước ngực, trên khuôn mặt sáng sủa là biểu cảm vô cùng bất mãn.
Karen đỏ mặt, chạy tới ôm lấy cánh tay Kha Tử Thích: “Anh họ, bọn họ bắt nạt em.”
Cuối cùng Kha Tử Thích cũng quay mặt lại, biểu cảm trên mặt làm người ta đoán không ra suy nghĩ thật sự của anh: “Chúng ta đi thôi. Không phải em bảo đói bụng sao?”
Karen cười ngọt ngào, nói: “Đúng thế. Anh họ, em đói bụng rồi, chúng ta đi mau thôi. Xin lỗi nha, bọn tớ đi trước.” Cô vẫy tay với gia đình Thiên Nhã.
Mắt thấy Kha Tử Thích và Karen tay trong tay đi vào thang máy, Thiên Nhã thở dài.
“Sao thế? Ghen à?” Lạc Thần Hi đùa cô nhưng giọng điệu rất2chua chát. Anh không thể nào thôi nghi ngờ được. Dù sao thì Kha Tử Thích đã chăm sóc cho người phụ nữ này và con anh biết bao nhiêu năm qua, người nào phải cây cỏ, sao có thể vô tình?
Anh quay sang nhìn La Tiểu Bảo, thấy vẻ mặt luyến tiếc của cậu, anh càng khó chịu hơn.
Biểu cảm khi nhìn Kha Tử Thích của hai mẹ con giống nhau thế? Bình giấm là anh đã bùng nổ.
“Con đừng cản trở chú Tử Thích hẹn hò. Ngoan, tới đây với cha.” Lạc Thần Hi vươn hai tay, chặn con trai muốn “ôn chuyện” với Kha Tử Thích lại.
La Tiểu Bảo do dự nhìn Kha Tử Thích, sau đó hồn nhiên gật đầu: “Vâng, con không cản trở chú Tử Thích và cô Karen nói chuyện yêu đương nữa.2Cha, cha bế con đi.”
Cô Karen? Karen đứng im tại chỗ bối rối. La Tiểu Bảo, tên nhóc nhà em càng ngày càng quá đáng rồi đó. Em dám gọi chị là cô Karen trước mặt nhiều người như thế hả?
Chú Tử Thích, cô Karen. Hi hi, hai cái danh xưng này đứng cạnh nhau rất xứng. Không tệ không tệ. Cô thích.
Karen đi tới xoa mặt La Tiểu Bảo, cười hì hì: “Tên nhóc này, hôm nào cô Karen mang tới nhiều đồ chơi cho cháu nhé.”
Mắt thấy Kha Tử Thích và Karen tay trong tay đi vào thang máy, Thiên Nhã thở dài.
“Sao thế? Ghen à?” Lạc Thần Hi đùa cô nhưng giọng điệu rất chua chát. Anh không thể nào thôi nghi ngờ được. Dù sao thì Kha Tử Thích đã chăm sóc cho người phụ nữ này9và con anh biết bao nhiêu năm qua, người nào phải cây cỏ, sao có thể vô tình?
Anh quay sang nhìn La Tiểu Bảo, thấy vẻ mặt luyến tiếc của cậu, anh càng khó chịu hơn.
Biểu cảm khi nhìn Kha Tử Thích của hai mẹ con giống nhau thế? Bình giấm là anh đã bùng nổ.
Thiên Nhã và La Tiểu Bảo quay sang nhìn anh một cái làm cho anh phát điên: “Cha, mami không ghen đâu. Cha đừng hiểu lầm. Là đàn ông không thể dễ giận như thế.”
Thiên Nhã che miệng cười trộm. Nhìn đi, ngay cả con trai anh cũng nói anh hẹp hòi.
Lạc Thần Hi cảm giác mình bị sỉ nhục. Bị chính con trai và vợ mình sỉ nhục.
Anh nhìn Lạc Lăng, hi vọng đứa con trai này có thể đứng về phía mình.
Ai biết được4Lạc Lăng lại giả vờ hồ đồ, hết nhìn đông lại ngó tây, sau đó cúi đầu tự ngắm giày mình.
Khóe miệng Lạc Thần Hi co rút liên tục. Hai đứa con trai anh đứng hết về phía mẹ nó rồi, người làm cha như anh chẳng có chút địa vị nào cả.
“Được, anh đừng ăn giấm nữa. Chúng ta đi ăn cơm thôi, em cũng đói bụng rồi.” Thiên Nhã khoác tay Lạc Thần Hi, dỗ dành.
Khuôn mặt Lạc Thần Hi lập tức hòa hoãn hơn: “Đi, chúng ta đi ăn cơm.” Đừng quên, anh mới là người đứng đầu trong nhà.
Tại phòng tiếp khách.
“Anh họ, cái này, còn cả cái này nữa. Anh ăn nhiều một chút.” Karen gắp thức ăn vào bát Kha Tử Thích.
Kha Tử Thích nhìn bát cơm đầy ắp trước mặt mình, dở khóc dở cười: “Karen, em không cần khách sáo như thế. Em thế này thì anh ăn thế nào đây?”
Karen liếc nhìn đồ ăn bên trong bát Kha Tử Thích. Giờ cô mới nhận ra là chuyện tốt cô làm biến thành chuyện xấu, gắp cho bát anh họ đầy ắp.
“Ha ha, ngại quá, anh họ, em chỉ lo gắp thức ăn cho anh thôi.” Cô áy náy nói, vội vã dùng đũa gắp lại đồ ăn trong bát sắp rơi xuống bàn.
“Karen, chuyện như ngày hôm nay, về sau anh không muốn xảy ra nữa.” Kha Tử Thích nhìn bát cơm trong tay mình, chậm rãi nhai kỹ thức ăn rồi nói.
“Hả? Là sao? Em không hiểu.”
“Karen, em về thành phố A cũng lâu rồi. Em có dự định cho sau này chưa?” Kha Tử Thích ngước mắt lên nhìn Karen, nhàn nhạt hỏi.
Karen bĩu môi, tủi thân nói: “Em có suy nghĩ gì đâu. Cha em muốn em tới công ty giúp đỡ nhưng anh biết đấy, em chẳng có chút hứng thú nào với việc kinh doanh.”
“Em là con gái duy nhất của cậu, chuyện kế thừa sự nghiệp là chuyện không thể thay đổi. Nhưng nếu em không thích thì bắt đầu từ mai em có thể đi làm chuyện mình thích.”
Karen mừng rỡ: “Thật sao ạ? Anh họ ủng hộ em?”
Kha Tử Thích gật đầu: “Ừ, anh họ ủng hộ em.”
“Được, vậy bắt đầu từ mai em sẽ đến công ty anh làm.”
Kha Tử Thích lau mồ hôi lạnh: “Đây là chuyện mà em thích làm?”
“Đương nhiên, em thích theo anh họ làm việc mà. Anh giỏi giang như thế, chắc chắn em sẽ học hỏi được rất nhiều từ anh.” Karen vui mừng khấp khởi.
“Vậy em đến Thiệu thị làm đi.”
Karen chu môi làm nũng: “Anh họ!”
“Mau ăn đi, đồ ăn sắp nguội rồi.” Giọng anh không cho phép cô thương lượng.
Karen chu môi, tức giận không thèm ăn nữa.
Mà ở phòng bên kia, gia đình Lạc Thần Hi và Thiên Nhã vui vẻ ăn cơm.
“Mami, mami phải ăn nhiều lên. Mami gầy quá, cha nói quá gầy sẽ không xinh được em gái.” La Tiểu Bảo gắp thức ăn vào bát Thiên Nhã.
Trên trán Thiên Nhã xuất hiện vạch đen. Cô liếc nhìn Lạc Thần Hi. Nhìn đi, là anh dạy hư con đấy.
Lạc Thần Hi cười, làm như không thấy ánh mắt của Thiên Nhã, xấu xa nói: “Nghe lời con đi, ăn nhiều vào. Chúng ta phải không ngừng cố gắng vì con gái của chúng ta.”
Thiên Nhã lau mồ hôi lạnh: “Cha con nhà anh chẳng ai đứng đắn cả.”
Ba cha con nở nụ cười. Nhìn ba khuôn mặt giống nhau mà cõi lòng Thiên Nhã tan nát. Cô thương bọn họ nhưng cô phải rời khỏi đây, vì hạnh phúc của bọn họ.
Đi vào nhà vệ sinh, Thiên Nhã không khống chế được tâm trạng, lén khóc làm hai mắt đỏ ngầu.
Lúc ra khỏi cửa, cô va phải Kha Tử Thích.
Kha Tử Thích kinh ngạc nhìn hai mắt cô sưng đỏ. Anh đang định nói gì đó thì thấy Thiên Nhã cúi đầu, đi lướt qua anh.
Tim anh như bị kim đâm. Kha Tử Thích xoay người lại nhìn theo bóng lưng cô, muốn gọi cô lại.
Anh rất muốn hỏi cô: Em làm sao thế? Em khóc à? Sao em lại khóc?
Cô mở cửa phòng, đi vào, bóng lưng cô biến mất trong tầm mắt anh.
Tay anh cứng đờ dần thu lại. Dù cho anh cố gắng như thế nào cũng chỉ có thể tóm được không khí.
“Thiên Nhã, em nhất định phải hạnh phúc.” Anh tự lẩm bẩm.
“Anh họ, anh họ!” Ở bãi đỗ xe Khách sạn Lạc Thần, Karen đuổi theo Kha Tử Thích.
“Lên xe, anh đưa em về nhà.” Kha Tử Thích mở cửa xe, nghiêm túc nói.
Karen khoanh tay trước ngực: “Em không muốn.”
Kha Tử Thích đầu hàng, đứng dựa vào xe: “Rốt cuộc bà cô em muốn gì?”
Karen ho khan: “Không phải em đã nói rồi sao, bắt đầu từ hôm nay, anh họ đi đâu em theo đó.”
“Đáng lẽ anh không nên đi ăn cơm với em.” Kha Tử Thích ảo não nói.
“Được lắm, nếu anh không cho em đi theo anh, em sẽ đi theo Lạc Thần Dương. Theo sát cả 24 giờ.” Karen uy hiếp.
Kha Tử Thích thờ ơ.
Karen thấy anh không có phản ứng liền nổi giận, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Lạc Thần Dương: “Alo, Lạc Thần Dương, anh ở đâu...”
Kha Tử Thích cướp lấy điện thoại từ trong tay cô, kết thúc cuộc gọi.
“Em thích thế nào, anh làm theo em.” Kha Tử Thích gằn từng chữ.
Karen lập tức thay đổi sắc mặt, mặt dày kéo tay Kha Tử Thích: “Anh họ, chúng ta đi xem phim đi. Xem xong thì việc hôm nay cũng xong rồi.”
Kha Tử Thích đỡ trán, không còn biện pháp nào khác với cô em họ ương bướng, bốc đồng này.
“Được rồi, em thích là được.”
Karen cười trộm. Tốt quá, cô thuyết phục được anh họ rồi.
Ở đầu bên kia, Lạc Thần Dương nghe thấy tiếng “tút tút” thì đặt di động xuống, cười châm biếm.
“Karen ơi Karen, tôi có tính là đang báo đáp cô không? Cuối cùng cô cũng được như ý nguyện rồi.”
Đêm khuya, trời đột ngột đổ cơn mưa. Thiên Nhã nhẹ nhàng đứng lên khỏi giường, quyến luyến nhìn Lạc Thần Hi đang ngủ say.
Anh là hung thủ hại chết mẹ cô? Vụ tai nạn giao thông đó có những chuyện gì đang ẩn giấu?
“Muốn biết? Rời khỏi nó, rời khỏi nhà họ Lạc, tôi sẽ nói cho cô biết mọi thứ.” Cụ Lạc đã nói như vậy trong điện thoại.
Không thể yêu, cũng không thể hận là loại cảm xúc rất giày vò.
Nhớ lại những kỷ niệm bên anh, khó quên biết bao. Có vui vẻ, có đau khổ, có căm ghét, cũng có cả cảm kích. Cô không rõ cô đã yêu người đàn ông trước mặt này từ lúc nào nữa. Người này từng khiến cô ghét nhưng lại có sức hút khiến người ta bất tri bất giác yêu anh, không thể tự thoát ra.
Truyện convert hay : Cố Thiếu Đầu Quả Tim Sủng: Manh Thê Vào Nhầm Hoài