*
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì chuyện này cũng gây tổn thất cho cả Tập đoàn Lạc Thần lẫn Tập đoàn Kha thị. Có thể nói là chẳng ai chiếm được chỗ tốt.
Giờ công việc của hai bên càng nhiều hơn, họ phải nghĩ cách dập lửa án mạng ở khu Vân Thành.
Trong phòng họp tại Tập đoàn Lạc Thần.
Lạc Thần Hi, Kha Tử Thích và nhân viên phụ trách hạng mục ở hai công ty mở cuộc họp khẩn.
“Chủ tịch Lạc, sự kiện này rõ ràng là đối phương đang nhắm vào anh, không biết bên anh đã tra ra được manh mối gì chưa?” Cấp dưới của Kha Tử Thích đặt câu hỏi.
“Vì sao cậu chắc chắn3như thế? Nhỡ mục đích của hắn là đập nát hạng mục của chúng ta nên dùng kế dương đông kích tây thì sao? Cậu xem, giờ mục đích của hắn đã đạt được rồi.” Cấp dưới của Lạc Thần Hi lên tiếng.
Lạc Thần Hi và Kha Tử Thích nhìn nhau, không nói gì.
“Có lẽ hoạt động truyền thông marketing của chúng ta sẽ phải kéo dài.” Có người lo lắng nói.
“Bên ngoài đang xôn xao, nói Chủ tịch Kha và Chủ tịch Lạc đã bất hòa tới mức không thể nào tha thứ cho đối phương. Việc lần này có thể khiến cho hai tập đoàn quay lưng hoàn toàn.”
“Được rồi.” Lạc Thần Hi cau mày, lạnh lùng mở miệng cắt2đứt cuộc trò chuyện của bọn họ.
Phòng họp trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều không lên tiếng.
Kha Tử Thích nhìn anh, như thể đang đợi anh lên tiếng.
“Cảnh sát đang điều tra nên tôi tin rằng chân tướng sự việc sẽ nhanh chóng được rõ ràng. Giờ việc chúng ta phải làm là ổn định lại, hoạt động truyền thông marketing tiến hành đúng hạn. Hơn nữa, chúng ta không thể dùng điều kiện mà chúng ta đã sớm đưa ra trong phương án trước đó.”
Lạc Thần Hi vừa nói vừa nhìn sang Kha Tử Thích. Kha Tử Thích ngồi đối diện cong môi cười, suy nghĩ của anh giống với Lạc Thần Hi.
“Sẽ giảm bớt điều kiện ạ?”2Có người đặt câu hỏi.
“Không, chúng ta sẽ nâng cao điều kiện và yêu cầu lên. Muốn có được gian hàng ở phố Li Cổ thì sản phẩm đó phải do doanh nghiệp đứng đầu trong ngành sản xuất. Mặt khác, chúng ta có thể tìm một số mặt hàng đặc sắc để đưa vào chiếm lấy những gian hàng ở phố Li Cổ. Tiêu thụ là yếu tố quyết định. Nếu kỳ sau mà không đạt được lượng tiêu thụ như trong hợp đồng đã đưa ra thì mời bọn họ rời khỏi đó và nộp phí bồi thường vi phạm hợp đồng.”
Người trong phòng họp thấp giọng bàn tán. Với tình hình hiện giờ mà đưa ra điều kiện hà khắc9như thế không phải là đang tìm đường chết sao?
“Chủ tịch Lạc, tôi nghĩ đề nghị của anh không thỏa đáng.” Người bên Tập đoàn Kha thị lên tiếng.
“Nói thế sẽ khiến nhiều doanh nghiệp bất mãn.”
“Không, chúng ta sẽ nâng cao điều kiện và yêu cầu lên. Muốn có được gian hàng ở phố Li Cổ thì sản phẩm đó phải do doanh nghiệp đứng đầu trong ngành sản xuất. Mặt khác, chúng ta có thể tìm một số mặt hàng đặc sắc để đưa vào chiếm lấy những gian hàng ở phố Li Cổ. Tiêu thụ là yếu tố quyết định. Nếu kỳ sau mà không đạt được lượng tiêu thụ như trong hợp đồng đã đưa ra thì mời bọn4họ rời khỏi đó và nộp phí bồi thường vi phạm hợp đồng.”
Người trong phòng họp thấp giọng bàn tán. Với tình hình hiện giờ mà đưa ra điều kiện hà khắc như thế không phải là đang tìm đường chết sao?
“Chủ tịch Lạc, tôi nghĩ đề nghị của anh không thỏa đáng.” Người bên Tập đoàn Kha thị lên tiếng.
“Nói thế sẽ khiến nhiều doanh nghiệp bất mãn.”
“Kết quả của hoạt động sẽ thành công cốc.”
Nụ cười tự tin của Lạc Thần Hi không hề vì nghi vấn của mọi người mà biến mất. Khóe miệng anh cong lên, cười như thể đang nhìn thiên hạ với nửa con mắt.
“Chủ tịch Kha, ý của anh thế nào?” Anh hỏi Kha Tử Thích.
Kha Tử Thích nhìn mọi người, nói: “Tôi đồng ý với quyết định của Chủ tịch Lạc.”
Chủ tịch của hai bên đã quyết, còn ai dám có ý kiến nữa. Lúc đầu, bên có ý kiến toàn là người của Tập đoàn Kha thị nhưng giờ ngay cả Kha Tử Thích cũng đã đồng ý với Lạc Thần Hi, bọn họ không còn cách nào khác. Đúng là vò đã mẻ lại sứt*! Hơn nữa, có ai không biết năng lực của Lạc Thần Hi đâu? Có thể phương pháp này của anh sẽ mang tới hiệu quả không thể tưởng tượng được.
(*) Vò đã mẻ lại sứt: Ý nói sau khi mắc sai lầm rồi vẫn không sửa sai, còn phát triển nó theo tình huống xấu hơn.
Lạc Thần Hi nhìn Kha Tử Thích nói: “Tiếp theo đây tôi sẽ nói cặn kẽ về hoạt động marketing lần này để mọi người chuẩn bị.”
Họp xong.
“Chủ tịch Lạc, đi ăn cùng nhau chứ?” Kha Tử Thích gọi Lạc Thần Hi đang định xoay người đi ra khỏi phòng họp lại.
Lạc Thần Hi nhìn anh rồi lại nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nói: “Được thôi.”
Trong phòng tiếp khách tại Khách sạn Lạc Thần.
Lạc Thần Hi cười lạnh, nhìn Kha Tử Thích uống rượu vang đỏ tới ly thứ hai: “Chủ tịch Kha, anh gọi tôi tới đây không phải là để uống rượu chứ?”
Kha Tử Thích cười nhìn anh: “Bên ngoài lan truyền tin tức tôi và anh đối địch. Giờ chúng ta có nên làm chút gì đó không?”
Lạc Thần Hi khinh thường: “Thì ra anh có ý định này. Đáng tiếc, tôi không có hứng thú muốn diễn với anh.”
“Này không giống với tác phong làm việc của Chủ tịch Tập đoàn Lạc Thần, Lạc Thần Hi nhỉ? Chúng ta nói tới chuyện buôn bán đi, tất cả mọi người đã cố gắng bỏ hết tâm huyết của mình vào hạng mục khu Vân Thành, lẽ nào anh nhẫn tâm trơ mắt nhìn nó chịu ảnh hưởng?”
“Tôi có cách, hoạt động marketing sẽ thành công.”
“Anh tự tin vậy sao?” Kha Tử Thích nhíu mày, hỏi anh.
“Lẽ nào suy nghĩ của anh không phải như thế? Tôi tưởng rằng ý nghĩ của chúng ta giống nhau.”
“Phương án Chủ tịch Lạc đưa ra là tốt nhất nhưng nếu giữa lúc làm có thay đổi gì không thì không ai biết được.” Kha Tử Thích uống rượu, ánh mắt lo lắng.
Lạc Thần Hi cười nhạt: “Chủ tịch Kha, hình như anh biết gì đó?”
Kha Tử Thích cười tự giễu: “Chủ tịch Lạc vẫn một mực khăng khăng rằng chuyện này là do tôi làm sao?”
Ánh mắt Lạc Thần Hi trở nên sâu không lường được: “Với tình hình hiện tại của Kha thị, tôi nghĩ anh sẽ không mang hạng mục khu Vân Thành ra để đùa.”
“Anh có ý gì?” Kha Tử Thích híp mắt, hỏi.
Lạc Thần Hi đứng lên, vỗ vai Kha Tử Thích, cười tà mị: “Nghe nói vốn xoay vòng của Kha thị có vấn đề. Mặc dù anh che giấu rất tốt nhưng giấy không gói được lửa đâu. Tôi nghĩ chẳng bao lâu nữa Chủ tịch Kha sẽ nghênh đón một thử thách mới.” Nói xong, anh xoay người đi ra ngoài.
Ánh mắt Kha Tử Thích nặng nề. Thấy cửa được đóng lại, anh cầm di động lên, bấm một dãy số: “Hình như chuyện của công ty đã bị tiết lộ ra ngoài, nhanh chóng điều tra rõ ngọn nguồn cho tôi. Đồng thời xử lý hết những lời đồn đại có liên quan tới Tập đoàn Kha thị, không thể để chuyện này lộ ra ngoài.”
Cuộc gọi kết thúc, Kha Tử Thích cầm ly rượu lên, chậm rãi thưởng thức, ánh mắt sâu không lường được.
…
Trong phòng làm việc của Chủ tịch tại Tập đoàn Lạc Thần.
“Thần, tôi về rồi đây. Cậu có nhớ tôi không?” Dương Tử ngồi bắt tréo hai chân trên ghế sofa, ngả ngớn nói.
Lạc Thần Hi chán ghét nhìn anh ta: “Nói nhanh! Cậu điều tra được gì rồi?”
Dương Tử giả vờ như bị tổn thương: “Thần, quả nhiên cậu rất khác người, không có nhân tính.”
“Đừng có mà nói nhảm! Rốt cuộc là ai không có nhân tính? Đã có người đẹp làm bạn bên cạnh rồi mà còn tới đây khóc lóc.”
Dương Tử cười bất đắc dĩ: “Thần, Jenny cái gì cũng tốt, chỉ là quá dính người.”
Lạc Thần Hi ngoài cười nhưng trong không cười: “Thật không? Thế không phải càng hợp với cậu sao.” Nói đến Jenny Trình, anh luôn cảm thấy người phụ nữ này có ý đồ khác.
“Không nói tới cô ấy nữa, chúng ta nói chuyện chính đi.” Biểu cảm của Dương Tử có hơi kỳ quái.
“Cậu lảng tránh như thế càng làm tôi có hứng thú muốn nghe chuyện của hai người.” Lạc Thần Hi nhướng mày, muốn chọc vào vết sẹo của Dương Tử.
“Chỉ là ầm ĩ một trận thôi. Giờ cô ấy đang ở Mỹ giận dỗi với tôi.”
Lạc Thần Hi lập tức hiểu ra, nói: “Nơi nào trong thiên hạ này chẳng có cỏ thơm, cậu có thể cân nhắc những người phụ nữ khác.”
Dương Tử nhìn anh với ánh mắt ẩn ý: “Thần, có phải cậu có cái nhìn phiến diện với Jenny không?”
Lạc Thần Hi nhún vai: “Không, cậu nghĩ nhiều rồi.”
“Được rồi, chúng ta quay lại chủ đề chính đi.” Dương Tử vừa nói vừa lấy trong túi tài liệu ra một chồng hình.
Lạc Thần Hi cau mày, nhìn ảnh chụp.
“Hình cậu đang xem là một câu lạc bộ cao cấp của Mỹ, hội viên bên trong đều là những người có thân phận, địa vị nhưng không phải ai có thân phận, địa vị đều có thể gia nhập câu lạc bộ này. Bọn họ không tuyển thành viên là người ngoài. Cậu nhìn đi, đây là ảnh chụp các thành viên trong câu lạc bộ tụ hội. Ảnh này là do một nhân viên phục vụ liều chết chụp được.”
Lạc Thần Hi lật xem từng cái một, nhìn chòng chọc vào các nhân vật trong đó.
“Thành viên ở câu lạc bộ này đều là người của tổ chức Storm. Câu lạc bộ này là nơi để bọn họ liên lạc với nhau. Ngoài cái đó ra thì đa số bọn họ liên lạc với nhau bằng cách như họp hội nghị và còn có cả một số phương pháp ít ai ngờ tới. Người trong Storm không phải là nhân tài thì cũng là người trong những doanh nghiệp nổi tiếng. Bọn họ chính là tổ chức có trí óc nhạy bén nhất, có những người đầu tư với năng lực phi phàm. Thế nhưng sau lưng bọn họ luôn có những hoạt động mà người bên ngoài không biết được. Bởi vì bọn họ hành động rất cẩn thận và thông minh nên cho dù là xã hội đen hay cảnh sát cũng không thể nắm được nhược điểm. Ngoại trừ việc bọn họ có đầu tư thì những cái khác không ai biết được. Nhưng tôi có thể chắc chắn là bọn họ tuyệt đối không phải là một tổ chức đơn giản, chỉ làm những việc hợp pháp. Cảnh sát Mỹ đang quan sát bọn họ nhưng không có chứng cứ.”
Dương Tử vừa nói vừa để ý thấy ánh mắt khác thường của Lạc Thần Hi.
Truyện convert hay : Muôn Đời Đế Tôn