*
“Nếu như thế thì có khi chú Tử Thích thật sự có điều khó nói.” La Tiểu Bảo suy nghĩ rồi nói.
Lạc Lăng nhíu mày, không đồng ý cũng không phủ nhận.
“Xem ra anh phải đi thăm chú Tử Thích rồi.” La Tiểu Bảo nói.
Màn đêm buông xuống, ánh chiều tà còn sót lại cuối cùng đã bị bóng tối nuốt chửng.
La Tiểu Bảo bĩu môi, cúi đầu nhìn xuống, dáng vẻ tủi thân như muốn khóc: “Gọi điện thoại có ích gì ạ? Chú Tử Thích đâu nhận điện thoại của người ta, người ta đã gọi rất nhiều lần.”
Kha Tử Thích đau lòng, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu mấy cái: “Xin lỗi bảo bối nhỏ,3gần đây chú Tử Thích rất bận, bận tới mức mù mịt nên không có thời gian gọi điện cho cháu, chứ không phải chú không nhận điện thoại của cháu.”
“Thật sao? Vì bề bộn nhiều việc nên chú Tử Thích không nhận điện thoại của cháu ạ?” Đôi mắt ngập nước của La Tiểu Bảo mở to, trong sáng tới mức làm người khác không đành lòng lừa dối cậu.
Tim Kha Tử Thích bị một tảng đá đè nặng lên, không thở nổi. Anh cười cưng chiều, gật đầu: “Đúng thế, chú Tử Thích không lừa cháu.”
“Ừm, đi vào thôi, chú Tử Thích nấu cơm cho cháu ăn.” Anh mỉm cười, ôm La Tiểu Bảo đi vào.
Dưới nhà họ Kha.
Kha2Tử Thích đỗ xe ngoài cửa lớn, nhìn thấy ở phía xa có một bóng dáng nhỏ bé quen thuộc. Cậu đi tới đi lui ở bên ngoài tường rào. Khi nhìn thấy cậu, đáy mắt anh tràn ngập ấm áp, là bảo bối nhỏ, là Tiểu Bảo của anh.
Anh vừa bước xuống xe thì La Tiểu Bảo đeo cặp sách đáng yêu hình chú gấu lập tức chạy tới nhào vào cái ôm ấm áp của Kha Tử Thích.
“Chú Tử Thích, người ta đợi chú lâu lắm rồi đó. Tiểu Bảo rất nhớ rất nhớ chú. Sao chú lại không đến thăm Tiểu Bảo?” La Tiểu Bảo làm nũng trong lòng Kha Tử Thích, giọng nói nũng nịu mà lảnh lót2vang lên tựa như một cơn gió dịu dàng thổi vào trong tim anh.
Dù cho cải trang tốt như thế nào thì trước mặt một đứa bé ngây thơ như này, tất cả mặt nạ đều bị gỡ bỏ. Kha Tử Thích mỉm cười ấm áp, nhìn cậu với ánh mắt vừa dịu dàng vừa cưng chiều: “Bảo bối nhỏ, sao cháu lại tới đây? Tới một mình hả? Trời tối rồi, sao cháu không gọi để chú Tử Thích đến đón cháu?”
Trong nhà Kha Tử Thích.
La Tiểu Bảo thoải mái nằm trên sofa nhìn Kha Tử Thích đang đứng ở bếp rán thịt bò. Cậu đung đưa điều khiển giữa không trung, chuyển kênh.
Kha Tử Thích mặc tạp dề, nghiêm9túc nấu cơm cho Tiểu Bảo. Anh liếc nhìn Tiểu Bảo đáng yêu, cười nói: “Tên nhóc này, một thời gian không gặp đã thấy có thịt hơn rồi.”
Nghe vậy, La Tiểu Bảo lập tức đứng lên khỏi sofa, lắc phần thịt trên người mình: “Thật ạ? Có phải cháu đẹp trai hơn không?”
Kha Tử Thích gật đầu tán thành: “Đương nhiên, bảo bối nhỏ lúc nào cũng đẹp trai nhất!”
La Tiểu Bảo thoải mái nằm trên sofa nhìn Kha Tử Thích đang đứng ở bếp rán thịt bò. Cậu đung đưa điều khiển giữa không trung, chuyển kênh.
Kha Tử Thích mặc tạp dề, nghiêm túc nấu cơm cho Tiểu Bảo. Anh liếc nhìn Tiểu Bảo đáng yêu, cười nói: “Tên nhóc4này, một thời gian không gặp đã thấy có thịt hơn rồi.”
Nghe vậy, La Tiểu Bảo lập tức đứng lên khỏi sofa, lắc phần thịt trên người mình: “Thật ạ? Có phải cháu đẹp trai hơn không?”
Kha Tử Thích gật đầu tán thành: “Đương nhiên, bảo bối nhỏ lúc nào cũng đẹp trai nhất!”
“Thật sao? Còn đẹp trai hơn chú Tử Thích nữa ạ?”
“Đương nhiên, còn đẹp trai hơn cả chú Tử Thích.” Trong mắt Kha Tử Thích chỉ có cưng chiều.
La Tiểu Bảo hài lòng vỗ ngực: “Mami nói sau này cháu lớn lên còn đẹp trai hơn cha nữa.”
Nghe La Tiểu Bảo nhắc tới Thiên Nhã, ánh mắt Kha Tử Thích hơi ảm đạm. Anh nhìn miếng thịt bò trong nồi, nói: “Bảo bối nhỏ, cháu đã nói với cha mẹ là đến nhà chú Tử Thích ăn chưa?”
La Tiểu Bảo cầm quả dâu tây ngọt lịm lên nhấm nháp, nói: “Lăng Lăng sẽ giúp cháu nói cho cha và mami biết. Hoặc là chú Tử Thích gọi cho mami cháu đi, để mami biết cháu đang ở đây.” Miệng cậu nhét đầy dâu tây nên lời đáp lại không rõ lắm.
Động tác tay của anh khựng lại. Suy nghĩ mất một lúc, anh gật đầu nói: “Được rồi, chú Tử Thích sẽ giúp cháu gọi cho mami Thiên Nhã.”
Lúc bấm số điện thoại của Thiên Nhã, tay anh hơi run. Phải làm thế nào đây? Sao ngay cả dũng khí để gọi cho cô một cuộc điện thoại cũng không có?
Không phải. Không phải anh không có dũng khí mà là bây giờ anh nên đối mặt với cô như thế nào? Nói xong lại muốn cách xa cô?
Nhưng anh không đành lòng chặn La Tiểu Bảo ở ngoài cửa. Thấy La Tiểu Bảo tủi thân, bức tường thành anh khó khăn gây dựng lên lại bắt đầu sụp đổ. Cả Thiên Nhã cũng thế, chỉ cần nghe được giọng nói của cô, tim anh lại như bị nghiền nát.
“Mami Thiên Nhã, tối nay con không về nhà ngủ đâu. Con đang ở nhà chú Tử Thích, mami đừng lo lắng, có chú Tử Thích ở đây rồi ạ.” Giọng nói nhu thuận của bảo bối nhỏ truyền vào tai làm Kha Tử Thích bừng tỉnh. Điện thoại anh đang cầm không biết từ lúc nào đã bị bảo bối nhỏ lấy mất.
“Dạ, con sẽ nói với chú Tử Thích. Mami Thiên Nhã, mami nói cho Lăng Lăng một tiếng giúp con nhé. Tạm biệt mami.”
Tắt máy, La Tiểu Bảo trả lại điện thoại vào tay Kha Tử Thích: “Chú Tử Thích, mới nãy chú nghĩ cái gì mà mất hồn thế ạ? Mami cháu tắt máy rồi đấy.”
Kha Tử Thích lúng túng nở nụ cười, nói: “Xin lỗi cháu, mới nãy chú Tử Thích có việc cần nghĩ, cho nên...”
“A! Chú Tử Thích, hình như miếng thịt bò bị khét rồi.” La Tiểu Bảo hoảng sợ chỉ về phía bếp.
Kha Tử Thích vội vã đi qua đó cứu bữa cơm của hai người.
Kết thúc cuộc gọi xong, biểu cảm của Thiên Nhã lộ rõ vẻ nghi hoặc.
Cô nhìn Lạc Lăng đang nhàn nhã xem ti vi, nói: “Lăng Lăng, sao Tiểu Bảo lại tự mình chạy tới tìm chú Tử Thích? Sao thằng bé không báo trước cho mami một tiếng?” Kha Tử Thích đối xử lạnh nhạt với cô, liệu có lạnh lùng khi đối xử với La Tiểu Bảo không? Cô cũng sợ Tiểu Bảo sẽ làm Kha Tử Thích khó xử.
Có điều, Kha Tử Thích luôn đối xử với Tiểu Bảo như con trai ruột, chắc anh sẽ không nói gì với nó đâu.
“Tiểu Bảo nói anh ấy rất nhớ chú Tử Thích, muốn đi gặp. Mami Thiên Nhã không cần lo lắng đâu ạ.” Lạc Lăng an ủi Thiên Nhã, cậu nhìn ra được Thiên Nhã đang lo lắng.
Thiên Nhã cười, xoa đầu Lạc Lăng: “Mami không lo lắng. Người đó là chú Tử Thích nên mami sẽ không lo lắng. Chú Tử Thích đã chăm sóc Tiểu Bảo từ khi còn bé, đối xử với anh con rất tốt.”
Lạc Lăng gật đầu, ánh mắt cậu nhìn Thiên Nhã mang theo chút lo lắng: “Mami Thiên Nhã, giữa cha và chú Tử Thích, mami thích ai hơn ạ?” Cha và Kha Tử Thích sắp biến thành kẻ địch, cậu biết mami Thiên Nhã rất khó xử. Nhưng cậu không cho phép bất cứ ai gì chia rẽ gia đình cậu - một gia đình mà vất vả lắm mới có thể đoàn tụ. Cậu mami Thiên Nhã mà thấy rất đau lòng, muốn cùng mami chia sẻ tâm trạng rối bời này.
Ngay cả La Tiểu Bảo cũng có tình cảm rất thân thiết với Kha Tử Thích chứ đừng nói tới mami Thiên Nhã. Mami Thiên Nhã từng nói, Kha Tử Thích như là người nhà của mami. Vì cha mà mami với Kha Tử Thích đối xử với nhau như người dưng nước lã, chuyện này tàn nhẫn tới mức nào chứ?
Nhưng dù thế nào thì đây cũng không phải là lỗi của cha. Là Kha Tử Thích lựa chọn phản bội và đối đầu.
Thiên Nhã kinh ngạc, cô không ngờ rằng Lạc Lăng đột nhiên lại hỏi như vậy. Sau đó, cô búng Lạc Lăng một cái: “Tên nhóc này, con nghĩ lung tung gì đó. Trong lòng mami, cha và chú Tử Thích ở hai vị trí khác nhau.”
“Hai vị trí khác nhau ạ?” Lạc Lăng không hiểu lắm.
“Con nói xem. Một người là yêu, một người là quý mến.”
“Ồ, một người là yêu, một người là quý mến.” Lạc Lăng hiểu ra. Nhưng ngay sau đó cậu lại liếc mắt nhìn Thiên Nhã, bất mãn kháng nghị: “Mami ngốc quá, con phân rõ được yêu và quý mến mà, con đâu phải Tiểu Bảo.” Sao có thể oan uổng cho cậu như thế, cậu là Lạc Lăng cơ mà.
Thiên Nhã xoa đầu bảo bối nhỏ: “Giả vờ trầm lắng làm gì, không hiểu là không hiểu, có ai trách con đâu.”
“Mami Thiên Nhã, mami càng ngày càng bạo lực rồi. Đây không phải là một dấu hiệu tốt.”
Thiên Nhã ngẩn người. Giờ cô mới nhận ra là mình vừa mới búng con một cái khá mạnh, nên vội vàng xoa xoa cho cậu, đau lòng nói: “Xin lỗi con, có phải mami dùng lực mạnh lắm không?”
Lạc Lăng cười lên cực kỳ đáng yêu: “Nhưng người ta thích, mami làm gì người ta cũng thích.”
Thiên Nhã ôm Lạc Lăng: “Bé cưng ngoan, bé cưng ngoan của mami. Mami rất thích Lăng Lăng, rất yêu Lăng Lăng.”
…
Kha Tử Thích và La Tiểu Bảo cùng ăn bữa cơm dưới ánh nến.
“A a, bữa cơm dưới ánh nến lãng mạn quá. Chú Tử Thích, rượu vang đỏ ở nhà chú uống ngon quá.” La Tiểu Bảo cầm ly rượu vang đỏ lên. Chiếc ly lớn được bàn tay mũm mĩm nhỏ nhắn của La Tiểu Bảo cầm lên tạo nên sự tương phản rõ ràng, nhìn khá khôi hài.
Khuôn mặt Kha Tử Thích tối sầm lại. Thấy La Tiểu Bảo còn muốn uống, anh vội vã ngăn lại: “Bảo bối nhỏ, cháu không nghe lời gì cả, đã nói chỉ uống một ngụm thôi mà.”
La Tiểu Bảo nhanh tay uống được một ngụm, dáng vẻ nhìn rất hưởng thụ.
“Chú Tử Thích đừng như thế, người ta nói uống mấy ngụm thì sẽ chỉ uống mấy ngụm thôi.”
Kha Tử Thích nở nụ cười bất đắc dĩ, nhìn cậu với ánh mắt cực kỳ cưng chiều: “Tên nhóc xấu xa này, cháu học được ở đâu việc ăn cơm dưới ánh nến đấy. Dù cho cháu muốn ăn dưới ánh nến thì cũng không phải ăn cùng chú Tử Thích đâu. Là đợi khi cháu lớn lên, sẽ đi ăn với một cô gái đẹp, hiểu không?”
La Tiểu Bảo bĩu môi: “Không muốn, người ta thấy ăn bữa cơm dưới ánh nến với chú Tử Thích rất vui. Chú Tử Thích biết làm đồ ăn ngon, cha không biết làm.” Cậu nhìn Kha Tử Thích với ánh mắt xấu xa.
Kha Tử Thích cười: “Cái miệng nhỏ của cháu càng ngày càng trơn tru rồi đấy.”
La Tiểu Bảo chép miệng: “Lẽ nào chú Tử Thích không thích Tiểu Bảo miệng lưỡi trơn tru?”
Kha Tử Thích lắc đầu: “Thích, dù Tiểu Bảo có ra sao đi nữa thì chú Tử Thích cũng thích Tiểu Bảo. Sẽ bảo vệ Tiểu Bảo.”
La Tiểu Bảo cười ngọt ngào: “Người ta cũng thế, dù chú Tử Thích có ra sao thì người ta cũng thích chú Tử Thích.”
Nụ cười của Kha Tử Thích cứng lại. Những lời này của La Tiểu Bảo có phải là thật lòng không? Dù chú Tử Thích có ra sao thì vẫn sẽ thích chú Tử Thích? Mãi mãi không thay đổi?
“Chú Tử Thích? Chú Tử Thích?” Tên nhóc kia lắc lắc cái nĩa trước mặt Kha Tử Thích.
Kha Tử Thích bừng tỉnh, nở nụ cười ấm áp với La Tiểu Bảo: “Mau ăn đi, nguội sẽ không ngon đâu.”
“Vâng, chú Tử Thích.”
“Chú Tử Thích, chúng ta tắm cùng nhau được không?” Ăn xong, La Tiểu Bảo cầm bộ đồ ngủ đáng yêu đứng trước cửa phòng tắm, nói với dáng vẻ rất tội nghiệp.
Truyện convert hay : Sủng Hôn Liêu Nhân: Phúc Hắc Lão Công Dụ Thê Thành Nghiện