*
Thiên Nhã và Lạc Thần Hi nhìn nhau, thật sự không biết nên viết chữ phục thế nào với nhóm người lớn và trẻ con giả ngây giả dại kia. Cuối cùng bọn họ cũng hiểu đây là một vở kịch. Làm cô sợ muốn chết, còn tưởng rằng Karen và Hoa Kỳ thật sự động tay với nhau, muốn đánh nhau chứ. Hóa ra họ diễn tuồng kịch này là để dạy dỗ Jenny Trình. Thế này cũng quá là... quá là không tử tế rồi.
Làm người ta bực mình chính là hai bảo bối nhỏ cũng góp một chân vào đấy. Đúng là hai đứa nhóc tinh ranh!
“Anh sớm nhìn ra rồi đúng không?” Thiên Nhã hỏi Lạc Thần Hi.
Lạc Thần Hi cười, không phủ nhận: “Nhìn ra cái gì?”
Nghĩ tới đây, không hiểu sao Thiên3Nhã thấy hơi mất mát và chán nản. Nếu cô cũng bị người ta bắt nạt thì có phải anh sẽ không so đo, chỉ thờ ơ lạnh nhạt không?
“Mới nãy cậu ta không ra tay ngăn...” Lạc Thần Hi là một người rất tinh mắt. Phàm là đàn ông, nhìn thấy người phụ nữ của mình bị bắt nạt, chẳng lẽ có thể thờ ơ sao?
“Nhưng cuối cùng người ta đã ra tay rồi. Giống hệt anh.” Thiên Nhã bĩu môi, không biết sao lại bắt đầu tức giận vơi anh.
Lạc Thần Hi thấy Thiên Nhã tức tới thở phì phò, trong một chốc anh nghĩ không ra cô đang không vui vì cái gì: “Gì mà giống anh?”
Thiên Nhã trừng mắt nhìn, rồi nói: “Tiểu Bảo, Lăng Lăng, để mami tới nướng thịt cho các con ăn.” Cô2bơ anh, coi như không khí.
Không nhìn anh? Ha ha, người phụ nữ này càng ngày càng to gan rồi.
“Anh, anh định lúc nào thì dẫn cả gia đình về chính thức giới thiệu trước mặt ông?” Ánh mắt Lạc Thần Dương xẹt qua một tia u ám và rối bời khi thấy hai người liếc mắt đưa tình với nhau. Thiên Nhã đi ra chỗ khác, anh ta đi lên vỗ bả vai Lạc Thần Hi một cái, cười đểu. Anh ta vẫn khoác lên mình dáng vẻ bất cần đời, thoạt nhìn rất lưu manh.
Lạc Thần Hi nhìn Lạc Thần Dương bằng ánh mắt đầy ẩn ý: “Gần đây tên nhóc nhà cậu bận rộn nhỉ.” Sau đó, anh lại nhìn về phía Karen, giọng nói có vài phần tùy tiện.
Lạc Thần Dương cười xòa: “Có bận2gì đâu, anh biết con người của em mà. Nghĩ thế nào sống thế đấy.”
Lạc Thần Hi cong khóe môi, vỗ bả vai anh ta: “Thế thì tốt, tôi cứ sợ cuộc sống của cậu chưa đủ đặc sắc, cần thêm nhiều phiền toái.” Lúc nói chuyện, hai mắt anh nhìn chằm chằm Lạc Thần Dương, con ngươi sâu thẳm như muốn nhìn thấu đối phương.
Nét mặt Thiên Nhã hiện lên chút lo lắng: “Anh không sợ Dương Tử không vui sao?”
Khóe miệng Lạc Thần Hi cong lên: “Em sợ cậu ta không vui?”
Thiên Nhã đánh anh: “Em nói nghiêm túc mà. Anh ấy là bạn anh, hiện tại còn hợp tác với nhau nữa. Dù sao thì Jenny Trình cũng là bạn gái anh ấy.”
“Anh không biết vì sao Dương Tử lại ở bên Jenny Trình nhưng em9yên tâm đi, Dương Tử sẽ không để bụng chuyện này.”
“Sao lại thế?” Sao anh chắc chắn vậy? Hay là anh cảm thấy phụ nữ như quần áo, bị oan ức chút xíu như thế không quan trọng.
“Anh, anh định lúc nào thì dẫn cả gia đình về chính thức giới thiệu trước mặt ông?” Ánh mắt Lạc Thần Dương xẹt qua một tia u ám và rối bời khi thấy hai người liếc mắt đưa tình với nhau. Thiên Nhã đi ra chỗ khác, anh ta đi lên vỗ bả vai Lạc Thần Hi một cái, cười đểu. Anh ta vẫn khoác lên mình dáng vẻ bất cần đời, thoạt nhìn rất lưu manh.
Lạc Thần Hi nhìn Lạc Thần Dương bằng ánh mắt đầy ẩn ý: “Gần đây tên nhóc nhà cậu bận rộn nhỉ.” Sau đó, anh lại4nhìn về phía Karen, giọng nói có vài phần tùy tiện.
Lạc Thần Dương cười xòa: “Có bận gì đâu, anh biết con người của em mà. Nghĩ thế nào sống thế đấy.”
Lạc Thần Hi cong khóe môi, vỗ bả vai anh ta: “Thế thì tốt, tôi cứ sợ cuộc sống của cậu chưa đủ đặc sắc, cần thêm nhiều phiền toái.” Lúc nói chuyện, hai mắt anh nhìn chằm chằm Lạc Thần Dương, con ngươi sâu thẳm như muốn nhìn thấu đối phương.
Ngay cả Lạc Thần Hi cũng khó phát hiện ra đáy mắt Lạc Thần Dương lóe lên tia giảo hoạt. Anh ta nhìn Lạc Thần Hi, che giấu hết những thông tin mà đối phương muốn biết, không để lại dấu vết.
“Anh, anh nói cái gì thế? Em trai anh đâu dám gây phiền phức cho anh, không phải em vẫn an phận làm Phó Chủ tịch sao. Anh biết mà, con người em chỉ biết ăn uống vui đùa, không hứng thú lắm với công việc.”
Lạc Thần Hi cười ẩn ý: “Cậu cần gì phải xem thường mình thế. Tôi chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của cậu...”
Biểu cảm của Lạc Thần Dương như thể được ban ơn: “Thật sao? Anh thật sự tin tưởng năng lực của em?”
Lạc Thần Hi gật đầu, để tay lên vai anh ta: “Cậu về nước được một thời gian rồi. Thân là Phó Chủ tịch của công ty, có phải nên bày ra chút thành tích cho mọi người xem không?”
“Ý của anh là...” Lạc Thần Dương không hiểu, hỏi lại.
“Lần hợp tác này giữa Dương Tử và tôi, cậu tham gia đi! Coi như đi học tập.”
“Cái gì? Thật sao? Anh đồng ý để cho em tham gia?” Lạc Thần Dương được yêu thương mà lo sợ.
“Gần đây Tập đoàn Lạc Thần gặp không ít phiền phức, mọi người trong công ty bàng hoàng. Nói thật, về mặt này tôi không thể tin tưởng được mấy người. Tôi cần có một trợ lý đắc lực, chống đỡ cục diện này. Cậu không còn nhỏ nữa, hiện tại đã có một người bạn gái bên cạnh, cậu thấy cậu có nên kiềm chế lại, một lần làm tốt sự nghiệp không?”
Lạc Thần Dương thấy Lạc Thần Hi nói thế, cong môi cười: “Anh, anh đừng nghiêm túc như thế, không thì em còn tưởng anh nói thật đấy.”
“Đương nhiên là tôi đang nói thật. Không lẽ cậu tưởng tôi đùa?” Biểu cảm của Lạc Thần Hi nghiêm túc, nhìn không giống như đang nói đùa. Ánh mắt anh có thể dọa chết người mà không cần đền mạng.
Thấy Lạc Thần Hi nghiêm mặt, Lạc Thần Dương không cười được nữa: “Em không được đâu. Em chỉ giỏi sống phóng túng thôi.”
Lạc Thần Hi cười như không cười: “Có được hay không tự cậu biết. Cứ quyết định thế đi, xốc lại tinh thần cho tôi. Tập đoàn Lạc Thần không thể bại dưới tay cậu được.” Anh lại vỗ vai Lạc Thần Dương lần nữa rồi đi về phía Thiên Nhã.
“Này, anh! Em không được thật mà!”
“Anh, anh nghe em nói đã. Em không muốn làm nên nghiệp lớn đâu, như bây giờ rất tốt mà.”
Lạc Thần Dương nhìn theo bóng lưng anh, xin tha. Đáng tiếc, kháng nghị vô hiệu.
Nhìn theo bóng lưng cao ngất của Lạc Thần Hi, đáy mắt Lạc Thần Dương có chút khác thường.
Trong phòng làm việc của Chủ tịch.
Hạ Nhất Y gõ cửa đi vào, sắc mặt hơi vui mừng: “Chủ tịch, chuyện điều tra có kết quả mới.”
“Ừ, nói tôi nghe xem.”
“Nửa tháng trước, Hoàng Thừa Nghĩa từng bí mật gặp Kha Tử Thích. Hai người này từng bí mật gặp nhau mấy lần, còn nữa, mấy ngày trước khi Hoàng Thừa Nghĩa qua đời, hai người họ cũng gặp mặt. Đây là chứng cứ mà chúng ta nắm được.”
Trong con ngươi sâu thẳm của Lạc Thần Hi là sự phức tạp, anh nói: “Tiết lộ những chứng cứ này cho cảnh sát, làm cho hung thủ giết người Kha Tử Thích nếm được mùi vị của việc biến thành kẻ tình nghi.”
“Loảng xoảng...” Từ phòng uống nước truyền tới tiếng cốc chén rơi xuống, vỡ tan.
Lạc Thần Hi nhíu mày, vội vã vọt tới.
Thiên Nhã đờ đẫn nhìn cốc cà phê rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ, chất lỏng màu nâu chảy đầy đất.
“Thiên Nhã? Thiên Nhã?” Lạc Thần Hi lo lắng. Mấy lời vừa rồi sẽ là đả kích với cô nếu cô nghe được.
“Không đâu, Tử Thích không phải hung thủ giết người. Chắc chắn việc Giám đốc Hoàng chết không liên quan tới anh ấy! Mọi người điều tra rõ một chút, rõ một chút được không?” Đột nhiên, Thiên Nhã đẩy Lạc Thần Hi ra, nói với giọng không thể tin được.
Hạ Nhất Y đứng phía sau Lạc Thần Hi, cười nhạt trong lòng khi thấy Thiên Nhã bảo vệ Kha Tử Thích. Lập trường của người phụ nữ này như thế nào vậy? Lần này rõ ràng là Kha Tử Thích bày mưu lật đổ Tập đoàn Lạc Thần, biến Chủ tịch của bọn họ thành một người bất nhân bất nghĩa, rơi vào dòng xoáy kẻ tội phạm giết người.
“Anh cũng biết mà, Tử Thích không phải người như thế. Anh ấy sẽ không vì đạt được mục đích mà làm tính mạng của người khác. Em rất hiểu anh ấy, thật đấy.” Thiên Nhã bắt lấy cánh tay Lạc Thần Hi, nói với giọng chắc chắn.
Trong lòng anh khó chịu. Cô quan tâm, tin tưởng Kha Tử Thích đến vậy sao? Thậm chí, cô nguyện tin anh ta mà không tin anh?
“Em rất hiểu anh ta, vậy em có hiểu anh không?” Rõ ràng biết mình không nên so đo cái này nhưng anh không nhịn được, dù cô đã nói cô coi Kha Tử Thích như anh trai.
“Anh...” Thiên Nhã nhìn vào ánh mắt sâu hun hút của Lạc Thần Hi. Cho tới bây giờ, cô không đoán ra được suy nghĩ trong lòng anh.
Lạc Thần Hi không che giấu được sự thất vọng: “Xem ra em hiểu anh ta rõ hơn.” Giọng nói lạnh lùng, mang theo chút châm chọc.
“Chủ tịch, anh biết em không có ý này mà! Anh biết tình cảm em dành cho Tử Thích là...”
“Anh biết. Tình cảm của em và anh ta sâu đậm hơn.” Lạc Thần Hi cười nhạt, mất mát trong ánh mắt không thể che giấu được.
“Anh đừng nghĩ như thế nữa được không?” Thiên Nhã không hiểu anh đang giận cái gì. Ý của cô không phải thế này, anh và Tử Thích trong lòng cô tồn tại với hai ý nghĩa khác hẳn nhau mà.
“Không phải anh nghĩ như thế, mà là em bắt anh nghĩ như thế.” Lạc Thần Hi tức giận, nhìn chằm chằm cô.
Thiên Nhã hơi cắn môi: “Lạc Thần Hi, anh thật sự không biết nói lý.” Cô đẩy anh ra, rời khỏi phòng làm việc.
Chẳng hiểu ra làm sao cả. Vì sao anh cứ muốn hiểu lầm ý của cô? Cô chỉ là... chỉ là lo lắng cho Tử Thích, không tin anh ấy sẽ làm chuyện như vậy thôi mà.
Càng bực bội, Thiên Nhã càng suy nghĩ miên man. Có nên gọi cho Tử Thích tìm thêm chứng cứ không? Sau đêm hôm đó, bọn họ không liên lạc với nhau nữa. Nhưng nếu gọi, cô nên nói gì đây?
Nhiều lần muốn gọi sang cho anh nhưng không gọi. Giờ gọi, cô nên nói với anh cái gì đây? Hỏi thẳng anh có liên quan tới cái chết của Hoàng Thừa Nghĩa không? Nói như vậy, sẽ làm cho tất cả mọi người đều khó chịu.
…
Chạng vạng, trong nhà Thiên Nhã.
Lúc Thiên Nhã đẩy cửa vào, cô đã thấy bóng lưng cô độc của Kha Tử Thích đứng trên ban công. Mặt trời lặn, ánh nắng hắt lên người anh tạo thành một vòng ánh sáng vàng mờ mờ, nhưng không cách nào che giấu được vẻ đau lòng kia.
Cô ngẩn người, lẳng lặng nhìn bóng lưng anh. Nhìn vòng ánh sáng kia từ từ biến mất cùng mặt trời.
“Tử Thích.” Sau một lúc lâu, Thiên Nhã khẽ gọi.
Bóng lưng kia cứng đờ, hình như cảm thấy hơi ngạc nhiên. Anh xoay người lại, đáy mắt vẫn dịu dàng như nước, khóe miệng cong lên thành nụ cười, giọng nam dễ nghe vang lên: “Thiên Nhã, em về rồi.”
Đáng tiếc, bước đi của em đã rời khỏi anh, vĩnh viễn không dừng lại.
Nụ cười của Thiên Nhã cứng ngắc. Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, sự quen thuộc giữa hai người dường như đã bị chắn ngang bởi một tầng xa lạ.
Người trước mắt, có còn là Kha Tử Thích trước kia không? Rốt cuộc anh có bao nhiêu chuyện đã gạt cô? Cái chết của Hoàng Thừa Nghĩa thật sự liên quan tới anh sao?
Truyện convert hay : Tinh Lâm Chư Thiên