*
Lạc Thần Dương phất tay, không thèm quay đầu: “Đừng nhớ tôi có, sau này chúng ta còn gặp nhau dài dài.”
“Tên đáng ghét!” Karen nhăn mặt nhìn theo bóng lưng anh ta.
...
Trong phòng làm việc của Chủ tịch tại Tập đoàn Lạc Thần.
Đột nhiên, có bàn tay ấm áp ôm lấy eo cô từ phía sau. Bình phun nước trên tay suýt chút nữa rơi xuống đấy. Hơi thở bá đáo quen thuộc trong phút chốc bao quanh người cô, bất an và lo lắng trong lòng bị cái ôm ấm áp này xua tan đi không ít.
Anh gục mặt xuống phần gáy trắng noãn mịn màng, hơi thở tràn ngập mùi hương thuộc về cô: “Nhớ anh à?”
Tuy nhớ3thật nhưng sao Thiên Nhã có thể nói thành lời: “Không nhớ.” Bỗng nhiên cô thấy mình là một người phụ nữ khẩu thị tâm phi.
Anh khom người cắn nhẹ lên xương quai xanh của cô: “Thật sự không nhớ? Nhưng anh rất nhớ em.”
Lòng Thiên Nhã rung động. Thật sao? Nếu anh rất nhớ, vậy sao mấy ngày nay chỉ gọi một cuộc điện thoại? Hơn nữa chủ yếu là nói chuyện với hai bảo bối nhỏ để giải nỗi tương tư.
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh cười khẽ, cười đến mê hoặc lòng người: “Xin lỗi, em yêu. Mấy ngày nay anh hơi bận, hơn nữa, anh sợ anh nghe thấy giọng nói của em sẽ không2nhịn được mà lập tức bay về...”
Thiên Nhã chảy mồ hôi, đẩy anh ra. Tới mức thế sao? Nhưng, lòng cô lại dâng lên sự ngọt ngào.
Cô xoay người lại nhìn khuôn mặt tuấn tú làm người khác thần hồn điên đảo, vào con ngươi tràn ngập tình cảm mang theo một chút bá đạo tà mị và một chút dịu dàng triền miên.
Vài ngày không gặp, nhưng trông anh không giống như vì công ty gặp khó khăn mà muộn phiền không thôi. Anh vẫn tự tin như thế, mọi việc đều theo kế hoạch.
“Mọi chuyện được giải quyết?” Thiên Nhã nghi ngờ hỏi.
Thiên Nhã cẩn thận chăm sóc chậu cây nhỏ trên bàn làm việc, lá cây to xanh biếc2xinh đẹp, vô cùng đáng yêu.
Ba ngày rồi, sao anh chưa về? Đêm qua hai người có gọi điện thoại nhưng bị hai tên nhóc La Tiểu Bảo và Lạc Lăng chiếm lấy nói không ngừng nên cô không có cơ hội nói với anh mấy câu.
Không biết chuyện với Tập đoàn MG đã được xử lý thế nào? Trong nước, Tập đoàn Lạc Thần đã bị đẩy lên đầu ngọn sóng, luôn bị người khác quan tâm và soi mói. Mấy ngày nay, tin đồn bất lợi liên quan tới Tập đoàn Lạc Thần bay đầy trời, dường như có người cố ý lan truyền nó ra bên ngoài. Thậm chí, còn có tin vịt là Lạc Thần Hi cuỗm tiền công9của Tập đoàn Lạc Thần, trốn sang nước ngoài.
Cái này cũng có thể đồn thổi! Lạc Thần Hi sẽ làm loại chuyện đấy sao?
Bên trong Tập đoàn Lạc Thần đang rối tung lên. Lạc Thần Dương thân là Phó Chủ tịch nhưng không quan tâm tới chuyện công ty, thậm chí còn chẳng xuất hiện nổi một ngày. Nhưng mọi người không ôm hi vọng gì với anh ta, vì cái chức Phó Chủ tịch của anh ta thật ra chỉ là thùng rỗng kêu to. Hiện tại bọn họ mong Lạc Thần Hi nhanh trở về, dẹp hết sóng gió này.
Thiên Nhã chảy mồ hôi, đẩy anh ra. Tới mức thế sao? Nhưng, lòng cô lại dâng lên sự ngọt ngào.
Cô xoay4người lại nhìn khuôn mặt tuấn tú làm người khác thần hồn điên đảo, vào con ngươi tràn ngập tình cảm mang theo một chút bá đạo tà mị và một chút dịu dàng triền miên.
Vài ngày không gặp, nhưng trông anh không giống như vì công ty gặp khó khăn mà muộn phiền không thôi. Anh vẫn tự tin như thế, mọi việc đều theo kế hoạch.
“Mọi chuyện được giải quyết?” Thiên Nhã nghi ngờ hỏi.
Lạc Thần Hi cười, hiển nhiên đã nắm chắc: “Cứ coi là thế đi, mấy ngày tiếp theo chắc sẽ hơi bận.”
“Đàm luận với Tập đoàn MG ra sao rồi, bọn họ có tiếp tục hợp tác với chúng ta không?”
Lạc Thần Hi nhếch miệng châm chọc: “Dù bọn họ không hợp tác cũng không tới mức ảnh hưởng tới sự phát triển của Tập đoàn Lạc Thần. Nếu bọn họ cảm thấy chúng ta đã đạt được hiệp nghị nào đó với Tập đoàn SGB thì anh sẽ để bọn họ được như ý muốn.”
“Cái gì? Tập đoàn SGB?”
Lạc Thần Hi ngồi xuống vị trí của mình rồi kéo Thiên Nhã tới, để cô ngồi trên bắp đùi mình.
“Đừng lo lắng, em cứ yên tâm làm một người trợ lý riêng và làm người mẹ tốt đi.” Lạc Thần Hi ôm cô, nói mấy lời xấu xa.
Thiên Nhã bất lực trừng mắt.
Anh! Này là lúc nào rồi mà anh còn có tâm tình nói đùa? Danh dự và uy tín của Tập đoàn Lạc Thần gây dựng bao năm đang gặp nguy hiểm đấy.
“Anh có biết mấy ngày anh đi ở công ty đã xảy ra chuyện gì không? Bên ngoài đồn thổi...”
Thiên Nhã còn chưa nói xong, miệng nhỏ đã bị bờ môi mỏng hơi lạnh của anh chặn lại. Một nụ hôn bá đạo triền miên, mang theo hương thơm bạc hà. Cô bị anh cuốn vào cơn mãnh liệt, ngay cả sức lực phản kháng cũng không còn, bị anh hôn tới đắm đuối.
Cảm giác được cơ thể bị anh ôm lấy. Cô nắm chặt cổ áo anh, im lặng kháng nghị, đây là phòng làm việc!
Anh vừa cúi người hôn vừa bế cô tới phòng nghỉ bên trong phòng làm việc của chủ tịch.
Dưới thân là giường lớn mềm mại, Thiên Nhã bị anh đè lên, tới lúc tỉnh táo chút đã thấy đồ trên người bị cởi.
Cô đẩy anh ra. Hai bờ môi rời khỏi nhau, Thiên Nhã vội vã thở hổn hển, thiếu chút nữa thì không thở được.
“Đừng như thế, đây là phòng làm việc!” Thiên Nhã thấp giọng mắng.
Khóe miệng Lạc Thần Hi cong lên một độ cong đẹp mắt, anh dùng ngón trỏ nâng cằm cô: “Vậy thì sao? Anh muốn em.”
“Ưm...” Không cho Thiên Nhã có cơ hội phản kháng, anh cúi người hôn cô.
...
Trong phòng làm việc của chủ tịch tràn ngập xuân sắc, anh đem trả lại hết nỗi nhớ trong mấy ngày nay. Cuối cùng anh cũng biết thế nào là một ngày không gặp như cách ba thu rồi. Anh hận không thể lúc nào cũng buộc cô bên cạnh mình. Trong lúc bận rộn công việc, nụ cười với má lúm đồng tiền của cô cũng hiện lên trong đầu anh. Đêm khuya vắng người, nỗi nhớ càng lan rộng như thác lũ. Anh nhớ cô, cũng nhớ hai bảo bối nhỏ, cô và hai bảo bối nhỏ như bến cảng ấm áp, là chỗ dựa tinh thần của anh. Sau khi cha mẹ qua đời, anh chưa từng được nếm thử cảm giác này.
Anh chưa từng muốn cảm ơn một người như thế. Người phụ nữ trước mắt này đã cho anh một gia đình ấm áp. Thế nên, dù thế nào anh cũng không muốn mất đi cô, mất đi hai bảo bối nhỏ.
Nhìn theo bóng lưng anh đang mặc quần áo. Da thịt màu lúa mạch, cơ bắp cường tráng mê người, mặt cô đỏ lên. Dường như cô đã hoàn toàn đắm chìm, liều lĩnh yêu anh, cùng anh xây nên một ngôi nhà.
Cô có thể tự lừa bản thân nhưng không thể lừa được tim mình. Mấy ngày nay, cô nhìn hai bảo bối nhỏ, có cảm giác như mình đã thật sự dựa vào Lạc Thần Hi. Dường như anh là chỗ dựa của hai đứa nhóc, là bầu trời của chúng. Nếu hai bảo bối không có cha, vậy chúng có được hạnh phúc vui vẻ như bây giờ không? Cô không dám nghĩ tới, nếu cô tàn nhẫn mang cả hai đứa nhóc đi, hậu quả sẽ như thế nào?
Lạc Thần Hi sẽ thế nào?
Bây giờ cô đã chấp nhận Lạc Thần Hi, nếu cha biết, cha sẽ có phản ứng gì? Cha, rốt cuộc cha đang ở đâu? Cha mau trở về đi! Con gái có chuyện quan trọng muốn thương lượng với cha, nhất định cha chưa biết mình có hai đứa cháu ngoại, nhất định cha chưa biết cháu ngoại mình là con trai Lạc Thần Hi. Nếu như cha biết, liệu cha có tức giận tới mức muốn giết chết con gái mình không? Nếu như cha biết, cha có chấp nhận Lạc Thần Hi không?
Tại sao cô lại ích kỷ như thế? Nếu Lạc Thần Hi thật sự có liên quan tới cái chết của mẹ cô...
Không, không phải đâu! Tới giờ cha vẫn không nói hoàn chỉnh chân tướng sự việc, cô không thể tự mình định đoạt như thế.
“Em nghĩ gì mà thất thần thế?” Lạc Thần Hi ngồi xuống bên giường, xoa tóc cô, cưng chiều hỏi.
Thiên Nhã khôi phục tinh thần. Cô nở nụ cười miễn cưỡng, sắc mặt trắng bệch: “Không, không có gì.”
Lạc Thần Hi thấy sắc mặc cô không ổn, đau lòng hỏi: “Anh khiến em quá mệt?”
Mặt Thiên Nhã đỏ bừng tới tận mang tai. Cô đang định đứng lên lại bị Lạc Thần Hi ấn trở về: “Em ở đây nghỉ ngơi cho khỏe, anh ra bên ngoài xử lý công việc.”
“Không được, em đi vào đây quá lâu rồi.” Ngang nhiên ngủ ngon trong phòng làm việc của Chủ tịch, có thể nói lời này sao? Nhưng cô đã làm chuyện lớn mật hơn cả ngủ rồi.
Nhớ tới chuyện vừa rồi, gương mặt Thiên Nhã nóng bừng. May là không có ai đi vào. Nếu không thì quá xấu hổ!
“Đừng xấu hổ, toàn bộ công ty có ai không biết em là người phụ nữ của anh đâu. Em muốn ở bao lâu thì ở, ai dám có ý kiến?” Anh bá đạo nói.
“Nhưng...”
“Suỵt, ngủ đi, tan làm anh gọi em.” Anh hôn lên trán cô rồi nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài.
Cô có giống người đi làm nữa không? Ngay cả cô cũng không kìm được mà áy náy, còn tiếp tục thế này liệu cô có thể trở thành kẻ gây tai họa, làm Lạc Thần Hi đi làm giống tên bại hoại không?
Khụ khụ! Tuyệt đối không phải! Cô không làm kẻ gây họa!
Thiên Nhã mặc quần áo chỉnh tề, đang định đi ra ngoài thì loáng thoáng nghe thấy giọng Hạ Nhất Y: “Chủ tịch, Giám đốc Hoàng nhận tội rồi. Ông ta vì thiếu món nợ khổng lồ mà tham lam, cố ý tiết lộ bí mật thương nghiệp, còn nữa, là tiết lộ cho ai thì ông ta không nói.”
“Món nợ khổng lồ? Theo tôi được biết thì thu nhập của Hoàng Thừa Nghĩa khá dư dả, Tập đoàn Lạc Thần chúng ta không bạc đãi ông ta.” Lạc Thần Hi rất bất mãn với kết quả điều tra.
“Sao lại có món nợ khổng lồ, ông ta ngậm miệng không chịu nói. Chủ tịch, chúng ta có nên giao ông ta cho cảnh sát xử lý không?”
Lạc Thần Hi cau mày: “Tạm thời không cần. Chỉ sợ rằng chuyện này không đơn giản, trước cứ điều tra xem có những ai từng tiếp xúc với Hoàng Thừa Nghĩa, còn nữa, sao ông ta lại có món nợ khổng lồ.”
“Vâng.”
“Khoan đã, giờ ông ta đang ở đâu, tôi có chuyện muốn nói với ông ta.”
“Ông ta đang ở nhà, người của chúng ta đã âm thầm theo dõi.” Hạ Nhất Y đáp.
“Chủ tịch, anh có từng nghi ngờ chuyện này liên quan tới Tập đoàn Kha thị không? Dù sao bọn họ cũng là người được lợi nhất trong chuyện này.” Hạ Nhất Y dò hỏi. Tuy đã đi theo Lạc Thần Hi nhiều năm nhưng cô ta không đoán được suy nghĩ trong lòng anh. Sự việc lần này anh lại không nghi ngờ gì Kha Tử Thích, không thăm dò bên phía Kha Tử Thích, thậm chí đối phương đã có hành động rõ ràng, anh cũng im lặng không làm gì. Ngược lại, anh bỏ qua Tập đoàn MG, thật sự gặp Tập đoàn SGB để thỏa thuận. Cách làm này chính là thừa nhận với bên ngoài Tập đoàn Lạc Thần không giữ chữ tín, đơn phương vi phạm hợp đồng.
Lạc Thần Hi cười châm biếm: “Hồ ly chẳng mấy chốc sẽ lộ đuôi, đâu cần tự mình ra tay?”
Truyện convert hay : Trọng Sinh Chi Gây Dựng Sự Nghiệp Nhân Sinh