Edit: Trà Hoa Nữ
Beta: Chang
Tối hôm qua đi ngủ sớm, nên sáng hôm nay khi đồng hồ vừa điểm giờ, Cố Dĩnh Nhi liền tỉnh, cô dụi mắt, đá chân hai cái, cảm giác như bị cái gì chặn lại, mơ mơ màng màng càu nhàu.
“Dậy rồi?” Một giọng nam hơi khàn do vừa tỉnh ngủ truyền tới tai cô, Cố Dĩnh Nhi đang mơ màng lập tức tỉnh ngủ, cô kinh ngạc nói “Sao anh lại ở đây?”
Rốt cuộc là phát sinh việc gì? Tại sao Tề Tử Khiêm lại ở đây? Mẹ cô đâu? Ba cô đâu? Cô nhớ rất rõ việc ba cô có bao nhiêu phòng bị với mấy tên quanh mình, giống như Tiểu Trạch Tử đều ở dưới tay ba cô ăn “hành” nhiều lần, lần này, tại sao lại cho phép Tề Tử Khiêm ở lại đây?
“Hôm qua, dì đã bị cảm lạnh, sợ sẽ lây sang cho em, hơn nữa trong nhà lại có việc, cho nên, anh tự đề cử mình tới đây chăm sóc em cả đêm qua.” Tề Tử Khiêm xoay xoay cổ, ngồi dựa vào mép giường cả đêm, hiện tại cả người đều mỏi.
Cố Dĩnh Nhi nghe vậy, cảm thấy trên đầu xuất hiện đầy vạch đen.
Những lời này nghe thế nào cũng thật kỳ quái, nói vậy không phải là tự mình đưa đến cửa sao?
Nếu mẹ cô có chuyện, lẽ nào ba cô không đến được, hơn nữa cũng đâu phải là không có người chăm sóc, việc gì còn cần làm phiền anh ta chịu khổ ở đây cả đêm, thiệt tình là không hiểu nổi suy nghĩ của người đàn ông này, hay là do suy nghĩ của anh ta so với người bình thường như mình không giống nhau?
“Làm phiền anh rồi.” Những lời cần phải nói cô đều nói.
“Không sao, anh vốn dĩ tự mình muốn tới, dì đã chuẩn bị gọi cho chú qua đây, nhưng anh muốn một mình ở chung với Dĩnh Nhi nên mới nhận việc này.” Tề Tử Khiêm duỗi tay giúp Cố Dĩnh Nhi chỉnh lại chăn bông, vô tình chạm vào tay Cố Dĩnh Nhi khiến cô giật mình, lập tức giấu tay vào trong chăn bông.
Những lời này càng nói càng thái quá, giống như hai người bọn họ có gian tình vậy.
Hôm qua, thái độ của anh ta đối với cô cũng không có gì kinh thiên động địa, chỉ là lời nói có chút mập mờ, hôm nay ngay cả hành vi đều như vậy. Bị động kinh? Hay là đầu bị kẹt cửa?
“Anh nói những cái này với em là có ý đồ gì sao?” Não Cố Dĩnh Nhi vừa động, miệng liền không giữ được đã bật ra câu này.
Cũng không thể trách cô quá tự luyến, bởi vì lời nói của anh ta hết sức ái muội. Một mình ở chung với cô? Những lời thế này vốn chỉ nên dùng cho những đôi yêu nhau, hiện tại anh ta lại thản nhiên nói muốn một mình ở chung với cô, không phải có ý đồ thì cũng là có “ý đồ”, dù sao cũng không thể là chuyện tốt đẹp.
Tề Tử Khiêm xoa xoa đầu tóc lộn xộn của Cố Dĩnh Nhi, thấp giọng cười thành tiếng “Ha ha, Dĩnh Nhi càng ngày càng đáng yêu.” Anh ta không thừa nhận nhưng cũng không có phủ nhận.
Lại là như vậy, có thể đổi thành câu nào đó thích hợp hơn được không?
Trong lòng Cố Dĩnh Nhi đang nhe răng trợn mắt, lấy tay đánh bật bàn tay đang làm trò trên đầu cô “Còn vò nữa nó sẽ thật sự biến thành cái tổ quạ.”
Cuộc sống của cô trước kia rất đơn giản, đọc sách, kiếm tiền chữa bệnh, không cùng người khác giao tiếp quá nhiều, cũng lười để ý những người âm thầm hại người, bởi vì cô không biết lúc nào sẽ phải đi uống trà với Diêm Vương, nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, lăn lộn qua ngày.
Ở đây, trước mắt ngoại trừ một đám thân thích còn chưa nói, một đám lại một đám đều hám lợi, nói chuyện cũng kẹp dao lam, những người gặp trong thời gian gần đây một người so với một người lại càng tinh ranh, nói chuyện đều không quên đào hố cho người khác, mỗi lần hỏi cái gì đều trả lời qua loa, tùy tiện vòng sang vấn đề khác, cảm thấy thật là mệt.
“Ha ha.” Tề Tử Khiêm cười rất vui vẻ, liền bỏ tay xuống, nhưng tối qua anh ta ngồi tựa vào mép giường ngủ, nên lúc mới tỉnh dậy thì không sao, hiện tại tay đã tê rần, nhịn không được liền rên một tiếng.
“Không phải là anh ngồi cạnh mép giường ngủ cả đêm đó chứ?”
“Đúng vậy, dì nói buổi tối em ngủ rất lộn xộn, dặn dò anh cả trăm lần phải chăm sóc em thật tốt, anh lại không thể nằm ngủ chung với em nên chỉ có thể ghé vào mép giường để ngủ.” Tề Tử Khiêm cau mày, xoa bóp cánh tay đang nhức mỏi.
Còn ủy khuất sao, khóe miệng Cố Dĩnh Nhi giật giật nhếch lên “Nếu anh dám nằm cùng em, ba em không giết anh mới là lạ.”
Ba cô là nữ nhi khống, những người khác phái, bao gồm cả con rể tương lai mà mẹ cô chọn trúng – Lãnh Mộ Dương, không ai có thể được ba cô cho sắc mặt tốt, chỉ cần có hành vi hơi mập mờ, liền chờ cựu bộ đội đặc chủng chiếu cố, ha ha, “chơi” không cần đắn đo.
Tề Tử Khiêm này nếu dám nằm trên giường cô, … mọi người đều biết kết quả rồi, có lẽ sau khi “giao lưu” với ba cô thì chắc ba mẹ anh ta cũng nhận không ra.
“Nhiều năm rồi mà chú vẫn như vậy.” Tề Tử Khiêm gượng cười, nghĩ đến lịch sử đen tối lúc trước bị ba Cố kéo đi tập luyện liền cảm thấy ớn lạnh.
Quá thảm, anh ta lúc đó bị đánh cả người đều sưng húp, bị đánh lại không thể đánh trả. Một khi đánh trả thi cũng chìm trong một trận nước miếng, anh ta thật sự không chịu nổi.
“Ha ha, tối qua anh ở đây cả đêm, chắc là ba em không biết việc này đúng không?” Cố Dĩnh Nhi nhận ra lời nói của Tề Tử Khiêm mất tự nhiên, cô liền biết anh ta lúc trước cũng từng bị chỉnh qua, dựa lại gần, cọ cọ cánh tay Tề Tử Khiêm, cười hai tiếng.
“Uhm uhm! Không đùa nữa, anh đi mua bữa sáng cho em.” Tề Tử Khiêm nhéo nhéo má đang phồng lên của Cố Dĩnh Nhi, cầm áo khoác rời đi.
Sau khi mất trí nhớ, nha đầu này sinh động hơn nhiều, chính là một quỷ tinh linh, anh ta thật là không giữ nổi.
Cố Dĩnh Nhi ngồi trên giường, đầu tiên là đắc ý cười, sau đó oán hận đến nghiến răng, đá chân, đem cái mềm trên người đá văng.
Thật là ngu muốn chết.
Chỉ lo chế nhạo Tề Tử Khiêm mà quên nhờ anh ta chuẩn bị nước ấm, kem đánh răng cũng không lấy, cô làm sao mà đánh răng rửa mặt được chứ, người mù thì nhìn cái gì cũng tối thui, hazzzz.