Hai người hai mặt nhìn nhau. Hạo Nhiên đọ không lại liền quay ngoắt đi. Trong lòng âm thầm nghĩ Dạ Thần không biết xấu hổ.
Mặc Dạ Thần cười khổ. Hắn ngay cả nắm tay cũng khó khăn vậy hắn làm gì có cơ hội trèo lên giường Bảo bối Nhiên Nhiên đây. Hắn cũng muốn được như vậy lắm. Nhìn được mà không sờ được hắn rất khổ tâm.
Còn về phần Hạo Nhiên. Cậu hiểu lời bác sĩ đã nói. Chuyện này cậu không hề có kinh nghiệm. Vốn dĩ cậu và hắn cũng đâu ở chung mà tiết chế với hạn chế. Bất giác cậu nghĩ xa xa chút thì bỗng nhiên đỏ mặt. Cậu xấu hổ bưng mặt. Tại sao cậu lại có thể có những ý nghĩ bậy bạ trong lúc này.
Vị bác sĩ kia nhìn thấy họ có biểu cảm như vậy cũng không nhiều lời. Ông gặp nhiều đôi tới khám đều kiểu đó. Ông dặn dò vẫn cứ dặn dò còn bọn họ có thực hiện hay không sao ông biết. Tóm lại:
__ Hai cậu về được rồi!
Mặc Dạ Thần cùng Hạo Nhiên lững thững ra khỏi bệnh viện trước con mắt của biết bao nhiêu người.
Mặc Dạ Thần đưa Hạo Nhiên đi ăn tối. Cậu muốn về nhà nhưng hắn là người lái xe . Trong lòng Hạo Nhiên âm thầm cười khổ.Căn bản là hắn không có cho cậu cơ hội xuống xe. Cậu đành mặc hắn đưa đi đâu thì đi. Dù sao hiện tại cậu mang thai con hắn. Hắn dám làm gì cậu tức là hắn có lỗi với bảo bảo. Để xem bảo bảo có tha thứ hắn không.
-
Sau khi hai người họ đi ra . Bác sĩ kia liền quay số gọi cho một người. Người ở đầu bên kia nhanh chóng bắt máy. Bên kia truyền tới tiếng nói của một người đàn ông trung niên.
__ Tào Liên Thanh?
Người được gọi là Tào Liên Thanh chính là vị bác sĩ đã khám cho Hạo Nhiên.
__ Là tôi!!
Người ở đầu bên kia sững sờ một lát:
__ Là lão Tào đó hả?? hahaha!! Quá tốt!! Cũng đã năm rồi nhỉ? Ông về từ bao giờ mà không liên lạc với bọn tôi? Lão Tưởng luôn nhắc tới ông đấy!
Tào Liên Thanh:
__ Tôi hôm kia vừa về nước sau đó bận nhận chức nào đã kịp nói với mọi người!
__ Lão Mặc!! Hôm nay chúng ta tụ họp đi! Gọi Lão Tưởng... đến đi.
...........
__ Được!! Không gặp không về!
Tại một nhà hàng xa hoa bậc nhất thành phố Z.
Năm người đàn ông bắt tay nhau chào hỏi thắm thiết.
__ Lão Mặc!! Ông vẫn oai phong như xưa! Chẳng khác gì hổ báo .
Người đàn ông được khen kia cười meo meo bắt tay với người trước mắt. Miệng phản bác.
__Lão Tào!! Nhìn ông vẫn như ngày nào! Càng ngày càng có phong phạm của một lão hồ ly!!! Tôi nào dám so với ông cơ chứ!
Một người khác cũng chen vào một câu.
__ Cả hai ông đều khốn nạn như nhau! Ở đó mà nói mát nhau đi.....
.......
.............
Hai người khác cũng nhao nhao hùa theo. Cả người đều cười ha hả sau đó ngồi xuống bàn. Thật lâu họ đã không tụ tập uống rượu nói mát nhau rồi.
Năm người bọn họ chơi chung với nhau từ nhỏ. Ngay cả khi trưởng thành các ông vẫn rất thân thiết. Sau đó bởi vì công việc mà ít gặp nhau nhưng họ vẫn thường liên lạc với nhau. Nhưng người bận nhất chính là lão Tào. Ông là bác sĩ khoa sản ngày ngày cắm mặt khám thai. Gọi điện rủ đi hội họp thì lại trúng ngay ca mổ sinh. Muốn gặp nhau một lần cũng khó khăn.
năm trước Tào hồ ly tạm thời đến nước Mỹ công tác . Cái gọi là tạm thời đó chỉ là nói chơi thôi. Ông ta một lần đi công tác là năm giời .Liên lạc vẫn liên lạc nhưng tụ hội vốn không có lần nào. Hôm nay cuối cùng cũng đông đủ rồi. Thật sự là đại hỷ.
Một phục vụ nam đứng bên cạnh bàn nhanh tay rót rượu quý cho khách. Hôm nay những nhân vật lớn đều có mặt. Khi rót rượu nam phục vụ kia có chút run run tay.
Mặc Dạ Nghiên, Cố Hạo Thiên, Tưởng Thạch Hoà, Phong Đả Hầu những người này là ai chứ. Tang Cảnh cả đời này có nghĩ cũng không thể gặp được những người này nhưng hôm nay cậu đã chứng kiến họ bắt tay nhau thân thiết cùng ngồi xuống nói chuyện rôm rả . Cậu trong lòng lo lắng mình làm không tốt. Bàn tay cậu âm thầm đổ mồ hôi cẩn thận rót từng ly cho đến ly cuối cùng cậu bất cẩn làm đổ rượu xuống bàn. Cậu vội vàng xin lỗi.
__ Thật xin lỗi quý khách!! Là do tôi bất cẩn!! Thật xin lỗi! ....
Tưởng Thạch Hoà ngồi gần nhất bị trúng vài giọt nhưng không vội vàng gắt gỏng. Xưa nay ông hiền hậu. Chuyện mắng chửi người ông sẽ lựa người mà mắng. Ông nhìn cậu thanh niên trẻ tuổi trước mắt. Thằng nhóc đang liên tục xin lỗi ông. Còn trẻ như vậy hẳn đang đi học đi. Ông không khỏi thổn thức thay cậu nhóc. Đi làm phục vụ rất khó khăn, luôn phải nhìn sắc mặt của khách mà làm. Cậu nhóc hẳn là không dễ dàng gì.
__ Ta không sao! Cậu ra ngoài trước đi!
Tang Cảnh sững sờ chốc lát nhưng là hiểu ý của vị khách quý này. Cậu vội vàng cảm ơn rồi đi ra khỏi phòng. Đứng trong hành lang Tang Cảnh vẫn không thể bình tĩnh được. Cậu vậy mà lại được rót rượu cho những người có ảnh hưởng nhất toàn thành phố. Còn một người nữa cậu không biết là ai nhưng có lẽ người đó cũng có gia thế khủng. Họ thật không giống như lời đồn kia. Nhất là vị khách vừa rồi. Ngài ấy không trách mắng cậu. Cậu thật sự cảm kϊƈɦ.
__ Em bị làm sao vậy Tang Cảnh ? Sao lại đứng tần ngẩn ở hành lang thế?
Tang Cảnh bị hỏi đến liền giật mình nhìn người ở đằng sau nói.
__ Quản lý Thịnh! Tôi chẳng có chuyện gì cả ông nghĩ nhiều ! Khách hàng đang đợi tôi rồi tôi đi trước.
Cậu bước đi rất nhanh. Người kia là quản lý của cậu. Cậu không hiểu tại sao mình lại rất sợ người này. Những lúc thấy ông ta cậu chỉ muốn tránh ra thật xa.
Người kia nhìn theo hình dáng Tang Cảnh khuất dần. Gã mặc dù có ý xấu với cậu ta nhưng gã muốn dùng cậu ta để bắt con dê béo bở hơn. Cậu ta chỉ là một thằng học sinh nghèo kiết xác. Gã tia trúng cậu từ rất lâu rồi. Hiện giờ có lắm kẻ có sở thích đặc biệt. Gã cũng chỉ là chiều theo ý người ta thôi. Cậu chạy không thoát đâu Tang Cảnh . Gã nhếch mép cười đểu.
Đây là ảnh đại diện truyện mới của mình nha! Đam mỹ cổ trang nhé! Truyênn chỉ có một chương thôi! Các bạn dọc thử rùi cho mình chút ý kiến mình có nên viết tiêp hay không?