Cưng Chiều Anh Nhất

chương 67

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Quý Yến xoa eo của cô một lúc, rồi bàn tay to lại di chuyển ra phía sau lưng, chạm vào xương bả vai, sau đó lần theo xương cột sống chạm vào mông cô, dọc đường đi chẳng chạm vào được một tí thịt nào, nhịn không được than nhẹ bên tai cô, “Đường Đường, em gầy quá, từ trên xuống dưới có phải ngoài xương ra thì chỉ có da thôi không?”

“Làm gì đến nỗi vậy.” Đường Đường thừa nhận mình gầy thật, nhưng cũng không đến nỗi ngoài xương ra chỉ có da, tốt xấu gì cô cũng là phụ nữa, ngực và mông vẫn có thịt mà, nếu không có thịt ở hai chỗ này thì hẳn là xấu muốn chết, bèn nhỏ giọng thì thầm: “Chỗ nào nên có thịt thì em cũng có mà, chỗ nào mà chả có da.”

Thính lực của Quý Yến rất tốt, nên nghe rất rõ câu cuối cùng kia của cô, khóe miệng cong lên, bàn tay anh ở phía sau lưng cô mở khóa một cái, lúc Đường Đường phản ứng lại thì áo ngực đã được cởi ra, bàn tay của anh cũng chuyển từ sau lưng lên phía trước, bao trùm bánh bao mềm mại, “Có phải đây là chỗ có thịt không? Ừ, quả thật có thịt nè.”

Đường Đường cắn môi đến phát đau, mặt cô nóng lên, biết người này lại muốn chơi xấu, bất mãn cầm lấy bàn tay của anh.

Trong bóng tối Quý Yến khẽ cười, nhẹ nhàng xoa bóp hai cái, rồi nói với giọng mà chỉ Đường Đường nghe thấy: “Nhưng chỗ này nhỏ lại rồi, không thoải mái như trước.”

“…..” Mặt Đường Đường từ hồng rồi lại chuyển sang trắng, không biết nên tức giận, xấu hổ hay là buồn bực, cuối cùng đem tất cả cảm giác hội tụ thành một câu không phục nói: “Đợi em mập lên thì nó sẽ bự lên thôi, hiện tại chỉ là tạm thời.”

Quý Yến thiếu chút nữa bật cười, may mắn vẫn nén lại được, ngoài miệng lại cố ý “Ồ” một tiếng, cũng không biết là có tin hay không. Điều này khiến Đường Đường sốt ruột, hình như anh không tin lắm thì phải, cô chắc chắn mình sẽ không nhỏ như vậy, kem nâng ngực mà Kỷ Nguyệt đưa cho cô dùng rất hiệu quả, thật sự có thể bự lên, nếu không phải khoảng thời gian này quá bận, ngực cô đã sớm bự rồi.

Đàn ông đều thích ngực lớn, bây giờ cô nhỏ như vậy có phải anh ghét bỏ không?

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đường Đường quyết định từ ngày mai bắt đầu thực hiện lại kế hoạch tăng cân và nâng ngực, kiên quyết phải khiến Quý Yến lau mắt nhìn cô, vì thế cắn chặt răng, hạ quyết tâm nói nhỏ bên tai anh: “Em hứa sẽ tăng được kg trong vòng một tháng, hơn nữa cái kia…. Cũng sẽ lớn hơn, thật đó, em sẽ không nhỏ như bây giờ đâu.”

Quý Yến thật sự là nhịn không được, cười đến bả vai run run, cô gái nhỏ của anh thật sự rất dáng yêu, trêu cô một tí mà tâm trạng tốt hơn rất nhiều, chính anh cũng cảm thấy kỳ lạ vì sao chỉ cần ở bên cạnh cô thì khác xa ngày bình thường, luôn không không chế được mà trêu đùa cô, không giống dáng vẻ trầm ổn ngày thường.

Chẳng qua như vậy cũng rất tốt.

Thực ra anh chỉ trêu cô mà thôi, sao anh lại không thích được chứ, anh thích cô vì cô là cô mà thôi, cho dù cô mập hay ốm, to hay nhỏ, đẹp hay xấu anh đều thích, chỉ là mỗi lần thấy cô vất vả mập lên rồi lại, trong lòng vừa đau vừa áy náy, nếu có thể lớn lên trắng treo mập mạp thì tốt, anh không muốn cô bị gió thổi đã ngã.

Chẳng qua cô gái nhỏ của anh muốn đẹp như mọi người mà thôi, con gái đều thích đẹp mà, anh cũng không cần gì khác, chỉ cần cô luôn vui vẻ khỏe mạnh là được.

“Anh cười cái gì vậy?” Đường Đường không biết Quý Yến đang cười cái gì, chẳng lẽ không tin cô có thể bự lên?

“Cười em đáng yêu.” Quý Yến lấy tay từ trong áo cô ra, xoa bóp vành tai cô hỏi: “Sao em lại đáng yêu thế này? Hửm?”

Cô đáng yêu lúc nào? Người này lại trêu cô, Đường Đường bị trêu đến đỏ mặt, lấy tay che mặt đi ngủ, “Ai da được rồi, không còn sớm nữa, chúng ta ngủ thôi.”

“Ừ, ngủ ngon.” Thấy thời gian không còn sớm nữa, Quý Yến cũng không đùa cô nữa, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ cô đi vào giấc ngủ.

Sau lưng được anh vỗ nhẹ, trước mũi đều là hơi thở của anh, cảm giác ăn toàn chỉ có anh mới có tràn ngập toàn thân, không đến ba phút Đường Dườngd đã ngủ say, từ lúc Quý Yến ra ngoài làm nhiệm vụ, đây là lần đầu tiên cô ngủ nhanh như vậy.

Quý Yến lại nắm tay của cô, an tâm nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau Đường Đường bị tiếng nói chuyện trong phòng đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt thấy Quý Yến đã tỉnh, giờ phút này anh không chớp mắt nhìn cô.

Quý Yến sờ mặt cô, “Dậy rồi à?”

Đường Đường dụi mắt, “Mấy giờ rồi anh?”

“Vẫn còn sớm, mới giờ, ngủ một chút nữa nhé?”

“ giờ rồi á? Không ngủ nữa đâu, em phải dậy rồi.” Đường Đường quay đầu thấy tấm rèm xung quanh giường chưa được kéo lên, bên ngoài còn có giọng của một người phụ nữ xa lạ.

Quý Yến thấy sự nghi hoặc của cô, nhỏ giọng nhắc nhở, “Là mẹ của Tôn Nghị.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“À ra vậy.” Đường Đường vội vàng bò dậy, tối hôm qua cô ngủ rất ngon nên hôm nay tinh thần rất sảng khoái.

Vén rèm lên, Đường Đường thấy bên cạnh có một người phụ nữ trung niên đang ngồi, ngoại hình rất dịu dàng, có ba phần giống Tôn Nghị, chắc đây là mẹ của anh ta.

Ngủ đến giờ mới dậy, mặt Đường Đường hơi ửng đỏ, ngại ngùng chào hỏi đối phương, “Chào dì ạ.”

Mẹ Tôn từ miệng của Tôn Nghị cũng biết được thân phận của Đường Đường, mỉm cười chào hỏi cô, “Chào con Đường Đường, tối hôm qua ở đây à?”

“Đúng ạ.” Đường Đường gật đầu, vội vàng vén tấm rèm ở giữa lên, lộ ra Quý Yến trên giường, Quý Yến cũng chào hỏi mẹ Tôn.

Đường Đường nhanh chóng vô nhà vệ sinh sửa soạn lại bản thân, sau đó bưng một chậu nước ra, tay kia cầm bàn chải đánh răng của Quý Yến, nâng giường lên một chút, đưa cái ly đến cho anh súc miệng, rồi đưa bàn chải cho anh đánh răng.

Chờ Quý Yến làm xong, Đường Đường lấy khăn lông lau cho anh, lúc này mới đứng dậy, “Chồng anh đợi một chút nha, em về nhà nấu bữa sáng cho anh, rất nhanh sẽ xong thôi, anh đã đói dụng chưa?”

Quý Yến giữ tay cô, “Không cần về nấu, ra ngoài mua là được rồi, về nhà nấu vất vả lắm.”

“Không vất vả, đồ ăn ở ngoài không dinh dưỡng, hơn nữa không sạch sẽ bằng em làm.”

“Không sao, lâu lâu mới ăn một hai lần mà.” Thấy Đường Đường vẫn không yên tâm, Quý Yến đành phải nói: “Anh rất đói bụng, bây giờ muốn ăn sáng.”

Thấy anh đói bụng, lúc này Đường Đường không kiên trì nữa, “Vậy được rồi, bây giờ em ra ngoài mua đồ ăn, anh chờ em mốt lát nhé, có chuyện gì cứ gọi y ta.”

Chờ Đường Đường cầm ví ra ngoài mua đồ ăn sáng, lúc này mẹ Tôn mới cười nói với Quý Yến: “Tiểu Quý à, vợ cháu chu đáo thật đấy, đối xử với cháu rất tốt. Cháu chọn vợ thật tinh mắt.”

Những lời mẹ Tôn nói đều là thật lòng, người lớn thường đánh giá con gái không phải vẻ bề ngoài mà là tính cách. Các bà mẹ ở tuổi này thích con dâu dịu dàng đảm đang, Đường Đường lại hội tụ tất cả yếu tố trên nên những bà mẹ trung niên như bà rất thích.

Quý Yến mỉm cười cảm ơn mẹ Tôn đã khen, cũng không có ý khiêm tốn, bởi vì Đường Đường nhà anh quả thật rất tốt.

Mẹ Tôn thấy Tôn Nghị còn đang chơi điện thoại, tức giận nói: “Chơi điện thoại hoài vậy! Con xem mình đi, tuổi con và Tiểu Quý không khác nhau lắm mà người ta đã cưới vợ rồi, con cũng đã có, còn con, hơn ba mươi tuổi vẫn còn độc thân, hiện tại ba mẹ rất lo lắng cho con, sắp xếp gặp mặt thì con sống chết không đi. Nếu biết sinh con ra nhọc lòng như vậy, mẹ thà nhặt một đứa ở bãi rác thì hơn.”

Tôn Nghị đối với những lời này đã miễn dịch, hai tai nghe đến mọc ra kén, những lần trước chắc chắn nghe tai này ra tai kia, nhưng lần này lại ngẩng đầu lên nghiêm túc nói với mẹ mình: “Mẹ, mẹ sắp xếp buổi gặp mặt cho con đi, con sẽ đi.”

“Mỗi lần con đều không —— Hả?” Mẹ Tôn cho rằng anh ta lại từ chối, đang chuẩn bị quở trách lại thấy có điểm không thích hợp, trong lúc nhất thời còn cho rằng mình nghe nhầm, “Con nói cái gì? Con đi?”

Tôn Nghị gật đầu, “Con đi, sau này mẹ giới thiệu ai con cũng sẽ đi, nhưng mà con có yêu cầu, trước tiên phải nói với con gái người ta về sự khó khăn khi trở thành bạn gái hay người vợ của quân nhân, không được nói dối; thứ hai, con muốn tìm một người biết nấu ăn.”

Mẹ Tôn sửng sốt vài giây, xác định con mình không nói giỡn, bỗng nhiên kích động nở nụ cười, “Con trai, cuối cùng con cũng nghĩ thông suốt rồi? Thật sự đồng ý đi gặp mặt hả? Ôi chao, tốt quá rồi!”

Tôn nghị thở dài, anh ta bị nhét nhiều thức ăn chó như vậy, anh ta có thể không nghĩ thông sao, anh ta cũng mốn lập gia đình, muốn cưới một người vợ lúc nóng lúc lạnh, sau này bị thương cũng có người chăm sóc mình.

Anh ta rất hâm mộ với Quý Yến.

“Con trai, còn yêu cầu gì nữa không? Con chắc chưa?” Mẹ Tôn không chắc chắn hỏi lại lần nữa.

“Chỉ có hai yêu cầu đó thôi, có thể không xinh đẹp, công việc cũng tùy đi, chỉ cần đảm đang hiểu lý đồng ý làm quân tẩu là được.”

“Được, mẹ hứa sẽ tìm được cho con, con chờ tin của mẹ.” Mẹ Tôn mừng rỡ, tuy rằng bây giờ những cô gái như vậy không dễ tìm nhưng cũng không phải hiếm, bà lập tức lấy điện thoại ra nhắn tin cho cô Tám dì Bảy mà bà quen bắt đầu hành động. Chờ sắp xếp mọi chuyện xong mới bắt đầu nghi ngờ, thằng bé này không phải không muốn xem mắt sao, kêu nó đi xem mắt như kêu nó đi chết vậy, sao bây giờ lại suy nghĩ thông suốt thế nhỉ? Bộ có gì kích thích à?

Mẹ Tôn nghi ngờ cho đến khi Đường Đường trở về mới lý giải được.

Đường Đường nhân tiện về nhà đón hai đứa nhỏ và ông nội Quý đến đây, trên tay mua rất nhiều đồ ăn sáng, trước tiên là sắp xếp đồ ăn sáng cho hai đứa nhỏ và ông nội, sau đó mới bưng cháo lại đút cho Quý Yến, mặc dù tay của anh ăn cơm không có vấn đề gì, nhưng cháo quá nóng, Đường Đường sợ anh không cẩn thận bị bỏng, rồi động tác quá lớn ảnh hưởng đến vết thương, cho nên dù có người ngoài cô vẫn đút cho anh ăn, chăm sóc anh cẩn thận.

Quý Yến không muốn khiến cô lo lắng, cho nên da mặt mày để Đường Đường đút, coi như là tình thú của vợ chồng.

Sáng sớm Tôn Nghị chưa ăn cơm đã bị dồn cơm chó đến no, cẩu độc thân vô thức trợn mắt, trong lòng rất ghen tị, quyết đoán quay đầu đi không nhìn, lựa chọn nhắm mắt làm ngơ..

Mẹ Tôn nhìn thấy vẻ mặt của con trai mình, lập tức quay đầu lại nhìn Đường Đường, rốt cuộc cũng hiểu tại sao con trai bà lại đồng ý đi xem mắt.

Thì ra là hâm mộ Quý Yến có vợ tốt như vậy, dưới sự kích thích cũng muốn cưới vợ!

Ấn tượng của mẹ Tôn đối với Đường Đường rất tốt, trong lòng ngày càng thích cô, bỗng nhiên thấy con trai nhà bà lần này bị thương cũng không phải chuyện xấu gì, có câu nói: Trong cái rủi có cái may.

Thấy nó đồng ý cưới vợ, lần này bà sẽ không trách mắng đến chuyện nó bị thương.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nếu Tôn Nghị biết được mẹ vì chuyện này mà tha cho anh ta một lần, anh ta nhất định sẽ cảm ơn Đường Đường lần.

Ăn sáng xong Đường Đường lại cầm bình thủy đi lấy nước ấm để đun nước sôi, chuẩn bị pha trà nóng cho ông nội. Cả đời ông ấy không thích gì, chỉ có uống trà là vẫn luôn kiên trì.

Chờ Đường Đường đi rồi, lúc này mẹ Tôn mới nói chuyện với ông nội Quý: “Ông à, ông thật có phúc đấy, cháu trai tài giỏi, cháu dâu cũng vậy, vừa hiếu thuận lại vừa đảm đang, tôi hâm mộ muốn chết, không biết khi nào đứa con kém cỏi của tôi mới tìm được một người con dâu như vậy.”

Tôn Nghị vô tội nằm không cũng trúng đạn: “….” Nói chuyện thì nói chuyện, làm gì phải nhắc đến anh ta.

Ông nội Quý nghe thấy mẹ Tôn nói như vậy thì rất vui vẻ, cháu tra và cháu dâu mình được người khác khen, ông ấy cũng sẽ kiêu ngạo, chẳng qua trên mặt không biểu hiện ra thôi, khuôn mặt ông ấy vẫn nghiêm túc như cũ, phất tay nói: “Bà quá khen rồi, nào có tốt như bà nói, tụi nó nhiều thói hư tật xấu lắm.”

“Hiện tại con cái nhà ai mà chẳng có tật xấu, nhưng cháu dâu của ông cho dù có đốt đèn lồng cũng tìm không ra, vừa dịu dàng vừa săn sóc lại cần mẫn, tôi thấy con bé chăm sóc Tiểu Quý vừa phải chăm sóc hai đứa nhỏ, một chút cũng không than mệt, cho dù là cha là mẹ chăm sóc cũng không chu đáo như con bé đâu. Ánh mắt của Tiểu Quý thật tốt.”

Mẹ Tôn cũng không phải giả bộ nịnh nọt, cảm thấy Đường Đường rất tốt. Những người con dâu trong đám bạn của bà không bao giờ xuống bếp, là công chúa nhỏ mười ngón tay không dính nước, bà chưa thấy ai giống Đường Đường vừa trẻ tuổi vừa đảm đang như vậy, không phải là có đốt đèn lồng cũng không tìm thấy sao.

Nếu con trai bà cũng gặp được một người như vậy thì tốt quá rồi.

Ông nội Quý có thể nhìn ra mẹ Tôn là thật lòng khen ngợi, trong lòng rất vui vẻ nhưng đồng thời cũng nhóm lên một ngọn lửa, ngọn lửa này không nhắm vào Đường Đường hay Quý Yến, mà là vào một người khác.

Người ngoài có thể nhìn ra một mình Đường Đường ở đây chăm sóc cả già lẫn trẻ, trong khi đó thằng ba nó lại không thấy đâu, đúng là khốn kiếp!

Ông cụ không tiếng động đứng lên, giả vờ có việc phải đi ra ngoài, ở trong hoa viên của bệnh viện gọi điện thoại mắng người nghe một trận, ai đi ngang qua nghe thấy lời ông cụ mắng da đầu không khỏi tê dại, nhịn không được suy đoán là người nào xui xẻo bị ông ấy mắng chửi tàn nhẫn như vậy.

Mọi người ở trong phòng bệnh đến giờ, thấy đã đến giờ ăn trưa, Đường Đường dọn dẹp một chút đồ rồi dắt hai đứa về nhà nấu cơm, còn ông nội Quý thì… để cho hai ông cháu ở lại với nhau, sớm ngày làm lành.

“Ông nội, giờ con phải về nhà nấu cơm, làm phiền ông ở đây trông chừng Quý Yến giúp con, tụi con sẽ nhanh chóng trở lại.”

Quý Tiểu Trạc và mẹ đã sớm thương lượng xong, lập tức dắt Nặc Nặc vẫy tay tạm biệt với ông nội Quý, “Tạm biệt ông cố, con sẽ quay lại nhanh thôi.”

Ba mẹ con nói xong cũng không quay đầu lại mà chạy.

Ông nội Quý bị bỏ lại: “….” Kỳ cục, không thèm hỏi ý kiến của ông mà đám nhãi này lại chạy rồi.

Lúc này ba nhãi ranh đã chạy như điên xuống dưới hoa viên của bệnh viện, thấy ông cụ không đuổi theo bọn họ, lúc này mới dừng lại liếc nhau, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn.

Quý Tiểu Trạc đưa hai tay béo mập của mình ra hướng về Đường Đường và Nặc Nặc, “Nào, give me five!”

() Give me five: Đập tay với ai như “High five” để ăn mừng.

Đường Đường và Nặc Nặc đồng thời vươn tay đập vào tay cậu nhóc.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Quý Tiểu Trạc nắm lấy tay Đường Đường và Nặc Nặc, vừa đi vừa hỏi cô: “Mẹ ơi, ông cố và ba sẽ làm lành đúng không ạ?”

“Ừ.” Đường Đường chắc chắn trả lời, “Ông cố của con rất thương ba, hai người sẽ nhanh chóng làm lành thôi.”

“Vậy thì tốt quá.” Quý Tiểu Trạc cười rộ lên, “Sau này con có thể quang minh chính đại đi gặp ông cố rồi, sau này mà ba còn phạt con, con sẽ đi mách với ông, rồi ông sẽ đi giáo huấn ba! He he he….”

Lúc nãy Đường Đường còn cảm động: “….” Bảo bảo, rốt cuộc con vì mục đích này nên mới cố gắng khiến hai người họ làm lành à?

Nghĩ thôi cũng đã thấy sợ rồi.

Ba mẹ con cười nói đi qua hoa viên, ai ngờ lúc đi qua ghế dài nụ cười lập tức biến mất, Nặc Nặc theo thói quen nắm chặt quần áo của Đường Đường.

Trên ghế không phải là ai khác mà là ba của con bé – Ôn Trường Nghị và người mới xảy ra mẫu thuẫn cách đây không lâu – Lưu Tử Toàn.

Ôn Trường Nghị đang mặc quần áo bệnh nhân, hình như cũng bị thương, còn Lưu Tử Toàn đang ngồi phơi nắng với hắn, hai người cười nói rất ngọt ngào, nhưng lúc nhìn thấy ba người Đường Đường, nụ cười lập tức biến mất.

Sắc mặt của Lưu Tử Toàn rất khó coi.

Ôn Trường Nghị cũng kinh ngạc nhìn Ôn Nặc đi theo sau Đường Đường, “Nặc Nặc? Sao con lại ở đây? Giờ này phải ở nhà trẻ chứ?”

Hết chương .

Truyện Chữ Hay