Từ ngày cụ An và An Bình đi tới nhà Ngô Đại đến nay cũng đã qua ba ngày, ấy thế mà bên nhà Ngô Đại vẫn cứ im hơi lặng tiếng. Đang lúc cả nhà nghĩ Ngô Đại sẽ không nghe lời khuyên của cụ An thì bỗng dưng hôm nay vừa dùng cơm sáng xong đã thấy Ngô Đại dẫn một nhà đi tới An gia. Đứng ở ngoài cổng, Ngô Đại lớn giọng gọi vọng vào.
“An đại bá, bá có ở nhà không?”
Vì là mùa đông, cho nên mọi người không có bận bịu chuyện đồng án, những ngày này ở An gia đa số người sẽ cùng nhau tụ họp nói chuyện này nọ ở trên nhà lớn của Cụ An. Nghe giọng Ngô Đại, cả một nhà liền ngóc đầu dòm ra ngoài. Thấy Ngô Đại ăn mặt chỉnh tề dẫn theo thê nhi đứng ngoài cổng, trên tay còn mang theo một đống quà cáp, người An gia liền phần nào đoán được nguyên nhân.
Cụ An thở phào nở nụ cười, ông nheo nheo mắt vẫy vẫy tay hướng An Trung nói:
“Lão đại, đi, đi ra mời bọn chúng vào!”
An Trung đứng lên hô “dạ” một tiếng rồi vui vẻ đi ra cổng đón khách.
“Các ngươi đến chơi a, mau… mau vào nhà thôi!” An Trung vừa mở cổng vừa cười nói.
Trời mùa đông, lại thêm cận tết, khách đến nhà mang theo quà cáp là chuyện bình thường, cho nên một nhà Ngô Đại xách quà cáp đi tới An gia, người trong thôn nhìn thấy bất quá chỉ nghĩ rằng Ngô Đại đến biếu quà tết sớm, sẽ không nghĩ tới ẩn tình bên trong. Có điều mọi người cũng phát hiện được, thái độ của Ngô Đại lần này khá là trịnh trọng.
Một nhà Ngô Đại nhìn thấy An Trung đi ra mở cửa thì nghiêng người chào một tiếng. Ngô Đại cười hỏi:
“An Đại bá có ở nhà không An đại ca?”
An Trung gật đầu: “Cha ta đang bên trong, thấy các ngươi đến, ông sai ta ra đón!”
An Trung dẫn một nhà Ngô Đại đi vào nhà, lúc này Trần thị cũng đã chuẩn bị sẵn một bình trà nóng. Lúc một nhà Ngô Đại đi vào, Cụ An liền đứng lên đi qua bàn lớn ở giữa nhà, ngồi vào vị trí chủ nhà. Sau đó mới cười hướng Ngô Đại nói:
“Ai…. Trời mùa đông lạnh lắm đi, mau, đến ngồi uống tách trà cho ấm!”
Một nhà Ngô Đại liền lễ phép chào mọi người một tiếng, sau đó Ngô Đại mới dẫn theo Ngô Hưng lần lượt ngồi vào bàn.
Lại nói, cái thời này nam nữ phân biệt rất rạch ròi. Thông thường khi đón khách, bàn lớn ở giữa nhà chính là chỉ dành cho khách quý, cũng là khách nam, còn nữ nhân thì sẽ qua bộ móng ngựa ở bên phía tay phải ngồi cùng với nữ chủ nhà. Nhưng mà, bởi vì nơi này là nông thôn, bàn ghế có ngồi là đủ mừng rồi, nên mọi người không có để tâm đến mấy cái tục lệ đó. Mỗi khi nhà có khách đến thì đều mời ngồi ở trên bàn chính để tỏ lòng tôn trọng đối với khách nhân, bởi thế cụ An vẫn theo thói quen mở miệng kêu người nhà họ Ngô ngồi vào bàn.
Có điều, đi tới ngồi cũng chỉ có một mình Ngô Đại và Ngô Hưng con trai út của ông, còn Ngô thị và Tiểu Hoa thì đứng ở phía sau hai người. Những lần trước Ngô thị đến cũng sẽ tự nhiên ngồi ở bàn chính, nhưng hiện tại không biết vì sao bà lại không có ngồi.
Người An gia nhìn thấy như vậy liền ẩn ẩn hiểu được nội tình, có vẻ là Ngô đại muốn trịnh trọng đến cảm ơn nhà của họ, cho nên mới không cho Ngô thị ngồi vào bàn. Thấy thế, Bà Nồng vội mở miệng.
“Xem mẹ con các ngươi, chúng ta nào có xa lạ mà cứ giữ lễ như thế. Thôi, mau đến đây ngồi với lão bà nhà ta, để mặt đám đàn ông nói chuyện của họ đi!”
Bà Nồng là như vậy, lời nói cứ bộc tuệch trống không, xong, lại mang theo một mùi vị thân mật như người nhà. Ngô thị nghe bà Nồng gọi liền hướng cụ An chào một tiếng rồi dẫn theo Tiểu Hoa đi tới bộ móng ngựa ngồi cùng bà Nồng.
Tất nhiên, lúc này mấy người An Trung, An Thành cũng đứng lên đi qua bàn chính ngồi cùng cụ An, bọn họ là nam nhân, không lý nào lại ngồi cùng nữ nhân trên bộ móng ngựa. Nếu là bình thường khách nhân ngồi ở bàn chính, thì những người trong nhà sẽ ngồi bên bộ móng ngựa nói vọng qua. Nhưng hiện tại Ngô Đại để Ngô thị ngồi bên bộ móng ngựa, như vậy nam nhân bọn họ phải đi qua bên bàn chính ngồi rồi.
Chờ mọi người yên vị, Ngô Đại liền đứng lên, cầm gói quà to hai tay cung kính đưa cho cụ An, Ngô Đại trịnh trọng nói:
“Ngô Đại bá, năm mới sắp tới, gia đình con có một ít quà đem tới hiếu kính với bá, chúc gia đình An đại bá năm mới phước lộc thọ đầy!”
Cụ An cũng không chần chờ, ông đứng dậy đưa tay đón nhận, sau đó đem qua giao lại cho An Trung để hắn đem để lên bàn thờ. Đấy cũng là thói quen, là phong tục. Thông thường khách nhân đến biếu quà đều sẽ đem lên để ở trên bàn thờ ông bà, tổ tiên. Chờ khách nhân về mới đem xuống mở ra xem là quà gì. Ngoại trừ một vài món quà không thể để lên bàn thờ được thì người tặng sẽ nói rõ món quà này là gì.
Chờ An Trung đem quà biếu để lên bàn thờ, Cụ An mới quay sang Ngô Đại cười nói:
“Được rồi, quà này ta đã nhận, cũng nhận luôn cát ngôn của ngươi. Xong rồi, mau ngồi xuống đi, đừng có khách sáo!”
Ngô Đại lúc này mới ngồi xuống, mắt nhìn cụ An mang theo dè dặt, qua một hồi mới do dự mở miệng.
“Thật ra… thật ra hôm nay con đến đây ngoài chúc tết An đại bá vẫn còn có chuyện khác” Ngô Đại đảo mắt nhìn mọi người, xong, giọng nói nhỏ đi vài phần.
“An đại bá, chuyện hôm trước bá tri thông cho vợ chồng con biết đấy, con cũng đã đi tra thử nhà họ Lý kia. Thật đúng rồi lại tra được bọn họ quả nhiên là đám người không ra gì, cho nên con đã cùng họ nói, Hoa nhi nhà con sẽ không gả cho nhà họ. Ngô đại bá, hôm nay con đến là vì muốn cảm tạ bá, tạ ơn bá đã nhắc nhở vợ chồng chúng con, nếu không….. thật sự khó mà nói nhà của con sẽ gánh phải chuyện gì!”
Ngô Đại nói, ánh mắt và vẻ mặt hiện tại rất là chân thành. Cụ An nghe xong trong lòng cũng sinh ra thoải mái. Ông vuốt vuốt cằm gật đầu cười hiền.
“Cũng không phải là… chúng ta đều là người một thôn, ta nhìn thấy liền phải nhắc nhở. Cũng như ngươi, khi nhìn thấy chuyện gì đó bất lợi đối với chúng ta cũng sẽ nhắc nhở thôi, đấy là tình cũng là nghĩa. Ngươi cũng không cần quá chú trọng chuyện này. Thật ra… ta vẫn cứ lo sợ ngươi không tra được gì, rồi lại đem tiểu Hoa đẩy vào hố lửa!”
Ngô Đại hổ thẹn, nhớ đến hôm trước mình còn nghi ngờ lòng tốt của An gia. Ngô Đại càng thêm xấu hổ cuối thấp đầu. “An đại bá, đa tạ bá” Ngô Đại nhỏ giọng.
Bên này Ngô thị cũng lời một lời hai mà nói cảm tạ với bà Nồng, đại ý cùng Ngô Đại giống nhau.
Bà Nồng đối với chuyện này đương nhiên cũng biết rõ, cho nên nghe lời cảm tạ của Ngô thị, bà rất bình thản mà nhận lấy, còn không quên mở miệng nhắc nhở Ngô thị về sau cần phải chú trọng một chút.
Lại ngồi nói chuyện một hồi, một nhà Ngô Đại liền đứng dậy cáo từ ra về, Thật ra, mùa này chỉ có những người nông dân mới nhàn rỗi, còn Ngô Đại thì rất bận. Công việc của ông thường dồn nhiều nhất vào mùa này.
Cụ An cũng biết được điều này, cho nên lúc Ngô Đại cáo từ ông cũng không mở miệng giữ lại, mà chỉ nhỏ giọng dặn dò một phen.
“Ngươi về nhà nhớ chú ý một chút, tuy rằng ngươi đã từ chối nhà họ Lý, nhưng chưa biết chừng bọn chúng lại làm ra cớ sự gì. Tốt nhất những ngày này trông chừng tiểu Hoa cẩn thận, chớ để con bé một mình ra ngoài. Dù sao… họ Lý kia không phải người tốt lành, ngươi từ chối chúng, sợ rằng chúng đã ghi hận rồi, biết đâu chúng nghĩ cách làm ra chuyện kinh thiên hãi tục..”
Ngô Đại nghe cụ An nhắc nhở thì đánh rùng một cái, nghĩ nghĩ, cảm thấy lời cụ An nói rất có khả năng sẽ xảy ra. Hắn còn nhớ rõ, lúc ấy hắn đã chứng kiến nhà họ Lý sửa trị người đắc tội chúng thế nào. Ngô Đại vội vàng nuốt khan một cái, là mùa đông, nhưng trên trán lại rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
“Vâng, con sẽ chú ý, cảm ơn An đại bá nhắc nhở!” Ngô Đại chân thành hướng cụ An bái sâu một cái. Này biểu hiện sự trịnh trọng của lời cảm tạ.
Cụ An thong thả gật đầu, trên mặt cũng không có lộ ra sự đắc ý, mà chỉ có một chút lo lắng nhẹ. Mở miệng nhắc Ngô Đại chỉ là ông thuận miệng nói ra, cũng không phải là ông đã nghĩ đến nó trước. Nhưng lời ra khỏi miệng rồi ông mới phát hiện dường như rất có thể đám người kia sẽ lại sinh sự như lời ông nói. Bởi thế ông cũng bắt đầu lo lắng. Không những lo lắng cho một nhà Ngô Đại, mà ông lo lắng cho các cháu của mình. Cụ An nghĩ, sắp tới không được để các cháu của mình nơi nơi chạy loạn, nhất là… sẽ không cho phép đi tới nhà Ngô Đại này.
Cụ An là như vậy, nếu không liên quan tới lợi ích, không ảnh hưởng gì tới ông thì ông sẽ thật tâm lo lắng cho ngươi, nhưng nếu liên quan tới lợi ích hoặc có hại gì đến An Gia thì ông luôn đem An gia đặt lên hàng đầu.
Ngô Đại cáo từ ra về, cụ An lại trầm mặt hướng một nhà dặn dò này nọ một hồi, sau đó mới hô mệt, rồi đi vào phòng nghỉ.
Cụ An về phòng, những người khác cũng lục tục trở về nhà làm công việc, mùa này là rảnh rỗi, cho nên thường mọi người sẽ bắt tay vào may vá quần áo trong nhà.
An Bình lười vận động, cho nên ngồi ịch lại trên bộ móng ngựa nhà lớn, bà Nồng thấy vậy liền đem kim chỉ cho nàng xỏ vào dùm bà. Bà Nồng mắt hơi yếu, vì vậy việc xỏ chỉ với bà thật sự rất là khó khăn.
Ngồi xỏ chỉ cho bà Nồng, An Bình nhịp nhịp chân suy tư. Nàng là đang tìm kiếm lại trong trí nhớ, muốn nhớ xem sắp tới có chuyện lớn gì xảy ra hay không để còn nhắc nhở mọi người né tránh. Nhưng mà sự việc cũng trôi qua mấy chục năm, không phải nói nhớ là nhớ được.
“Ngươi, cô nương gia lại ngồi nhịp nhịp chân thế này, còn ra hệ thống gì nữa. Không cho phép lại nhịp chân”
Bà Nồng đang ngồi may áo, thấy cái chân nhỏ của An Bình cứ nhịp nhịp thì lấy tay đánh nhẹ một cái giữ chân nàng rồi nhỏ giọng răn dạy.
An Binh cứng đờ người, nhìn cái chân nhỏ bị tay bà Nồng giữ lại, nàng bĩu môi.
“Nội nha, con đây là động động cho bớt lạnh nha, không phải nhịp chân”
Bà Nồng bị lời nói của An Bình chọc cười, bà xỉ trán An Bình mắng.
“Ngươi… nha đầu ngươi, còn ở đó tìm cách bào chữa…”
An Bình nghiêng đầu phồng má nói:
“Nội, con nói này, nội cứ xỉ trán con như vậy, lỡ như con ngốc rồi thì sao?”
Bà Nồng bật cười. “Nha đầu nhà ngươi, là ai nói cho ngươi bị xỉ trán liền trở thành người ngốc?”
……..
Sự việc Ngô gia không đồng ý mối hôn sự với nhà họ Lý ở trấn trên phúc chốc được người trong thôn biết được, có không ít nhà bảo Ngô gia ngu ngốc, nhà họ Lý tốt thế kia lại không đồng ý, có nhà lại cho rằng Ngô gia trèo cao, nhìn không vừa mắt nhà họ lý.
Nói chung là lời đồn, cũng không làm ảnh hưởng lắm đối với một nhà Ngô Đại, dù thế nào thì nhà họ Ngô vẫn im hơi lặng tiếng, không hề đem chuyện cụ An tri thông nói ra ngoài, cũng không đem chuyện nhà họ Lý này nọ nói ra ngoài. Một phần vì không muốn gây thị phi, một phần vì không muốn bị người nhà họ Lý ghi hận.
………
Năm mới tết đến, năm nay ở An gia là ăn tết lớn, có thể nói một cái tết trọn vẹn, một cái tết đoàn viên.
Thông thường mồng một tết thì nhà ai nấy ở, mồng hai tết thì những cô nương đã lấy chồng sẽ được trở về nhà mẹ đẻ, tất nhiên, những người không có nhà mẹ đẻ thì vẫn ở lại nhà chồng, giống như Thẫm thị.
Hôm nay, sáng mồng hai Trần thị đã cùng với An Trung đi về nhà mẹ đẻ của bà. Nhà mẹ đẻ của Trần thị là ở thôn bên cạnh, đi bộ cũng chỉ mất chừng một canh giờ, tất nhiên, ngồi xe ngựa thì chỉ chừng hai khắc đã tới.
Bởi vì hôm nay nhị cô của An Bình An Ngọc sẽ trở về, cho nên bà Nồng liền dặn Trần thị đi về sớm một chút, mà muốn đi về sớm, tất nhiên phải đi bằng xe ngựa.
Đi xe ngựa từ thôn này qua thôn bên cạnh cũng chỉ tốn năm văn tiền, cả nhà An Trung bốn người là hai mươi văn. Nếu là bình thường mọi người sẽ tiếc tiền mà đi bộ, nhưng hiện tại, nghe theo lời An Bình, An Trung không tiếc hai mươi văn tiền đó.
Khoản đầu giờ thìn (h sáng) trước cửa An gia liền vang lên tiếng xe ngựa. Là nhị cô An Ngọc về thăm nhà.
Nghe tiếng xe, bà Nồng liền buông hết việc trong tay mà chạy nhanh ra đón. Bà Nồng đối với người khuê nữ này của mình chính là thương tiết vạn phần, có thể nói còn yêu thương hơn cả hai đứa con còn lại. Khuê nữ gả ra ngoài, một năm không gặp được mấy lần, thế cho nên tình thương của bà càng ngày càng hơn chứ không kém.
Cụ An cũng từ trong nhà đi ra, An Thành cùng Thẫm thị cũng đi ra chào đón.
Từ hồi An Thành về tới nay, An Ngọc chỉ về nhà có một lần, cũng không ở lâu mà đi liền, cho nên mọi người không có nhiều thời gian để nói chuyện. Hiện tại năm mới, An Ngọc về nhà tới chiều tối mới rời đi, cho nên cả nhà rất là háo hức.