Sáu giờ sáng hôm sau, Lương Dĩ Toàn bị đồng hồ báo thức đánh thức.
Biết Trình Lạc ở bên cạnh dậy muộn, cô lim dim chớp mắt một cái liền lập tức tắt báo thức, mở mắt nhìn trần nhà, nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
Ngưng vài phút, Lương Dĩ Toàn cầm điện thoại, thấy tối hôm qua có một đống tin nhắn chưa trả lời.
Tối hôm qua sau khi chương trình phát sóng, không ít bạn bè bình thường không liên lạc mấy cũng tới quan tâm “Đây phải là cậu không” “Sao lại tham gia chương trình giải trí vậy”, hoặc là khen ngợi cô “Xinh quá… Càng ngày càng xinh.”
Kì thật độ truyền tải của chương trình không đến mức lớn như vậy, chẳng qua là giới ba lê trong nước rộng rãi, hơn nữa đều là người trẻ tuổi, một hai người biết được, liền truyền cho bốn năm người khác nghe.
Lương Dĩ Toàn khách khí trả lời từng người một, nhìn giờ một cái đã gần rưỡi.
Cô nhanh chóng xuống giường rửa mặt, thay một bộ váy sơ mi đơn giản vội vàng xuống lầu, đến lối rẽ liền ngửi thấy mùi thơm của cháo.
Mấy ngày nay Lương Dĩ Toàn là người ra cửa sớm nhất, chưa từng gặp khách mời nào vào buổi sáng.
Cô có chút ngoài ý muốn đi tới chỗ rẽ, thấy ‘Nữ ba’ Phan Ngọc đang bận rộn ở nhà bếp.
Mấy ngày trước cả người Phan Ngọc mặc đồ văn phòng, hôm nay lại mặc một bộ váy liền chiffon màu trắng, trang điểm nhẹ nhàng, tóc dài cũng buộc thấp đuôi ngựa phía sau.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô vẫy tay với Lương Dĩ Toàn: “Chào.”
“Chào.” Lương Dĩ Toàn gật gật đầu tiến lên.
“Tôi nấu cháo,” Phan Ngọc chỉ chỉ nồi nung trên bếp, “Chỉ là phải lát nữa mới xong, cô đợi rồi ăn được không?”
Mấy hôm trước Phan Ngọc không thể hiện tay nghề, lại rất ít chủ động tiếp lời với mọi người, hôm nay trái lại lại nhiệt tình thay đổi hình tượng cá nhân.
Lương Dĩ Toàn đột nhiên nhớ tới, tối hôm qua Trình Lạc xem xong tập một có nói với cô, hay ngày trước số phiếu đều gửi tới một người, nhóm nữ khách mời đều là cô được ba phiếu trong cả hai ngày, nhóm nam khách mời là Thẩm Tế nhận được ba phiếu trong cả hai ngày.
“Xe tôi gọi sắp tới rồi, uống chút yến mạch là được.” Lương Dĩ Toàn khoát tay, cầm cốc yến mạch, vừa ngồi xuống bàn ăn liền nhận được điện thoại của lái xe.
“Cô Lương sao? Là cô Lương đúng không?”
“Anh đến rồi sao?” Lương Dĩ Toàn đặt cốc xuống đứng lên, “Tôi…”
“Không phải không phải, là thế này, xe tôi xảy ra chút vấn đề ở trên đường, một chốc không tới kịp! Tôi muốn nói với cô một tiếng, tránh chậm trễ cô, thật sự ngại quá!”
“Không sao,” Lương Dĩ Toàn nhìn mưa rơi không nhỏ ngoài cửa sổ, “Anh cứ xử lý chuyện của mình trước đi, tôi đặt xe khác là được.”
Cúp điện thoại, cô lại trở lại bàn ăn, mày nhíu lại.
Chương trình ghi hình tại Bắc Giao, vùng này rất ít xe, lái xe vừa rồi là cô đặt trước từ tối hôm qua.
Hiện tại trời lại mưa muốn đặt một chiếc xe khác cũng không dễ dàng.
Lương Dĩ Toàn mở app ra đặt thử, quả thực đợi đến khi uống hết cốc yến mạch cũng không có ai nhận chuyến.
Phan Ngọc thấy đã bảy giờ, đặt nồi nung xuống, hỏi cô: “Xe đặt không tới?”
“Ừm.”
“Giao thông công cộng Nam Hoài phải chen lách như vậy, sao không mua cho mình một chiếc xe?”
Lương Dĩ Toàn đang thử tăng giá đặt lên, đáp: “… Tôi còn chưa thi bằng lái.”
“Vậy sao, lúc trước tôi tròn đã thi rồi, nhưng mà đường tới công ty tôi lại không tiện đường với cô, nếu không còn có thể đưa cô đi.”
“Xe gọi trước không tới sao?” Thẩm Tế vừa vặn từ trên lầu đi xuống.
Lương Dĩ Toàn vừa mở miệng, Phan Ngọc bên bàn bếp đã nói “Chào”.
“Chào.” Thẩm Tế đáp lại Phan Ngọc một câu, lại chuyển hướng sang Lương Dĩ Toàn.
“Ngồi xe tôi đi.”
“Cháo tôi nấu…”
Thẩm Tế cùng Phan Ngọc đồng thời mở miệng.
“Anh ăn sáng trước đi,” Lương Dĩ Toàn nói với Thẩm Tế, “Tôi tăng tiền thử, lập tức có thể gọi được.”
Phan Ngọc cũng bưng cháo tới: “Ăn chút cháo, không mất mấy phút, đều nấu cho mọi người rồi, cũng đừng lãng phí.”
“Vậy cô phần lại cho tôi, tối trở về tôi nhất định sẽ ăn.” Thẩm Tế nói với Phan Ngọc xong, mặc áo khoác vắt trên tay vào, nhìn về phía Lương Dĩ Toàn, “Tiền gọi xe kia cô cứ cho là trả tôi là được.”
Mắt thấy không đi thì muộn, Lương Dĩ Toàn không từ chối nữa.
Tổ camera quay cảnh hai người ngồi trong chiếc xe đen của Thẩm Tế rời đi.
Màn ảnh phóng tới gần, lại bởi vì trời mưa đóng cửa sổ, trong xe kín bưng, Lương Dĩ Toàn vừa lên xe liền có chút mất tự nhiên.
Mấy ngày này lựa chọn gửi tin cho Thẩm Tế, là vì trong ba nam khách mời thì ở chung với anh là thoải mái nhất, vừa không giống đối mặt với Đoạn Dã sẽ lo lắng tẻ nhạt, lại không giống đối mặt với Lâm Tiếu Sinh, sẽ vì đối phương quá nhiệt tình mà thấy áp lực.
Nhưng muốn nói nhiều hơn, lúc này mới ngày thứ tư, có thể nói cái gì.
Nghĩ tới màn đạn khí thế ngất trời hôm qua, Lương Dĩ Toàn cảm thấy có chút không tốt.
Có lẽ là nhìn ra cô không được tự nhiên, xe đi được một đoạn đường, Thẩm Tế cười tìm đề tài: “Tán gẫu chút không thể nói đi.”
“Hử?” Lương Dĩ Toàn quay đầu đi.
“Tối hôm qua trước khi ngủ tôi liền nhận được điện thoại trách mắng của trưởng bối.”
“Ừm, làm sao vậy?”
“Nói đang êm đẹp tham gia chương trình giải trí làm gì, muốn quen cô gái nào có thể tìm ông ấy giúp, phải biết rằng tôi sẽ không dưng quấn lấy người, ông ấy đã đưa weixin của cô cho tôi rồi.”
Lương Dĩ Toàn kinh ngạc nói: “Ông ấy quen tôi sao?”
“Vợ của ông ấy biết cô, Kiều Tĩnh Kiều xử lý công việc đoàn múa Nam Hoài.”
“A… Cô Kiều, tôi có biết.” Nhớ tới trong hợp đồng yêu cầu khách mời không được lén trao đổi phương thức liên hệ, Lương Dĩ Toàn chần chừ nói, “… Vậy anh có weixin của tôi sao?”
“Nhìn tôi giống người không tuân thủ quy tắc sao?”
Lương Dĩ Toàn lắc đầu, “Không giống.”
Cô cảm thấy Thẩm Tế cũng giống như cô, đều là người cực kì tuân thủ quy tắc.
Mặc dù đều nghiện thu dọn, chỉ là anh có thể thấy rõ cảm xúc người bên cạnh, đem tình hình khống chế một cách chu toàn, cân bằng mỗi mối quan hệ, người không tuân thủ quy tắc sống rất tùy ý, rất ít có những tính cách đặc biệt này.
“Yên tâm, không có.” Thẩm Tế quả nhiên đáp như vậy, “Tôi là người trên thương trường, có tinh thần tuân thủ quy tắc,với cả cũng không thể kéo cô xuống nước mà bồi thường tiền hợp đồng được.”
Lương Dĩ Toàn cười rộ lên.
Không khí hòa hợp, một đường ngồi chung cũng không dài như thế.
Hơn tám rưỡi, Thẩm Tế dừng xe trước cửa trung tâm vũ đạo.
Lương Dĩ Toàn tháo đai an toàn, trước lúc xuống xe đột nhiên nghe thấy một tiếng “Đợi một chút”.
Thẩm Tế mở cửa, cầm một cây dù cán dài, mở cửa xe cho cô, thấy trước mặt vừa vặn có một vũng nước, liền vươn một bàn tay ra với cô.
Lương Dĩ Toàn liền cách một lớp áo nắm lấy cổ tay anh, mượn lực nhảy ra vũng nước: “Làm phiền anh rồi, mất một bữa sáng của anh.”
“Khách khí cái gì, buổi tối ăn nhiều hơn là được.”
“Đêm nay đến lượt tôi nấu cơm, anh muốn ăn cái gì không?”
“Sườn xào chua ngọt đi.” Thẩm Tế cười cười chỉ phía sau cô, “Mưa lớn, mau vào đi.”
“Được.” Lương Dĩ Toàn bật ô của mình lên, phất phất tay với anh, rồi đi vào trung tâm.
Chiếc Cayenne đen dừng một lúc, quay đầu, chậm rãi chạy vào trong mưa.
Một lát sau, một chiếc Bugatti Veyron màu trắng bạc nổ vang, gào rít đi qua cửa trung tâm vũ đạo.
Trong trung tâm vũ đạo không chỉ có Nam Ba, còn có đoàn ca múa Nam Hoài, các đoàn thể vũ đạo các trường Nam Hoài.
Cả ngày này Lương Dĩ Toàn thường xuyên bị mọi người hỏi chuyện show kia, qua một ngày giống như đem một tháng cũng nói không hết, kết thúc huấn luyện cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.
Năm giờ chiều, cô tắm rửa trong phòng tắm một cái rồi tan tầm, nhớ kỹ Lâm Tiếu Sinh hẹn cô đêm nay bảy giờ tối cùng nhau làm cơm tối, bớt thời gian trang điểm xuống, vội vàng tới siêu thị mua chút thịt tươi, sáu giờ hơn trở về biệt thự.
Vừa tới cổng vòm, mùi đồ ăn xông vào mũi.
Phía đầu nhà bếp, Lâm Tiếu Sinh đang vừa nói vừa cười với Phan Ngọc, Lâm Tiếu Sinh tay cầm thìa, Phan Ngọc ở phía sau đưa đồ cho anh ta.
Dầu bắn ra, Phan Ngọc sợ hãi trốn ở sau lưng Lâm Tiếu Sinh.
Lâm Tiếu sinh cầm nắp nồi che lại, quay đầu cười với cô ấy: “Chị à, gan chị cũng nhỏ quá đi.”
“Chị có lòng tốt giúp cậu cậu còn không cảm ơn? Chị mặc kệ cậu vậy.”
Phan Ngọc làm bộ muốn đi, Lâm Tiếu Sinh cười kéo tay cô ấy một cái: “Đừng, là em nói sai rồi.”
“Chọc cậu thôi.” Phan Ngọc cười đi lấy đậu hủ, xoay người thấy Lương Dĩ Toàn đang thay giày, “Dĩ Toàn về rồi sao, tôi thấy muộn rồi nên tới giúp Tiếu Sinh chút, nếu không thì mọi người đói bụng mất.”
“Ừm, tôi tới siêu thị một chuyến nên bị muộn.” Lương Dĩ Toàn đem túi đồ đến bên cạnh nhà bếp.
Lâm Tiếu Sinh quay đầu lại, thấy tay Lương Dĩ Toàn hồng lên do cầm túi đồ, ánh mắt lóe lên nhăn lại, mở miệng muốn nói gì đó, lại dừng lại đem lời nuốt xuống.
Phan Ngọc vỗ vỗ vai anh ta.
“Hử?”
“Chú ý cá nha.”
“A…” Lâm Tiếu Sinh bĩu môi, cúi đầu rán cá.
Lương Dĩ Toàn đứng ở trước tủ lạnh, đem nguyên liệu chia ra bỏ vào từng chỗ, lại để một hộp nhỏ đặt trên thớt.
Phàn Ngọc nhìn cô một cái: “Đồ ăn chắc là đủ rồi, cô tính làm gì nữa?”
“Thẩm Tế nói tối muốn ăn sườn xào chua ngọt, tôi làm một phần.”
“Không cần,” Phan Ngọc cười cười, “Cậu ấy không trở lại ăn cơm.”
Lương Dĩ Toàn dừng tháo hộp đồ: “Anh ấy phải tăng ca sao?”
Phan Ngọc nhún nhún vai: “Không biết, hình như hôm nay bị chuyện gì làm lỡ thôi.”
Đây là đang nói, nói không chừng bởi vì sáng nay Thẩm Tế đưa Lương Dĩ Toàn đi một chuyến, đến công ty muộn.
Lương Dĩ Toàn im lặng, đem đồ đặt vào tủ, lấy ra phần ức gà của mình.
Quay người lại, thấy Đoạn Dã xuống lầu, đầu tóc lộn xộn, vẫn còn buồn ngủ đi tới.
“Anh ngủ trưa còn có thể ngủ lâu vậy sao?” Phan Ngọc trêu chọc Đoạn Dã, “Trực tiếp ngủ qua giờ cơm tối, chúng tôi liền đỡ phải làm phần của anh rồi.”
“Ừm hừ.” Đoạn Dã thuận miệng ừm, nghiêng đầu nhìn về phía Lương Dĩ Toàn.
Lương Dĩ Toàn nghĩ không biết nói cái gì liền gật gật đầu chào hỏi, thấy Đoạn Dã lại cứ như thế ngáp một cái.
Sau đó đi thoáng qua cô, đi rót nước uống.
“…”
“Anh ấy như vậy đấy.” Phan Ngọc cười với Lương Dĩ Toàn, chỉ chỉ phần ức gà trong tay cô, “Đúng rồi, anh ấy nói ăn ức gà ngấy rồi, lát nữa tôi sẽ làm một phần tôm cho anh ấy, cô làm phần của mình là được.”
Lương Dĩ Toàn gật gật đầu: “Được.”
Trình Lạc nhìn một hồi liền cảm thấy đột nhiên có gì đó kì lạ.
Giờ cơm tối, năm người trên bàn cơm, quanh chỗ Lương Dĩ Toàn ngồi đều không có ai tới ngồi, Trình Lạc vẻ mặt kì lạ ngồi vào cạnh cô, thấp giọng hỏi cô đã xảy ra chuyện gì vậy.
Lương Dĩ Toàn lắc đầu ý bảo không có việc gì.
Trình Lạc mắt thấy bàn ăn giống như tạo ra một ranh giới vô hình.
Một bên là Phan Ngọc nói chuyện vui vẻ, Lâm Tiếu Sinh mở miệng liền gọi chị chị thân thiết, đến Đoạn Dã bình thường không biết tiếp lời thế nào cũng nể tình phụ họa.
Mà bên Lương Dĩ Toàn lại một mình đối diện với không khí, cúi đầu không một tiếng động.
Trình Lạc đã nhìn ra, từ đầu Phan Ngọc không phải là ngự tỷ lạnh lùng như cô nghĩ, chắc là tối qua xem tập , phát hiện phái thanh cao không ai để ý, đến màn ảnh cũng không chiếu tới cô mấy, cho nên hôm nay bắt đầu tích cực thể hiện.
Một bữa cơm có hai tầng lửa và băng.
Đợi ăn xong xuôi, Lương Dĩ Toàn nhìn mọi người ngừng đũa, đứng lên thu dọn bạt đĩa.
Lâm Tiếu Sinh cũng cầm lấy bát đĩa, đứng dậy thấy động tác của cô, động tác dừng tới bên cạnh.
Theo lẽ thường, sau khi ăn tối xong công việc rửa bát cũng là một nam một nữ làm chung.
Lương Dĩ Toàn thật không muốn kéo một người làm cùng, chỉ là mấy hôm trước nếu là cô rửa bát, Lâm Tiếu Sinh đều tranh tới giúp.
Lương Dĩ Toàn liếc nhìn anh ta một cái: “Anh để đó đi, tôi rửa cho.”
“Được.” Lâm Tiếu Sinh đặt bát đĩa xuống, lại trở về chỗ ngồi.
Lương Dĩ Toàn ôm một xấp bát đĩa đi vào nhà bếp.
Miệng Trình Lạc mở rộng thiếu chút nữa ngây người, nháy mắt ra hiệu với Đoạn Dã ở đối diện, nhắc nhở anh ta tới giúp đỡ.
Cũng không biết là Đoạn Dã không nhìn thấy hay là xem không hiểu, đụng khửu tay Lâm Tiếu Sinh cái: “Chơi trò chơi không?”
“A… được đó.” Lâm Tiếu Sinh giống như được giải thoát liền đứng lên.
“Tôi có thể xem thi đấu không?” Phan Ngọc giơ tay hỏi.
“Đến đây chị.”
“Đi.”
Hai người cùng lúc nói ra.
Trình Lạc trơ mắt nhìn ba người sóng vai rời khỏi, tay đỡ trên trán, trời cao thay đổi sao, liền tới bồn rửa phụ Lương Dĩ Toàn.
Tiếp trò chơi với tiếng Phan Ngọc tiếp ứng thỉnh thoảng truyền tới.
Trình Lạc kìm nén một bụng máng muốn phun, lại ngại có máy quay nên không thể nói, coi đang rửa bát là đang giết người.
Lương Dĩ Toàn cười ám chỉ cô đừng biểu hiện rõ quá, tránh bị bắt được biểu tình không tốt.
Trình Lạc kéo Lương Dĩ Toàn đến góc chết, vừa tức vừa nói: “Bọn họ hôm nay làm sao vậy? Mình đã sắp tức chết rồi mà cậu còn không có phản ứng vậy!”
Lương Dĩ Toàn đương nhiên cũng nhìn ra hôm nay không đúng.
Nói tức giận thì không đến mức.
Tổ tiết mục chọn khách mời đều cực kì ưu tú, không có người nào phải được vây quanh như sao được.
Phan Ngọc tốt nghiệp Đại học nước ngoài nổi tiếng, hiện tại làm thẩm định tài sản, cho dù là thành tựu sự nghiệp hay là con người bên ngoài đều rất xuất chúng.
Các nam khách mời có hảo cảm với cô ấy cũng rất bình thường.
Lương Dĩ Toàn chỉ thấy kì quái là, Lâm Tiếu Sinh với Đoạn Dã không thể vì sinh hảo cảm với Phan Ngọc liền cố sức lạnh nhạt, thậm chí có chút… cô lập cô.
Huống chi, ngay tại đêm hôm trước, cô vẫn nhận được ba tin nhắn.
Trong một đêm này, cô thật sự không nghĩ ra mình làm ra chuyện gì không nên làm, khiến bọn họ tránh cô như rắn rết cả.
Không khí quá rõ ràng, Lương Dĩ Toàn không tham dự hoạt động đêm nay, một mình trở về phòng.
Trình Lạc cũng tính về phòng với cô, ngẫm lại cảm thấy không được, cô nhất định phải làm rõ rốt cuộc hai người kia đang làm cái gì, nhẫn nhục ở lại phòng khách, theo chân bọn họ chơi UNO.
Hơn mười rưỡi, Lương Dĩ Toàn ở trên giường đọc sách thấy rơi vào khốn cảnh, còn chưa gửi tin nhắn, vừa mới tính đi gửi tin một chút, thì thấy Trình Lạc trở về.
“Thẩm Tế có đến tìm cậu không?” Trình Lạc vừa vào cửa liền hỏi.
Lương Dĩ Toàn lắc đầu: “Anh ấy về rồi?”
“Sẽ không phải là đến anh ấy cũng trúng tà chứ… Mười giờ hơn đã về, mình còn cố ý nói cậu ở trên lầu một mình, ám chỉ rất rõ ràng mà? Mình thấy anh ấy lên lầu còn tưởng rằng sẽ tới tìm cậu, nghĩ tới cuối cùng cũng có một người bình thường rồi.”
Trình Lãng vẫn cảm thấy không thể tin được: “Mười giờ cậu vẫn ở trong phòng không ra ngoài?”
Lương Dĩ Toàn gật gật đầu: “Không nghe thấy tiếng đập cửa.”
Trình Lạc không nói gì đặt mông ngồi lên giường.
Hai chiếc điện thoại đồng thời rung lên.
Tổ tiết mục gửi thông báo, thúc giục mọi người gửi tin nhắn.
Lương Dĩ Toàn cầm di động, tình hình hôm nay như vậy không biết gửi cái gì mới được, nghĩ tới nghĩ lui, gõ mấy chữ cảm ơn Thẩm Tế đưa cô đi làm, gửi cho nhân viên, sau đó cùng Trình Lạc ra khỏi phòng.
Mỗi đêm gửi tin nhắn, nam khách mời và nữ khách mời chia nhau ra ngồi ở hai nơi.
Tổ tiết mục sẽ đem tin nhắn nhận được thông qua dãy số chuyên dụng gửi cho khách mời được chỉ định.
Lúc Lương Dĩ Toàn với Trình Lạc ngồi ở phòng khách, Phan Ngọc đang ngồi một mình trên sofa, cầm cốc giữ nhiệt uống nước, thấy các cô liền cười nói: “Đêm nay tiếp ứng cổ họng đã khàn rồi.”
Trình Lạc ngoài cười nhưng trong không cười nhếch nhếch khóe miệng: “Mấy hôm trước cô đều không nói chuyện, đột nhiên nói nhiều như vậy khẳng định sẽ khàn.”
“Cũng phải, tôi là người hơi chậm nhiệt chút.”
Lương Dĩ Toàn còn đang suy nghĩ chuyện lạ hôm nay, không yên lòng ngồi đối diện với Phan Ngọc, vừa mời cầm di động lên, thì nhận được tin nhắn của Tiêu Khiết: “Má ơi, cậu đoán xem vừa nãy mình gặp được ai này!”
Lương Dĩ Toàn vốn tính về phòng rồi trả lời, nhưng Tiêu Khiết căn bản không cần cô hỏi, liền tự đáp lại: “Bạn! Trai! Cũ! Cậu!”
Tay cầm di động bị kiềm hãm.
Tiêu Khiết: “Cậu không ở đây, nửa đêm anh ta tới tiểu khu của chúng ta làm gì?”
Tiêu Khiết: “Nhớ nhung sao?”
Tiêu Khiết gửi liên tiếp, đem Lương Dĩ Toàn lờ mờ nhìn màn hình điện thoại.
Hơn một tháng rồi.
Tin nhắn chia tay của cô như đá chìm đáy biển, đã hơn một tháng rồi.
Cô cũng không biết mấy ngày nay Biên Tự ở Nam Cực Bắc Cực hay là Seberia, sao có thể biết anh muốn làm gì.
Lương Dĩ Toàn: “Cậu đối mặt anh ấy hả?”
Tiêu Khiết: “Không có, toàn bộ xảy ra quá đột nhiên, xe thể thao kia vèo qua trước mắt mình, mình cũng không kịp chụp ảnh!”
“…”
Lương Dĩ Toàn nhíu mày: “Cậu nhìn thấy xe, hay là thấy người?”
Tiêu Khiết: “Xe, trong xe tối đèn liền nhìn thấy người.”
“…”
Trong lòng Lương Dĩ Toàn dâng lên một lửa giận, mấp máy môi gõ chữ: “Vậy khẳng định cậu nhìn lầm rồi, đừng kinh hãi như vậy…”
Suy nghĩ, lại xóa mấy chữ phía sau đi, chỉ gửi đi “Vậy khẳng định cậu nhìn lầm rồi.”
“Dĩ Toàn?” Trình Lạc bỗng nhiêu gọi cô.
“Hử?” Lương Dĩ Toàn ngẩng đầu lên, “Làm sao vậy?”
Trình Lạc vừa thấy phản ứng của Lương Dĩ Toàn, liền biết khẳng định cô không nhận được tin nhắn rồi.
“Tin nhắn đã gửi xong,” Phan Ngọc rạng rỡ nhắc nhở cô, “Có thể về rồi.”
“A… được.” Lương Dĩ Toàn gật gật đầu đứng lên.
Trình Lạc khoác tay cô, kéo cô lên phòng: “Có tức không, mình cũng không nhận được tin nhắn.”
“Mình không tức.” Lương Dĩ Toàn lắc đầu.
Trình Lạc trừng mắt nhìn cô: “Lừa ai chứ, mình là biên kịch nha, chuyên môn nghiên cứu biểu cảm của người vật, biến hóa thay đổi của cậu trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủi vừa nãy, đều phong phú hơn bốn ngày nay cộng lại!”
“…”
“Mình không phải vì…” Lương Dĩ Toàn nói đến một nửa dừng lại, lại lấy điện thoại ra.
Tiêu Khiết gửi tin nhắn mấy giây trước: “Bugatti Veyron trắng bạc! Xe như vậy mình làm sao có thể nhìn lầm! Chẳng lẽ nói Nam Hoài có chiếc thứ hai sao!”
Lương Dĩ Toàn lạnh mặt đánh chữ: “Sẽ.”
Cô tình nguyện tin tưởng Nam Hoài có chiếc Bugatti Veyron trắng bạc thứ hai, cũng không tin một người đàn ông đến tin nhắn chia tay của bạn gái cũng coi như có như không, sẽ ăn no rửng mỡ đi tới trước nhà bạn gái đứng.
.