Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu đổi là người khác, Lương Dĩ Toàn có lẽ sẽ cảm thấy đến thức ăn cho chó cũng không biết cho ăn thì đúng là lời vô căn cứ.
Nhưng với Biên Tự thì thật đúng là có khả năng hoang đường như vậy.
Lương Dĩ Toàn nhớ rõ trước có một lần ở trên đảo, cô rảnh rỗi nhàm chán may áo cho Peach, Biên Tự từ phòng thu âm đi ra, mắt nhìn bộ áo bóng chày nam trong tay cô, thuận miệng đánh giá: “Hăng hái không tệ, lại còn thích chơi tình thú nuôi chó đực?”
Cô sửng sốt một hồi lâu, thiếu chút nữa cho rằng mình nghĩ sai rồi, dựng bụng Peach dậy, chần chừ nói: “Peach không phải đực à…”
Biên Tự tỏ vẻ chớp mắt một cái rồi dừng lại, chớp xong lại nhướn mi, giống như cho dù anh sai, thì cũng là thế giới này sai trước, bới móc nói: “Chó đực sao gọi là Peach được?”
Lúc ấy cô không phản bác anh, chỉ miễn cưỡng nói câu: “Cái tên này rất dễ làm người ta hiểu lầm…”
Về sau cô mới biết được, Peach là ông cụ Biên thấy Biên Tự ở trên đảo một mình, sợ anh sống không có hơi người, đưa nó tới làm bạn với anh, tên cũng là ông cụ đặt.
Biên Tự nhận nó cũng coi như để mặt mũi cho ông cụ.
Thực không trông cậy vào nó nhiều.
Lương Dĩ Toàn không muốn tốn võ mồm với Biên Tự, có thời gian cãi nhau, thì đã cho chó ăn xong rồi.
Cô ôm chó lên lầu, bỏ lại một câu: “Tôi chỉ cho ăn một lần, anh tự xem đi.
”
Phòng của Biên Tự ở trên lầu ba, gác xép có một phòng khách một phòng ngủ một nhà vệ sinh, còn có một ban công nhỏ.
Có thể nói là đãi ngộ cực kì tốt.
Lương Dĩ Toàn đi vào trước hướng lên khung cửa sổ nhìn.
Biên Tự lại như khó có được nhìn ra suy nghĩ của cô, tùy ý khoát tay: “Không có máy quay, vào đi.
”
Nhưng lời này thốt ra, Lương Dĩ Toàn lại không muốn vào.
Giống như không có máy quay, cô sẽ không phá lệ với anh nữa.
“Anh mở ra.
” Lương Dĩ Toàn hất hất cằm trước cửa.
Biên Tự hơi dựa vào tường, khó hiểu đánh giá cô: “Đi vào tôi có thể ăn em?”
Có lẽ là câu nói kia chạm phải dây thần kinh, đang nói bình tĩnh, ánh mắt hai người đều hơi hơi lóe ra.
Mấy ngày qua, lúc hai người chạm mặt, xung quanh không có máy quay liền coi như người ngoài, cho dù vừa rồi ở trên xe có cả tài xế lẫn âm nhạc.
Bối cảnh xung quanh dễ làm ảnh hưởng cảm xúc, tâm tình cũng chưa ổn định mấy, bây giờ đứng ở nơi yên lặng đối mặt nhau, mới phát hiện chỉ một câu nói vô ý cũng có thể trở thành điểm mẫn cảm.
Nhìn chăm chú vẻ mặt lạnh dần của Lương Dĩ Toàn, Biên Tự gật gật đầu, như là đang thỏa hiệp, đi vào cầm túi thức ăn cho cho chưa bóc với bát cho chó mới tinh, đặt trên bàn trà phòng tiếp khách lầu ba, nghiên cứu xem bóc ra như nào.
Lương Dĩ Toàn lắc lắc đầu tiến lên: “Anh ôm chó.
”
Biên Tự nhận lấy Peach trong lòng cô, khẽ hí một tiếng: “Nặng như vậy em ôm lâu vậy sao không nói?”
Lương Dĩ Toàn là diễn viên múa ba lê, sức lực đều tập trung vào thắt lưng bụng nên khỏe hơn mấy cô gái khác.
Nhưng Peach gần đây quá lớn rồi, cô ôm cũng có chút mệt.
Chẳng qua nhìn nó muốn thân thiết cô, mới kiên trì ôm thêm.
Lương Dĩ Toàn chẳng muốn tiếp lời Biên Tự, bóc túi đồ rồi ngồi xổm xuống, đổ một lượng thích hợp, rồi vẫy vẫy tay Peach.
Peach nhanh chóng từ trong lòng Biên Tự nhảy xuống, vùi đầu vào bát ăn.
Biên Tự quỳ gối ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng gõ nó một cái: “Ăn ít thôi, không ôm được rồi.
”
Peach ngừng động tác lại, ngẩng đầu lên, tròn mắt nhìn thẳng Lương Dĩ Toàn.
Giống như nó cũng hiểu Biên Tự là chỉ Lương Dĩ Toàn, bởi vì Biên Tự căn bản không thích ôm nó.
“Tôi ôm nó được.
” Lương Dĩ Toàn liếc mắt nhìn Biên Tự một cái, chỉ chỉ bát cơm của Peach, “Yên tâm ăn đi.
”
Peach lại an tâm cúi đầu xuống.
Biên Tự vẫn đang đắm chìm trong ánh mắt đầy dao của Lương Dĩ Toàn chưa lấy lại tinh thần, vẫn không nhúc nhích nhìn cô.
Thật sự là anh trước kia mù rồi, hay là gần đây biểu tình cô phong phú lên.
Anh chưa từng thấy ánh mắt này của cô.
Nhận thấy ánh mắt rơi trên người mình, Lương Dĩ Toàn nghi hoặc nhìn về phía Biên Tự.
Biên Tự như không có việc gì dời ánh mắt đi, không có chỗ nhìn liền quay sang nhìn chó.
Đợi Peach ăn sạch sẽ tất cả, liếm một vòng bát ăn, anh khó có được bắt đầu thấy “Vật nhỏ cũng rất thú vị”, tay muốn xoa xoa đầu Peach.
Vừa vặn Lương Dĩ Toàn cũng nghĩ vậy, tay đặt lên đầu nó nhanh hơn anh.
Như là cùng một lúc, một bàn tay rộng rãi đặt xuống, vừa lúc che lấy mu bàn tay cô.
Lương Dĩ Toàn cứng đờ từ đầu ngón tay đến toàn thân.
Một giây sau, một cái tay định rút ra, một tay khác thì theo bản năng nắm lại.
Tay khép lại lại không nắm được gì.
Lương Dĩ Toàn đứng lên, giọng nói máy móc: “Bữa này cho ăn nhiều, sau này mỗi lần ăn cơm cho một phần, một ngày ba bữa.
” Nói xong xoay người rời khỏi khòng khách.
Biên Tự chống đầu gối đứng lên: “Bao giờ thì dắt chó đi dạo?”
Lương Dĩ Toàn không lên tiếng.
Anh bắt kịp vài bước: “Chó là vô tội.
”
Lương Dĩ Toàn quay đầu chán ghét nhìn anh: “Tôi có thể đi, nhưng có nó không có anh.
”
Thẩm Tế và Phan Ngọc hai người bận rộn còn chưa tan làm, cơm cũng chưa làm, mắt thấy Peach bỏ đói một ngày, vừa ăn xong lại vừa vặn cần tiêu thực, Lương Dĩ Toàn vẫn quyết định dẫn chó đi dạo.
Nhưng Biên Tự như đã nhìn ra, hiện tại cô rất có năng lực, nói được thì làm được, không cho anh đi cùng thì là như thế.
Anh nói tối rồi, đi dạo bên ngoài không an toàn, Lương Dĩ Toàn liền dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh “Không lẽ còn có chỗ không an toàn hơn chỗ anh”.
Anh nói peach cứng đầu, một mình cô không dắt được nó, Trình Lạc không biết từ đâu nhảy ra, chủ động xin giết giặc nói đi cùng Lương Dĩ Toàn.
Anh nói hai người bọn bọ biết đường quanh đây?
Hai cô gái cùng chung mối thù, cùng lúc nói: “Thầy Biên không biết trên thế giới này có bản đồ chỉ dẫn Cao Đức sao?”
Kết quả chó thì thuận lợi đi theo Lương Dĩ Toàn ra bên ngoài, anh bị ở lại trong nhà, mắt to
.