Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ

chương 77

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong phòng đầy người

Hai bàn mạt chược, ghế salon đầy người ngồi, tất cả ghế trong nhà cũng được trưng dụng, mọi nơi, đều là người. Trừ mấy ngày nay ở nhà làm lễ mừng năm mới, thân thích bên ngoài, nhà cô lớn cũng tới mừng, còn có vài người cô không biết. Một người đàn ông trẻ tuổi ngồi bên cạnh cô lớn, cha Trần ở một bên đang nói chuyện phiếm, điều này làm Trần Nhược Vũ có dự cảm không lành.

Cô có chút kinh hỉ, hôm nay cũng đã mùng bốn rồi, cho là hai ngày này mọi người cũng chúc tết đủ rồi,ai nên về nhà đó. Kết quả là thương lượng với Mạnh Cổ, hôm nay cho dù thế nào cũng tìm cơ hội nói với cha mẹ chuyện của Mạnh Cổ, cho nên hai ngày nay cô mới bồi anh, chờ thân thích đi hết, trong nhà yên tĩnh chút, mới mang Mạnh Cổ về cho cha mẹ xem mắt, ngày nghĩ sắp tới thuận tiện cả hai cùng về thành phố A

Nhưng bây giờ thì…, không phải là cô lớn mang người tới xem mắt cô đấy chứ?

Năm mới rồi, có để cho ai sống không vậy?

Tiếng mở cửa kinh động mọi người trong nhà, tất cả đều nhìn về phía cửa, thấy Trần Nhược Vũ, một phòng mọi người đều cười

“Về rồi, về rồi, Trần Nhược Vũ, cháu mau tới đây, cho cô lớn xem một chút”

Trần Nhược Vũ cười cười, cũng đi qua

Thật ra thì đã không có chỗ ngồi rồi, cô cũng không có ý định ngồi, cứ đứng như vậy, để cho cô lớn nắm tay hỏi chuyện mấy câu. Cha Trần đứng lên, nháy mắt ra hiệu cho cô ngồi xuống, cô giả bộ như không thấy

Có thể thấy là bộ dạng tùy thời có thể đi vệ sinh cũng không thể bị bỏ qua, cô lớn không khách chí, trực tiếp giới thiệu người trẻ tuổi ngồi cạnh, nói là cùng làm ở công ty con cô, lễ chúc tết mừng năm mới, cô lại đến nhà Trần Nhược Vũ, nên dẫn hắn cùng theo. Hắn tên là Lý Siêu, mặt mày đoan chính, phẩm hạnh tốt, biểu hiện ở công ty cũng tốt, năm mới, người trẻ tuổi biết nhau, cùng đi chơi, kết giao bạn bè

Trần Nhược Vũ cười nhìn theo, nhìn Lý Siêu, hắn cũng có chút câu nệ, mỉm cười với cô

Nhược Vũ chợt cảm thấy anh ta cũng đáng thương, đầu năm mới, ai nguyện ý bị kéo đến nhà người khác làm con khỉ . Cô lớn có cá tính mạnh, chắc là ở công ty cũng như vậy, Lý Siêu nhất định là cấp dưới, dưới sự áp bức của cô mà tới đây

Hai bên giới thiệu lẫn nhau, tình huống như vậy. Cô lớn ý vị nói: “Lý Siêu, cháu xem một chút, cháu cô rất xinh đẹp đi, cá tính cũng tốt, nghe lời, hiếu thuận, hai đứa nhất định sẽ hợp ý”

Lý Siêu không nói gì, chỉ im lặng gật đầu

Trần Nhược Vũ cười không nổi nữa rồi, cô cá tính tốt quá, cá tính quá tốt nên mới dễ xảy ra chuyện. Lý Siêu này xem ra cũng là người không có cá tính, cho nên anh nhất định là có vấn đề rất lớn. Tình huống như vậy, nếu là Phách Vương Long tiên sinh nhà cô, sẽ không mặc cho người ta nói, Trần Nhược Vũ nghĩ, cô vẫn là thích tính không tốt đó

Tiểu Vũ muốn đi nhà vệ sinh, nói xin lỗi không tiếp được. Sau đó quay một vòng, kéo cha Trần lại, nói nhà vệ sinh có vấn đề, nhờ ông đi xem một chút

Nơi đó thật là vô tội , chẳng những bị trưng dụng là cớ thoát thân, còn là nơi chuyên dụng để bàn bạc chuyện đại sự.

Cha Trần không hiểu ý cô, đang muốn nói mình cũng không sửa được, kêu ông thì có tác dụng gì? Nhưng không mở miệng, lại bị con gái chất vấn: “Cha, đây là sao vậy, sao lại không nói gì với con?”

“Cái gì không đánh mà kêu? Ngày hôm qua cô con gọi điện tới, nói hôm nay đến đây chúc tết, trong điện thoại hàn huyên, có nói muốn giới thiệu đối tượng tốt cho con, cô ấy lại nói vừa đúng lúc có một người không tệ, hôm nay đến nhà mình chúc tết sẽ cùng anh ta tới. Ngày hôm qua con không ở nhà, làm sao nói cho con biết?”

“Cha, chuyện như vậy là nên cự tuyệt, con nói con có bạn trai rồi. Hiện tại việc này phải làm sao?”

“Con là do ở trong lòng luôn có thành kiến, mọi người giới thiệu đối tượng cho con cũng là do có ý tốt. Con kiếm cớ ngược lại thật sự rất khó coi, mẹ con hôm qua nói đến còn không vui, con cũng lớn rồi, đừng để mọi người phải bận tâm. Con cùng Lý Siêu nói chuyện trước đã, nhận thức nhau một chút thôi, cũng không phải nói hai đứa lập tức kết hôn. Ba cùng nó nói một hồi rồi, cảm thấy nó không tệ, sau này thấy không thích thì thôi. Đừng có nói con có bạn trai rồi, không cần lại chọc mẹ tức giận, đến lúc đó mẹ nói con dẫn người tới, làm sao đây hả?”

Cha Trần còn chưa nói hết, mẹ Trần đã xuất hiện ở cửa: “hai người ở đây to nhỏ cái gì? Tiểu Vũ lại làm gì? Lại muốn chọc mẹ tức giận sao?”

“Không có gì, không có gì” Cha Trần xông ra, lén nháy mắt với cô

Có điều cô không để ý, cô nói: “Con có bạn trai rồi, không cần đi xem mắt”

Mặt Trần nương nương trầm xuống, sau đó cười lạnh: “Có bạn trai? Tốt, bây giờ liền dẫn tên đó tới đây, để mẹ nhìn xem là cái dạng gì?”

“Bên ngoài nhiều khách như vậy, con định chờ hai ngày nữa ít người đi, mới nói anh ấy tới”

“Cần gì hai ngày nữa, cô con cũng dẫn theo đối tượng thích hợp, người bạn trai kia đến, ai mà biết được là cái dạng gì? Năm mới rồi, cánh cửa cũng không rộng biết không? (ý là cửa hôn nhân ấy)

“Gọi người tới cho mọi người cùng nhin anh ấy như khỉ sao?” Trần Nhược Vũ rất tức giận, vừa nghĩ tới Phách Vương Long tiên sinh nhà cô sẽ giống cái tên bền ngoài đó, bị mọi người dùng loại tâm tình nhiều chuyện quan tâm, không được tôn trọng, cô liền thấy đau lòng. “Cô lớn cứ vậy dẫn bạn trai về giới thiệu cho con vốn dĩ rất kì rồi, mọi người có nghĩ đến cảm nhận của bọn con không, chúng con cũng có tự tôn mà, không phải người lớn muốn bọn con thế nào thì liền phải làm thế đấy”

Thanh âm Trần Nhược Vũ hơi lớn, chọ mẹ Trần tức đến hô hấp cũng nặng nề: “Dẫn người tới, còn không phải là vì con sao? Chúng ta hồ đồ cái gì hả? Phí hết tâm tư không phải là muốn tốt cho bọn con sao?”

“Con có bạn tới chơi, cho dù là nam hay nữ, mọi người đều muốn hỏi làm nghề gì, tháng lương bao nhiêu, trong nhà làm gì; đối tượng làm cái gì, lương tháng bao nhiêu thì quan hệ sẽ tốt sao? Người lớn mọi người cũng thích buôn chuyện mà. Sau đó thì con nhà ai thế nào, đối tượng là ai, công việc làm gì, thu vào bao nhiêu; cùng nhau tụ lại một chỗ chính là nghe những cái này, nói cái này không tốt không được, nói cái kia có lỗi không biết có lâu dài không, xoi mói thị phi, bọn con có thể thoải mái sao?”

Trần Nhược Vũ rất kích động, lớn tiếng lại nói nhiều. mẹ Trần bị cô nói nhiều như vậy, lại huyên náo đến thân thích xem có chuyện gì, Trần nương nương không hề nể mặt, dưới cơn thịnh nộ, tát cho cô một cái

Trần Nhược Vũ bị tát mạnh như vậy, cũng cắn răng không lên tiếng, chen qua đám người đi về phòng mình

Cha Trần ở một bên gấp gáp: “Có gì từ từ nói, đánh con bé làm gì?”

Mẹ Trần đánh xong cũng hối hận, nhưng trước mặt mọi người, cũng để ý mặt mũi, trầm mặt không nói chuyện. Cô lớn của Trần Nhược Vũ thấy vậy, vội vàng giảng hòa: “Đừng nóng giận, năm mới rồi, nó có gì không tốt thì từ từ dạy bảo. Đến, chúng ta uống ngụm trà”. Vừa nói vừa kéo tay mẹ Trần về phòng khách

Trần Nhược Vũ chạy về phòng, dọa trần đệ giật mình. Phòng nhỏ kia bị nhà chú hai chiếm, hắn ngây ngô không có chỗ ở, mẹ nói trong nhà có khách, không thể ra ngoài chơi, bên ngoài lại một đám người, hắn chỉ đành ôm manga đến phòng chị đọc, kết quả chị hai một đêm không về giờ lại xông vào, hù hắn giật mình

“Chị, sao vậy?” Hắn cẩn thận hỏi

Trần Nhược Vũ ngồi trên mép giường, không để ý tới hắn

Trần đệ nhát gan, mở cửa nhìn bên ngoài dò xét, có vẻ tất cả đều bình thường, ngược lại cha Trần lại lén nhìn về phía bên này, Trần đệ bỗng lùi về trong phòng, nhỏ giọng nói: “Chị, cho em cái tình báo, đã xảy ra chuyện gì? Chiến hỏa thảm thiết lắm sao? Em có phải nên ra ngoài tránh một chút không?”

Trần Nhược Vũ còn chưa để ý đến hắn, cô khổ sở suy nghĩ đến muốn khóc, cố nén tâm tình, tiểu tử thúi này lại nháo. Cô lấy điện thoại ra, gọi cho Mạnh Cổ, lúc này, chỉ có Phách Vương Long nhà cô có thể an ủi cô

Điện thoại thông rồi, không đợi cô nói chuyện, Mạnh Cổ đã nói trước: “Nhanh như vậy đã nói tốt rồi sao?”

“Còn chưa nói”. Nói tới đó liền cảm thấy khó khăn, anh vẫn còn đợi cô cùng người nhà nói chuyện, cô lại làm hư việc rồi

“Sao vậy?” Anh nghe ra thanh âm không thích hợp

Cô do dự nửa ngày, chỉ nói: “Tâm tình không tốt lắm”

Trần đệ nghi ngờ nhìn chằm chằm chị mình, nổi da gà lại có chút nguy hiểm, chị làm nũng , xem ra có biến

“Tâm tình sao lại không tốt? Em mới vừa rời đi anh đã không thấy vui sao?” Anh đưa cô đến dưới lầu, bây giờ cũng đi chưa xa, tâm tình đã không tốt rồi

“Em cãi nhau với mẹ” cô cắn môi,xoa xoa dra giường

“Ừ” Đầu bên kia điện thoại có chút không đồng tình, lại hỏi: “Vậy em không cần anh tới nhà rồi, chúng ta sẽ bỏ trốn vậy?”

Cô bị anh chọc cười: “Thế nào cũng đều sẽ bị đánh gảy chân”

“Sẽ không”

“Em mới vừa nãy đã bị đánh rồi”

Lúc này, đầu điện thoại bên kia im lặng, sau đó Mạnh Cổ nói: “Nhà em ở lầu mấy, anh liền tới đó?”

“Anh không chơi đi sao?” Anh nói muốn tìm Doãn Tắc đi chơi, sau đó đợi điện thoại của cô

“Anh còn ở dưới lầu, Doãn Tắc cũng không có gì hay để chơi, anh liền muốn chờ em”

Trần Nhược Vũ thật sự muốn khóc rồi: “Em đi xuống, anh đừng lên”

Cúp điện thoại, dụi mắt, không để ý tới vẻ mặt ngạc nhiên quái dị của em trai, Trần Nhược Vũ mở cửa phòng đi ra ngoài

Đi ngang qua phòng khách, mọi người cũng liền im lặng. Trần Nhược Vũ không nhìn họ, chỉ bỏ lại một câu: “Con ra ngoài chút” sau đó mở cửa chính đi ra

Mẹ Trần đuổi kịp, muốn gọi cô lại, nhưng Trần Nhược Vũ ra cửa liền đi nhanh, ở cầu thang đã không thấy cô đâu

Chạy đến dưới lầu, cô đã thấy xe Mạnh Cổ đậu nguyên chỗ lúc nãy anh đưa cô về. Cô chạy tới, Mạnh Cổ mở xe, cô ôm anh thật chặt.

“Thật đáng thương” Mạnh Cổ vỗ vỗ đầu cô: “nói em làm việc anh không yên tâm, hóa ra còn có thể hỏng bét đến anh không tưởng nổi”

“Em nào có?” Có người an ủi như anh sao?

“Ai đánh em?”

“Mẹ em”

“Nhà em mẹ lợi hại nhất?” Thật ra thì chuyện nhà cô anh được tình báo nhiều rồi, nhưng vẫn cần xác nhận lại

“Ừ”

“Đi, chúng ta đi lên”

“Không cần” Vộ vàng kéo anh lại, trên nhà là đầm rồng hang hổ (nơi nguy hiểm), hôm nay không cần đâu

“Sao vậy?”

“Trên đó có rất nhiều người, thân thích nhà em đều ở đây, cả cô lớn cũng tới, còn dẫn theo một đối tượng để em xem mắt nữa”

“Hả?” đối tượng! Cái này là trọng điểm “Năm mới, còn xem mắt?”

Trần Nhược Vũ cúi đầu, khổ sở: “Em thật sự đã nói em có bạn trai”

“Cho nên vẫn khi em nói chuyện là đánh rắm sao?”

Trần Nhược Vũ càng khó khăn hơn hôm qua: “Anh không phải muốn chọc em khóc đấy chứ. Em vẫn chịu đựng đó, khóc lên là kinh thiên động địa”

“Có kinh thiên động địa giống như trên giường không? Vừa khóc vừa gọi anh?”

Cô đánh lên ngực anh một cái: “Em bây giờ rất khổ sở, anh không phải nói mấy lời đó”

Anh cười cười, giơ hai tay ôm cô “…”

Cô cắn cắn môi, nhào tới trong lòng người anh, rốt cuộc cũng không nhịn được mà khóc lên

Qua một hồi lâu, khóc cũng đủ rồi, Mạnh Cổ lấy khăn giấy giúp cô lau mặt, hỏi cô cụ thể chuyện gì xảy ra, sau đó kéo cô đi vào tiểu khu: “nếu trở về, bọn họ không tin lời em nói, thì anh sẽ nói với họ. Không ở tại chỗ chứng minh em là nói thật, sau sẽ không ai dam coi thường em”

“Vậy nếu họ nói chuyện không xuôi tai, anh cũng đừng tức giận”

“Anh sẽ không, tính khí anh rất tốt”

“Còn nữa, khắc chế phương thức nói chuyện của anh lại một chút, đều là thân thích, đừng làm người ta quá khó coi”

“Sẽ không. Anh nói chuyện rất cân nhắc”

Có sao?

“Bác sĩ Mạnh, điểm mạnh của mình anh tự nhiên hiểu” đánh giá bản thân của anh bị bạn gái phỉ nhổ rồi

“Anh có mà, anh đối với bản thân tương đối khách quan”

Nắm tay lên lầu, thấy cửa chính nhà Trần Nhược Vũ. Cô có chút lo lắng nhìn anh, Mạnh Cổ cũng nhìn cô, chợt nắm cằm cô dùng sức hôn một cái: “Tôi hôm qua quá sức, đem hết năng lượng cho em rồi, hiện tại phải lấy lại một chút”

Náo cái gì ? Cô thật không nhịn được muốn đánh anh.

Nhìn vẻ mặt cười hí hửng của anh, cô chợt hiểu: “Bác sĩ Mạnh, anh khẩn trương”

“Anh không khẩn trưởng, trường hợp nào anh chưa từng gặp qua chứ? Chưa bao giờ sợ chuyện gì”

“Anh không phải tới để gây chuyện, anh là tới gặp người lớn” Nhất định phải nhắc anh cái này

“Anh biết rõ” Cho nên anh mới khẩn trương

Không, anh không có khẩn trương

“Trần Nhược Vũ, hôn lại anh”

“Nếu không thì hôm nào khác tới cũng được” Cô còn sợ hơn anh

Nhấc chân muốn kéo anh đi, ngón tay thon dài lại quả quyết đặt trên chuông cửa

Trần Nhược Vũ nhìn chằm chằm cánh cửa, nhịp tim tăng nhanh

Các vị thần tiên a, xin phù hộ trong nhà không đem cô với Phách Vương Long tiên sinh ném đi

Truyện Chữ Hay