☆
"Thời gian trôi nhanh thật, chớp mắt chỉ một tí, mà tất cả chúng ta đều đã trở thành người lớn hết rồi."
Hôm nay là ngày thứ Hai đẹp trời, Nam Thần thì đã đi làm, hai đứa nhỏ thì đều ở trường học, cho nên, căn nhà rộng rãi này chỉ còn mỗi mình tôi.
Tranh thủ dọn dẹp nhà cửa cho tươm tất, đem tất cả chăn mềm ra sân phơi nắng, lau sạch sẽ một lần từ trên xuống dưới xong xuôi rồi mới nghỉ ngơi.
Kỳ thật, tôi vốn là đứa rất lười, vì vậy công việc nhà đều phải chia ra.
Nam Thần phụ trách việc nấu nướng và giặc giũ, Vạn Dương lẫn Vạn Mộc đảm đương việc giữ cho phòng ốc của mình luôn sạch sẽ, còn tôi thì nhận chuyện lau dọn nhà cửa và chăm sóc sân vườn.
Thời đại bây giờ nam nữ đều bình đẳng, Nam Thần do tiếp thu phong cách sống Tây Âu nên cũng không có ý kiến nhiều về phần phân chia công việc nhà.
Do nghề nghiệp của tôi là tác giả truyện tranh mạng, nên phần lớn thời gian đều rãnh rỗi không có việc làm.
Danh tiếng của tôi rất không tệ, có mấy năm còn được bầu chọn thành Tác Giả Vàng.
Không những thế, tác phẩm thứ hai của tôi sắp tới còn được chuyển thể thành phim điện ảnh nữa.
Tóm lại, chỉ riêng tiền nhuận bút thôi, cũng có thể nuôi cả nhà.
Tuy nhiên, Nam Thần lại không cho là thế.
Anh luôn nghĩ, gánh vác gia đình là chuyện của đàn ông.
Vì vậy, dù biết tôi có tiền, Nam Thần vẫn luôn trộm đặt vào bóp tôi thẻ tín dụng của ảnh.
Đôi khi, tôi thấy...!Nam Thần nhà mình bướng bỉnh hơn tôi tưởng.
☆
Rãnh rỗi sinh nông nỗi, thấy không có việc gì làm, tôi liền nhắn vào group chat hẹn đi chơi cùng hội chị em bạn dì của mình.
Quen biết bọn họ cũng lâu lắm rồi, từ thời đại học đến giờ cũng đã mười mấy năm.
Thời cấp ba và cấp của tôi rất ảm đạm, do tính quậy phá mà tôi không kết giao bạn bè nhiều.
Thời điểm tôi kiềm chế được bản tính nổi loạn của mình là khi gặp được Nam Thần, con rễ của cha mẹ tôi.
Dù chuyện đó đã qua rất lâu rồi, nhưng ông bà vẫn không ngừng nhắc về cố sự năm xưa: cách thuần phục ngựa hoang của anh.
☆
Thay đồ xong xuôi, tôi liền lái con xe hơi nhỏ xinh của mình đến điểm hẹn.
Vào tới nơi cũng là lúc có đông đủ cả bọn.
"Lâu lắm rồi mới gặp được phu nhân của bác sĩ Vạn, thật là quý hóa quá đi." Ngự Tỷ bảo, nó lúc nào cũng thích khoa trương như vậy.
"Đúng đúng, sắc mặt hồng hào ra hẳn, chắc được chồng cưng lắm nè." Cách Cách cũng không ngừng hùa theo.
"Bọn mày mau thôi đi, con nhỏ sắp nổi đóa lên kìa." Vẫn là Điềm Điềm hiểu chuyện, đã kịp dẹp đi huyết chiến trước khi tôi lên cơn.
"Ngơ ngơ làm gì, mau lại đây đi gái." Mỹ Nhân cười cười nhìn tôi, mỗi lần nó câu lên khóe môi là lại khiến tôi trụy tim.
Lắc lắc đầu bất đắc dĩ, tôi nhanh chóng hòa vào hội chị em của mình.
Dẫu bao nhiêu năm qua đi, tình cảm của chúng tôi vẫn thủy chung như một.
Gắn bó như keo sơn, bền vững đến nổi ngay cả gai góc của xã hội ác liệt này cũng không thể mài mòn được.
☆
Chuyện về chúng tôi vô cùng ly kỳ, ngay cả Nam Thần cũng công nhận như vậy.
Hội khuê mật tổng cộng là có năm người: Cách Cách, Ngự Tỷ, Điềm Điềm, Mỹ Nhân, và tôi.
Ngoại trừ tôi, Ngự Tỷ, và Cách Cách học cùng khoa Mỹ Thuật ra thì hai người còn lại đều học chuyên ngành khác.
Mỹ Nhân thuộc khoa Quản Trị Kinh Doanh, và Điềm Điềm thì theo ngành y.
☆
Tôi quen biết Cách Cách và Ngự Tỷ vì làm chung một luận án, tính cách của tôi gặp người lạ là luôn vờ lạnh lùng không vướn khói bụi trần gian, chơi thân lâu mới bọc lộ bản chất thật của mình.
Ban đầu, tôi và Ngự Tỷ là hợp cạ nhất.
Do cùng tính cách, cùng sở thích, nên thoáng chốc trở thành chị em với nhau lúc nào không hay.
Nhưng Cách Cách thì khác, tính con bé mới đầu vô cùng kênh kiệu.
Dù gì nó cũng là tiểu thư khuê cát của một gia đình giàu có, nên rất khó để hòa nhập với bọn tôi.
Ngày nọ, lúc tôi và Ngự Tỷ bất ngờ thấy nó đi học với khuôn mặt trầy xước, chân cẳng thì bầm tím; bọn tôi đã trốn học một buổi và dẫn nó vào y tế nghỉ ngơi.
"Mày nói đi, ai làm mày ra nông nổi này?" Máu giang hồ nổi dậy, tôi uy hiếp nó gặng hỏi cho ra lẻ.
Cách Cách bị tôi hâm dọa một hồi, cuối cùng vừa khóc vừa kể.
Hôm đó nhà nó có việc bận, nên Cách Cách phải tự bắt taxi đi về nhà một mình.
Vừa ra khỏi trường đã bị đám con gái chặn lại.
Họ bảo Cách Cách quyến rũ bạn trai của chị lớn, hai người kia vốn đang yên đang lành, Cách Cách lại nhảy vào làm người thứ ba.
Chưa kịp để nó giải thích họ đã xông vào tẩn cho Cách Cách một trận.
"Anh ấy theo đuổi tao trước, tao thấy mình cũng thích ảnh nên mới đồng ý quen nhau.
Chứ đâu biết rằng anh ấy còn chưa chia tay bạn gái." Cách Cách ủy khuất kể, khiến tôi bức xúc thay.
Máu nóng dồn hết lên não, tôi liền hỏi Cách Cách biết rõ bọn họ thường tụ tập ở đâu không, xong xuôi liền dẫn con bé đến tận nơi gặp mặt..