☆
Nam Thần nhà tôi khá là hai mặt.
Người nào lần đầu gặp ảnh đều cho là ảnh dễ gần và thân thiện, trò chuyện thường xuyên liền bị sự ôn nhu cùng ấm áp của Nam Thần câu mất.
Tuy nhiên, cổ nhân có câu: "Sống Trong Chăn Mới Biết Chăn Có Rận", và nó hoàn toàn đúng trong trường hợp của tôi.
Thật ra, Nam Thần là một người rất khó gần và vô tâm.
Anh có thể cười với bạn cả ngày, sẵn sàng nghe bạn tâm sự, nhưng không có nghĩa ảnh đồng cảm với bạn, hoặc nói cách khác, trong mắt Nam Thần, bạn chỉ là một "người nào đó" trong số triệu "người nào đó" mà thôi.
Nam Thần từng thủ thỉ với tôi rằng, từ hồi còn bé ảnh đã tự mình lập ra kế hoạch tương lai cho bản thân, nếu có một biến số nào trong kế hoạch của ảnh, thì chỉ có thể là tôi.
☆
Đồng nghiệp, khuê mật, bạn bè, anh chị em họ xung quanh tôi thường đùa rằng: "Chắc đời trước mày làm nữ anh hùng cứu nhân độ thế dữ dội lắm mới bẫy được Kim Quy vào tròng..." =,=
Nhớ hồi đó, vào cái ngày mà tôi thông báo với gia đình rằng Nam Thần đã cầu hôn tôi, không gian dường như bị nhấn "PAUSE".
Mọi người dừng hẳn việc mình làm, chăm chăm nhìn tôi.
Ba phút sau, khắp căn nhà vang lên tràn tiếng cảm thán.
Họ đều xuýt xoa hỏi tôi làm cách gì mà quyến rũ được người đàn ông kim cương của thành phố này vậy.
Đến nổi thằng cu em mặt than vạn năm nhà tôi còn không kiềm được mở miệng ngọc miệng ngà của nó, phun ra một câu:
"Đệch! Nói đi, bà đã dùng mấy ngàn cách tra tấn để uy hiếp ổng lấy bà rồi?!"
"..."
☆
Nam Thần và tôi RẤT KHÁC NHAU.
Ảnh thuộc dạng che giấu tâm tình rất giỏi, còn tôi vui buồn giận hờn trong bốn mùa đều viết rõ trên mặt.
Ảnh thích nghe những dòng nhạc cổ điển như Blues, Jazz, nhưng tôi lại ưa các thể loại tra tấn màn nhĩ và sôi động như Rock, Pop và EDM.
Đặc biệt hơn cả, tính tôi bướng bĩnh, thích tự do và ghét bị trói buột; tuy nhiên Nam Thần thì khác, tính chiếm hữu của ảnh khá cao, lại còn khá cố chấp.
Đôi khi tôi tự hỏi, có khi nào ảnh sinh ra sai chòm sao rồi không, Thiên Yết chắc chắn hợp hơn nhiều.
Tuy nhiên, hai chúng tôi lại giao nhau tại một điểm, ngọt bùi cay đắng đều cùng nhau trải qua.
Yêu, chỉ đơn giản là như vậy.
☆
Nam Thần năm nay đã được tuổi, cái độ tuổi xấp xỉ chạm mức trung niên.
Tuy vậy, "gừng càng già càng cay", oanh oanh yến yến xung quanh ảnh chẳng vì độ tuổi của ảnh mà giảm, còn là tăng lên gấp ba gấp bốn lần.
Dung mạo của Nam Thần không phải như kiểu thần tượng hay idol được ưa chuộng hiện nay; đường nét gương mặt vừa sâu sắc lại thâm thúy, mang hơi hướm đặc trưng của người Tây Âu.
Tuổi tác càng cao, sự thành thục lại hằng sâu lên gương mặt Nam Thần, tạo nên khí chất ma mị cuống hút không tả nên lời.
Hormone theo gió bay tứ phía, thu lại cả đàn bướm quanh người.
Bởi vì vậy, mỗi khi rãnh rỗi, tôi lại hay sờ soạng các khối cơ bụng của anh, đùa giỡn rằng:
"Chồng em sức hấp dẫn chẳng khác gì cái bẫy mật, ai cũng muốn đâm đầu vào.
Nhỡ anh mà lỡ trèo tường (ngoại tình) ra ngoài, em có mấy cái tay cũng không giữ được."
"Thế hả? Em sẽ làm gì lúc đó?" Nam Thần chỉ cười cười, mặc cho tôi làm loạn trên khối cơ ngực của mình.
"Chồng trèo tường thì em cũng trèo luôn chứ sao ~"
"Em muốn trèo cũng được, đến lúc nhớ đem anh theo nhé."
Thế đấy, thuộc tính Nam Thần nhà tôi lúc trước là biệt nữu, thẹn thùng, nghiêm túc; thế mẹ nào, mà chỉ có mười mấy năm trôi qua thôi, ảnh lại trở thành cái dạng vô liêm sĩ, hắc hóa, cuồng khống chế như lầy:v.
☆
Tôi là một họa sĩ truyện tranh mạng, có thể gọi nôm na là họa sĩ webtoon.
Tôi cũng có máu mặt ở cái giới truyện tranh này lắm, theo ngôn ngữ hiện nay thì cũng tầm cỡ Đại Thần chứ chẳng kém.
Truyện tôi sáng tác chỉ có hai thể loại, kinh dị và trinh thám.
Có một ngày nọ, tôi hỏi Nam Thần rằng:
"Nếu rất lâu về sau, em trở nên ám ảnh với các nhân vật phản diện trong truyện tranh của mình, rồi giết anh thì sao?"
"Em đang nói nhảm cái gì thế?"
"Giả định, chỉ là giả định thôi, Vạn tiên sinh hãy mau trả lời em!"
"Nếu có ngày như vậy..."
"Thì sao, thì sao?!?!"
"Trước khi em kịp giết tôi, tôi sẽ giết em trước, rồi tự vẫn theo sau.
Cùng nhau đồng quy vu tận nghe cũng không tệ, hửm?"
"..."
Anh gì ơi, cầm nhầm kịch bản rồi!!!
☆
Cũng vào một ngày đẹp trời nọ, tôi đột nhiên nhớ đến cuốn lưu bút cũ rích thời cấp ba.
Máu rãnh nổi lên, tôi liền đi vào nhà kho, lục lại mấy món đồ cũ.
Tìm tòi tầm phút, tôi cũng phát hiện ra ẻm - quyển lưu bút vàng ố nằm xếp xó ngay đáy gương.
Tôi cầm trên tay quyển lưu bút mà lòng nóng ran, chợt nhớ hôm nay là ngày nghỉ của Nam Thần, tôi liền cầm nó chạy đến chỗ anh.
"Em mò được cái này hay lắm."
Hai vợ chồng cứ thế nằm trên sô pha, vừa phơi nắng vừa lật xem từng trang lưu bút.
Tôi hồ hởi giới thiệu từng người bạn cũ năm cấp ba cho Nam Thần, bao gồm cả anh chàng crush cùng xóm với tôi năm ấy.
"Con mắt nhìn người của em thật tệ.
Tên đó còn chả bằng một góc lông chân tôi."
"..."
Chậc chậc, Nam Thần à, anh như vậy có phải quá nhỏ nhen rồi không???
Lật đến cuối trang sách, tôi chợt thấy một tấm hình chụp lén.
Trong ảnh, một chàng trai có khuôn mặt búp bê đỏ ửng, dùng tốc độ nhanh nhất có thể thơm trộm lên má một thiếu nữ cột tóc đuôi ngựa, khung cảnh trong hình rất đẹp, từng cánh hoa bồ công anh bị gió cuốn bay tứ tung trên bầu trời rực rỡ.
Tôi quay sang Nam Thần, khuôn mặt anh giờ đây đều nhuộm màu đỏ rực.
Kinh hãi nhìn trân trân tấm hình, nói không nên lời.
Tâm địa trêu chọc nổi lên, tôi nắm cằm anh đưa gần đến mặt mình rồi hôn khẽ lên khóe môi, tiếp theo đó bảo:
"Thật ra, đây là do khuê mật nhà em vô tình chụp được.
Nó gửi em bức ảnh này từ trước khi anh rời đi cơ.
Em tự hỏi, không biết cậu bé năm đó đã lấy bao nhiêu dũng khí để làm vậy nhỉ? Hẳn là nhiều hơn em tưởng rồi."
Trong mỗi câu chuyện khác nhau, chúng ta đều có những điểm nhấn, những điểm làm sáng truyện khác nhau.
Đối với tôi, gặp anh là điểm nhấn sống động và rạng rỡ nhất trong câu chuyện của đời mình..