☆
Nam Thần thường đùa tôi rằng, Đỗ Diệp là nhân vật đầu tiên khiến cả gia đình ảnh mất ăn mất ngủ trong vòng một năm.
Thật ra mà nói, chuyện chẳng có gì quan trọng lắm, chỉ là tháng ngày tôi phải mang cái "ba lô ngược" đi ra rồi đi vào mà thôi:))).
☆
Thời điểm tôi phát hiện rằng mình đang mang thai là khi tôi vừa đứng ở ngưỡng cửa của cuộc đời.
Từ tận đáy lòng, tôi chẳng muốn vướng bận con cái ngay khoảng thời gian thanh xuân phơi phới như thế.
Tôi còn hoài bão, còn tương lai dang dở.
Việc cưới chồng vào năm ngoái đã khiến tôi bao lần boăng khoăng về quyết định của bản thân, hối hận lẫn nhẹ nhõm.
Cho nên, có thể nói mang thai ở độ tuổi này là một cú sốc lớn đối với tôi.
Tâm trạng hoảng loạn đến nổi khiến đại não nóng lên, và suy nghĩ dại dột nhất mà tôi từng có trong đời là Mình phải phá cái thai này".
☆
Sau đó, tôi quyết định giấu nhẹm chuyện này với gia đình, và ngay cả Nam Thần.
Tuần đầu tiên tương đối đơn giản, vì những dấu hiệu buồn nôn cùng chán ăn không quá rõ ràng.
Nhưng anh nhà tôi là ai? Có thể dễ dàng qua mặt vậy sao? Để tránh cho Nam Thần nghi ngờ, tôi luôn cố tỏ ra thật bận rộn, những lúc anh ấy rãnh rang, là y như rằng tôi cứ ru rú trong phòng làm việc của mình, rồi lấy lý do cận kề ngày nộp kịch bản nhầm biện hộ cho bản thân.
Tuy nhiên, cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra.
Đến tận tuần thứ , cơn chán ăn lại càng rõ rệt, nhìn bất cứ món nào dạ dày liền nhộn nhạo, không kiềm được muốn nôn hết chất dịch trong miệng ra.
Thân thể mệt mõi cùng cực, chỉ muốn rạch bụng lấy ra thứ đã khiến mình khổ sở.
Buổi tối hôm đó, tôi từ phòng làm việc bước ra gian bếp để lấy cốc nước lọc.
Dạ dày liền nổi lên trận cồn cào dữ dội, thế là tôi tức tốc chạy vào nhà vệ sinh nôn khan.
Trùng hợp thay, Nam Thần tan ca sớm vào hôm ấy, cho nên toàn bộ cảnh đó đều in vào đáy mắt anh.
"Em...!bắt đầu như thế từ bao giờ?"
☆
"Hả...?"
Tôi giật nảy mình, ngay cả vết dơ ngay khóe miệng cũng chưa kịp lau.
Nam Thần nhíu chặt đôi mày, hơi thở tràn ngập âm trầm, từng bước áp sát tôi.
"Tôi hỏi, chuyện này bắt đầu bao lâu rồi? Hay là, dạo này em bận rộn như vậy là để trốn tránh tôi?" Anh cầm chặc cánh tay tôi, giọng nói trầm thấp khiến tôi lo sợ.
"Em, em không như thế nào hết.
Chỉ là khó ăn, đau dạ dày mà thôi."
"Đừng nói dối, tôi để ý dạo này em đều chán ăn.
Ngay cả món yêu thích nhất cũng bỏ đi.
Đỗ Diệp, hãy nói cho tôi biết, em đang mang thai đúng không?" Nam Thần gọi thẳng tên tôi, giọng bỗng hạ thật nhẹ.
Cơ mặt tôi cứng ngắt, bao xúc cảm ngỗn ngang chồng chất trong lòng.
Tôi không muốn làm mẹ ở độ tuổi như vầy, tôi không biết tại sao việc có thêm một sinh linh mới trong bụng lại làm tôi rối rắm như vậy.
Tôi đơn giản là chưa sẵn sàng để bước sang một cột mốc mới, tôi sợ rất nhiều thứ: trách nhiệm, bổn phận, và nhẫn nhịn.
Mím chặt môi hồi lâu, tôi ngước mắt nhìn sâu vào Nam Thần, sau đó buông ra một câu tàn nhẫn nhất.
"Mọi chuyện đúng như anh nghĩ, em mang thai rồi.
Nhưng mà, em muốn bỏ nó."
Không gian dường như lắng đọng lại, đặc sệt đến khó thở.
Rất nhiều biểu hiện trên khuôn mặt của anh ấy: là bàng hoàng, là khó tin, còn có...!phẫn nộ.
"Em đùa à? Đừng dại dột như vậy!"
"Không đùa, chả có gì để đùa ở đây hết, em muốn bỏ cái thai!" Tôi nghiến răng nhấn mạnh.
"CON MẸ NÓ!" Nam Thần lần đầu buông câu nặng nề, anh đấm mạnh vào chiếc gương trước mặt, vỡ tan tầm như tâm tôi lúc này.
Tôi đỏ mắt nhìn tay phải anh rướm máu, lòng như chết lặng.
"Em cảm thấy nhục nhã khi mang trong người dòng máu của tôi à?! Em cảm thấy con của chúng ta không sạch sẽ?! Đỗ Diệp em trả lời cho tôi biết, tại sao lại có thể tàn nhẫn như thế với tôi?!" Nam Thần quát lên, giọng anh khàn khàn run rẫy.
Tròng mắt Nam Thần đầy tơ máu, thú thật bộ dạng hiện tại của anh vô cùng đáng sợ.
"Em chưa sẵn sàng! Em không muốn phải chịu phần trách nhiệm này! Em mệt mõi được chưa?"
Tôi không thích mỗi lần chúng tôi cãi nhau, làm đau anh ấy chỉ một nhưng bản thân lại nhận đến mười.
Tôi thở hắt từng hơi, sau đó liền không buồn nhìn Nam Thần, trở lại phòng làm việc của mình.
☆
Chiến tranh lạnh nổi lên từ đó, Nam Thần luôn đi sớm về khuya, nhiều đến nổi tôi gần như một tuần chẳng thấy mặt anh.
Dù vậy, Nam Thần lại vụng trộm chuẩn bị thức ăn, sữa bột, thuốc dưỡng thai đầy đủ tất cả mọi thứ cho tôi.
Nhưng như vậy thì có ít gì chứ? Quyết định của tôi vẫn là phá thai.
Để chấm dứt tình trạng này, tôi chọn một ngày trong tuần để đi đến phòng khám.
Trên đường đi đến tôi luôn hồi hộp cẩn trọng, cân nhắc về chuyện này.
Đâu phải người phụ nữ nào cũng dũng cảm chấp nhận việc mang thai, vả lại tôi còn rất nhiều thứ muốn hoàn thành trước năm tuổi.
Đứng trước phòng khám gần nửa tiếng đồng hồ, tôi vẫn thôi không đắn đo về việc giữ hay phá.
Nếu giữ, tôi phải chịu đựng rất nhiều thứ với cương vị là một người mẹ.
Nếu phá, liệu tôi có đủ can đảm đối mặt với chồng và gia đình?
Bao nhiêu câu hỏi khiến tôi đầu óc tôi quay cuồng, mặc cho dòng tuần hoàn của thời gian đang không ngừng thay đổi.
Tôi lặng đi hẳn một khoảng lâu, sau đó chầm chậm bước vào.
Tuy nhiên, chân trước chưa kịp đặt lên bậc thềm, cánh tay liền bị một cỗ sức mạnh giữ lại.
☆
"Anh? Mẹ? Mẹ chồng sau mọi người lại ở đây?"
Tôi bàng hoàng khi thấy cả ba người họ đều có mặt, không khỏi có chút giật mình.
"Con nhỏ này, mẹ mày nuôi mày biết bao nhiêu lâu, sao mày làm gì cũng không nói cho mẹ biết!"
Mẹ tôi lao vào đánh nhẹ vai tôi, giọng bà nghẹn ngào.
Mẹ chồng thì không ngừng lau khóe mắt đầy lệ, tiến lại gần tôi.
"Ta nghe tiểu Vạn kể hết rồi, thằng bé còn nhờ ta để mắt đến con.
Trên đường đi chợ về thấy con ở chỗ này ta liền gọi cho bà xuôi cùng con trai đến đây.
Con bé này, chuyện gì cũng giữ khư khư trong lòng, làm hại mọi người lo sốt vó." Mẹ chồng xoa xoa đầu tôi, bất đắc dĩ nói.
Tôi nhìn bọn họ mà đau lòng, cảm thấy tội lỗi không thôi.
Tại sao tôi có thể suy nghĩ dại dột như vậy? Tại sao tôi có thể tàn nhẫn với những người thân yêu của mình? Còn sinh linh trong bụng, tôi là mẹ nó cơ mà, hổ mẫu còn chẳng muốn ăn thịt con, cớ sao tôi lại muốn bỏ đi nó?
Tôi hổ thẹn đến không dám ngẩng mặt lên nhìn bọn họ, mắt thì cay xè bật khóc.
Đột nhiên một vòng tay ấm áp bao bọc lấy tôi, Nam Thần ôm trọn tôi vào lòng anh ấy, giọng nói thật nhẹ nhàng.
"Ngoan nào, đừng khóc, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Chúng ta cùng nhau nuôi dạy con thật tốt nhé.
Em sẽ không cần chịu trách nhiệm một mình đâu, còn tôi ở đây."
Bàn tay ấm áp dịu dàng vuốt ve bờ vai tôi, mùi xả vãi hương cam thảo từ chiếc áo sơ mi len lỏi vào cánh mũi, trong phúc chốc mọi thứ khiến tâm tình bay bỗng đều biến mất.
Có vẻ, tôi đã an tâm chào đón một sinh linh mới về nhà rồi.
Đỗ Diệp tôi đây, bắt đầu thành thục hơn từ thời điểm ấy.
Vì tôi biết, tôi không cần chống chọi với nổi sợ hãi một mình.
Tôi có mọi người.
Có Nam Thần.
...!
Lời tác giả:
----- Tôi trở lại rồi đây:..