Sau hai tuần, khi nhóm Starish đã thành công vang dội với những dự án mà chủ tịch Shinning bắt đầu lên kế hoạch từ đầu mùa hạ năm trước. Bây giờ nhóm Starish và Quaters Nights có fan hâm mộ đáng để nói là ông hoàng, nhiều nhất là sự mong đợi của khán giả về hai nhóm nhạc này. Meyami chạy đôn chạy đáo lo hai phần việc của mình ở hai công ty khác nhau, cô hoàn thành một bản nhạc đáng tiếc đối với bản nhạc của nhóm Quater Night thì cô chưa bao giờ thấy hài lòng. Đúng là lời nhạc, các nốt nhạc của Nanami thật sự rất lay động lòng người, nhưng Meyami lại thấy nó không đủ sức thuyết phục về mặt tinh thần như người viết ra những nốt nhạc như cô, Meyami luôn cảm giác chúng thiếu rất nhiều cầu từ khi Quater Nights bắt đầu tập diễn thử. Meyami đã đứng ở một góc phòng và nhìn thấy những gì họ làm, họ nhảy múa và đương nhiên cô biết tâm trạng cô chưa bao giờ nói là vui vẻ khi những nốt nhạc đó vang lên. Nanami dành quá nhiều tâm huyết vào một bài của nhóm Starish mà không để tình cảm xen vào được của nhóm Quater Nights, vì thế Meyami chắc dù họ có cố gắng rất lâu, rất nhiều nhưng bài hát đó vẫn không thể chạm được hay đến đỉnh của ngọn sóng của cao trào. Giống như cảm giác bạn bị dâng lên cao, rồi bất ngờ thả xuống một cách bất mãn và tự do, bài hát cả Quater Night không phải là bài hát Meyami muốn có.
Dù cô biết đó là tác phẩm do mình viết ra, cùng với sự góp sức của cô bạn thiên tài Nanami, nhưng nó chưa bao giờ là kết quả tốt cho tâm trạng cô bây giờ.
Quater Night đã yêu cầu sắp xếp các nốt nhạc lại rất nhiều lần, cho đến khi họ cho là tốt nhất, nhưng Meyami nhìn họ luôn cảm giác thấy điều gì đó ngượng ngạo, cảm giác không thoải mái chút nào. Vì vậy, hai ngày sau khi buổi diễn tập nhóm Quater Nights kết thúc, Meyami lại chôn mình trong mớ bài hát nốt nhạc hỗn độn ở trên bàn bắt đầu lục tìm những gì còn thiếu, nhưng cô vẫn không biết nó đang thiếu cái gì…
Sáng hôm sau, khi buổi ứng cử bắt đầu tổ chức. Meyami rời khỏi phòng mình từ lúc giờ sáng, xuống dưới nhà chuẩn bị bữa cơm cho các anh, sau đó vội xách túi đi đến công ty, cô cần gặp chủ tịch Shinnng gấp. Nhưng khi vừa ra đến cổng Meyami bị chặn lại bởi anh Iori, anh đang mang theo chìa khó gì đó ở trên tay, hướng phía cô vẫy tay, cười. Meyami nheo mắt nhìn anh, rồi từ từ bước lại gần.
“Anh Iori,anh thức dậy sớm quá”
“Ừm, Mimi em cầm theo cái này nhé!”
Iori đưa cho cô chiếc chìa khóa màu vàng, được tạo thành một kiểu hình hồ điệp, trông khá nhỏ và cũng khá gọn gàng. Meyami nhìn chìa khóa trên tay rồi ngước mắt nhìn anh
“Cái này là gì ạ?”
“Là một bí mật, xong buổi ứng cử của nhóm, anh muốn em đến gặp anh ở khu chung cư Toyu, tầng ”
“Ở đó??”
“Yên tâm anh không ăn thịt em đâu!”
Nói xong Iori xoay người vào nhà, Meyami nhìn anh rồi nhìn đồng hồ, thời gian gấp rút cô cũng không để ý nhiều, vội vàng đến gara lấy xe mình chạy đến công ty.
Đường đến công ty cũng không phải xa, Meyami lựa đường cao tốc mà phóng xe, nên chuyện đến mất ít thời gian là rất dễ dàng, hoặc có thể nói là như cơm bữa. Với lại tại lái xe, lượn lách trên đường chẳng ai bằng Meyami đâu, nhất là khi trí não của người ngoài hành tinh tập trung chú trọng duy nhất vào một chỗ. Nghĩ xem, một án từ mười mấy năm trước, từ khi cô còn là một đứa bé sơ sinh, những bằng chứng đều bị chôn vui mà Meyami lại moi móc lên để tên ác nhân kết tội tử hình là một chuyện không phải nhẹ nhàng, hay dễ dàng đâu. Và chắc chắng trong lịch sử của tòa án, sẽ ghi lại bằng chứng vẻ vang của cô một thời như thế.
Quay lại vớ chuyện chính, Meyami gõ cửa trước khi vào phòng chủ tịch Shinning, vì cô biết chắc ai bỏ mất phép lịch sự của mình dù người đó có thân đến mức nào, và người trên cao cũng đánh giá một con người từ những cử chỉ và mức độ lịch sự của mình đến đâu. Tiếng gõ cửa vang lên trong không gian tĩnh lặng, khuất động một chút rồi chìm vào không gian, hành lang lại trở về với cái vẻ mịch mù trước đó.
“Chủ tịch Shinning, cháu có thể vào không ạ?”
“Là Meyami à? Vào đi”
Meyami nhận được lời chỉ thị của ông, liền đẩy cửa bước vào bên trong, lần này không phải như người nhện, cũng không ri bằng tung tóe, Shinning chỉ ngồi xoay lưng về phía cô, im lặng tay đan vào nhau đỡ cằm, suy nghĩ, ánh sáng mặt trời bắt đầu lên cao, chíu rọi qua khung khính làm cặp kính trên mặt ông sáng lóe lên, không thể đoán được suy nghĩ hiện tại của ông ra sao. Meyami mở cửa bước vào, rồi khẽ đóng cửa lại, đến gần bàn ông rồi cúi đầu. Lúc này Shinning mói xoay ghế về phía cô, đứng dậy đến bên bình nước lọc.
“Ngôi đi, cháu đến có chuyện gì?”
Shinning đem cốc nước lọc đặt lên bàn tiếp khách, Meyami cũng ngồi trên ghế sô pha đối diện ông, đưa tay nhận lấy cốc nước trước mặt mình, cô cúi đầu.
“Là chuyện về bản nhạc Quater Nights…cháu thấy nó không được hoàn hảo”
“Ồ, vậy sao? Vậy nói cho ta biết, nó không hoàn hảo chỗ nào?!”
Shinning hiện tại rất khác với Shinning ngày trước, không hổ nháo, không trẻ con, cũng không có những điệu nhảy điên rồ làm mỡ bụng lắc qua lắc lại, càng không có những lời trêu chọc pha chút hài hước khi rít lên theo một bản nhạc nào đó mà không rõ âm thanh. Ông nhìn Meyami dưới đôi mắt đầy già dặn và trải qua sự đời, trong đôi mắt đó như chưa luôn cả những điều ông đã biết khi cô muốn mở miệng nói. Mặc khác Meyami dù biết ông hiểu, nhưng vẫn giải thích.
“Là các nốt nhạc còn quá lộn xộn, những bản nhạc đó không thực sự đem cảm xúc con người hay nghệ sĩ dâng lên cao”
“Còn gì nữa?!”
“Cháu…không tìm được cảm xúc của họ trong bài hát!”
Shinning im lặng, rời khỏ ghế ngồi, đến đứng trước cửa kính sau bàn làm việc nhìn ra ngoài thành phố. Nơi ông đứng là tòa nhà công ty Shinning được xây dựng đào tạo các nghệ sĩ lừng danh rất vang vọng nhất thế giới, cũng là nơi ông bắt đầu sự nghiệp ca hát của mình về mấy chục năm về trước, và cũng chính phong cảnh này ông muốn dựng phòng làm việc tại đây, chỗ ông đứng là tầm nhìn bao quát tất cả thành phố trên không trung. Meyami nhìn Shinning, không nói, ông cứ trầm ngâm hồi lâu sau đó dùng giọng khàn khàn, trầm ổn mở miệng.
“Nhưng bài hát lần này, sau khi cháu về đã không còn sử dụng nhiêu trong từng nốt nhạc, tất cả mọi công việc đều là do Nanami làm đúng không?”
“Đúng ạ, cháu không góp nhiều công sức vào trong đó”
“Công việc của cháu đã dày kín lịch rồi Meyami! Ta nên khuyên cháu một điều, thưởng thức cuộc sống tư đẹp này đi, đến khi không thể hối tiếc gì cả”
Shinning chắp tay sau lưng, ngươi vẫn như cũ nhìn về phía khung cảnh bên dưới, mây xanh nước biếc, Meyami cơ bản không hiểu ý ông đang nói gì. Lát sau ông lại mở miệng tiếp.
“Cháu không cần quá lo lắng cho mọi chuyện, ta thấy tác phẩm như thế đã ổn rồi. Chúng đã là những tác phẩm tuyệt nhất của thế giới nghệ sĩ hiện nay, nhưng sức của cháu vẫn chưa hết! Ta muốn cháu đem hết sức mình cho một bài hát này!”
Meyami im lặng chậm chậm tiêu hóa những lời ông vừa nói. Shinning không tức giận, cũng không quát mắng cô, nhưng ông biết những cảm xúc trong từng nốt nhạc của Meyami vừa mới sáng tác đây quá mờ nhạt nên cô mới cảm giác như thế. Meyami khác với Nanami một chỗ, âm nhạc Meyami là một thứ thôi nhiên chứ không phải là âm nhạc sùng bái, ước mơ như của Nanami. Tiết tấu, âm điệu, nốt nhạc thăng trầm của Meyami là một vũ điệu, cũng có thể là một con quỷ một khi đã đặt bút xuống thì chắc chắng nó ở nó, dường như không ai có thể dịch được một nốt nhạc nào đi hay thay thế nốt nhạc khác vào cho những nốt nhạc trong một tác phẩm Meyami viết ra. Làm trong nghề bao nhiêu ấy năm, Shinning nhận ra những người có tài năng vượt bật luôn thất vọng với những tác phẩm mình tự làm mà cả thể giới cho là tuyệt nhất. Đến một ngày nào đó, Shinning chắc chắng, tài năng của Meyami không chỉ dừng lại tại nơi nước Nhật này.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ----
Meyami rời khỏi phòng chủ tịch lúc giờ, buổi diễn của nhóm Quater Night và Starish bắt đầu từ giờ, cô còn có rất nhiều thời gian ở nơi này nhìn một chút cấp dưới tập luyện, công ty Shinning cùng nằm gần bên trường âm nhạc hiện đại lúc trước Meyami theo học, nên muốn qua đó là chuyện dễ dàng.
“Ô Meya-chan, cuối cùng cũng gặp được em rồi!”
Phía sau phát ra giọng nói, có phần quen thuộc. Meyami xoay người nhìn lại, là hai ông thầy lúc trước bắt cô lau dọn phòng tập hợp khi cô mới về nước. Thật thù cô còn nhớ rất đậm.
“Thầy Ringo. Thầy Hyuga”
“Hình như gặp được chúng tôi, em không vui sao?!”
“Dạ không có…(ngược lại các thầy muốn hành gì nói luôn đi ạ!)”
Những câu sau cô nuốt vào họng không dám nói ra, hai ông thầy này mỗi ông một chỗ cô còn chơi khăm được chứ một lúc hai ông song kiếm hợp bích thế này cơ bản Meyami chịu trận không chết cũng bị thương. Thật là…
Nói chuyện với hai thầy được một chút, Meyami đến đi vòng quanh khu trường học, lần này không những nhiều sinh viên biết mặt cô, mà còn fan ở nơi này, họ đi theo xin chữ kí với bắt tay hay cái ôm cũng khá đông. Meyami vội trốn bên ngoài vườn, dưới những gốc cây bên công viên đầy cỏ gần trường, ngồi đó nhìn trời, hít thở lại bầu không khí yên tĩnh. Có những lúc Meyami luôn muốn cuộc sống như thế này thực sự.
--- ------ ------ ------ -----
Đúng giờ chiều, Meyami cùng Nanami đi chung xe đến buỗi ứng cử, nơi này cũng có rất nhiều nhóm nhạc khác, nổi tiếng trong nước xuất hiện, còn có khá nhiều người máu mặt trong nước. Nhóm Starish lui ở trong phòng đợi cùng Nanami, Meyami đến phía sau khán đài, tìm nhóm Quater Night chuẩn bị lên sân khấu.
“Meyami ở đây này!”
Reiji vẫy tay về phía cô, đúng ra Meyami nói tìm họ, nhưng họ tìm ra cô trước khi cô kịp nhận ra họ đứng nơi nào. Cô nghe tiếng gọi liền xoay người đi đến, nhìn bốn chàng trai cao to trưởng thành, soái ca, mẫu hình lý tưởn của các chị em hiện đại trước mặt. Meyami không biểu tình cảm xúc, nhẹ nhàng phun ra một câu nói thẳng.
“Bài hát này, em muốn các anh cố gắng hết mình. EM biết các anh trong thời gian qua tập luyện rất chăm chỉ, nhưng nó là cách quyết định của các anh vượt lên tân binh hay ở lại dưới chân. Em muốn các anh biểu diễn nó bằng mọi sức lực của mình!”
“Đương nhiên là thế rồi!”
Kurosaki lên tiếng với chất giọng ồn ồn kiêu hãnh. Tiếp đến là Camus.
“Chuyện đó không cần nói, chúng tôi đã làm được.”
“Hết mình luôn là từ điển của chúng tôi!”
Ai âm thầm nhìn cô một cái, khẳng định trong lời nói chắt nịt. Reiji đưa tay xoa đầu cô, cười vui vẻ.
“Đợi bọn anh đốt sân khấu nhé!”
Bên ngoài đã bắt đầu tiếng giới thiệu, Meyami xoay đầu nhìn ra phía ngoài, rồi nhìn về phía nhóm. Ánh mắt sâu thẳm, lạnh lùng lên tiếng.
“Không cần biết đó là ai, chỉ cần các anh đạp nát sân khấu cho em!”
“Ok!”