Thân là đội trường đại đội đặc công trung đoàn võ cảnh Đông Hải, năng lực tác chiến đơn độc của Phương Chí Cương chẳng những bài danh thứ nhất trong trung đoàn võ cảnh, hơn nữa trong cuộc thi lớn của tổ chức đặc công ba tháng đã lấy được quán quân trong hạng mục cách đấu!
Danh hiệu quán quân này giúp cho trung đoàn võ cảnh Đồng Hải lấy được danh dự. đồng dạng cũng sáng tạo một cơ hội cho hắn - sau trận thi đấu đặc cồng kết thúc, hắn được một ngành đặc thù đưa đi, tham gia vào một hạng chọn lựa hạng nhất.
Hắn rõ ràng nhớ rõ, bọn hắn có tổng cộng mười hai người, mười hai người đến từ địa phương khác nhau, bộ đội khác nhau.
Trong mười hai người, có rất nhiều thành viên tinh anh của đội hải quân lục chiến, có rất nhiều thành viên đinh cấp của bộ đội đặc chủng bí mật... Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Mà hắn là người được chọn lựa duy nhất đại biểu cho bộ đội võ cành tham gia vào nơi này!
Tục ngữ nói, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên (ngoài người có người, ngoài trời có trời), một ngọn núi sẽ có ngọn núi cao hơn.
Nhìn thấy thực lực của những thành viên tinh anh thuộc mười hai chi bộ đội. Phương Chí Cương biết mình chi là ếch ngồi đáy giếng, chính mình vẫn luôn tự hào với khả năng công phu cách đấu cũng chi miễn cường có thế ngang bằng lực lượng với những người đó mà thôi!
Thậm chí, trong lòng Phương Chí Cương rất rõ ràng, nếu...nếu những người đó buông tay, không chỗ nào băn khoăn giao thủ cùng hắn, hắn chẳng những thất bại, còn có thể chết!
Loại đả kích ngay từ đầu này làm cho Phương Chí Cương không thể thừa nhận, bất quá...về sau hắn lại hờ hững, dù sao bộ đội võ cành so sánh với những chi bộ đội này luôn có chút chênh lệch, loại chênh lệch này so ở các phương diện.
Sau khi hờ hững. Phương Chí Cương liền Ồm thái độ học tập, cùng mười một quân nhân đại biểu cho sự ưu tú nhất của toàn quân cùng nhau tiến hành huấn luyện.
Mười ngày huấn luyện cấp cho Phương Chí Cương chỗ tốt thật lớn. ưu đãi này đủ cho hắn được lợi cả đời.
Sau khi kết thúc đợt huấn luyện mười ngày, bọn hắn một hàng mười hai người bắt đầu tham gia tuyển chọn, bắn, cách đấu, lễ nghi, năng lực biểu đạt ngôn ngữ, năng lực ứng biến linh cơ vân vân, mấy thử này đều cần thông qua khảo nghiệm.
Ngoại trừ hạng mục bắn Phương Chí Cương chênh lệch không lớn với mười một người khác, mặt khác toàn bộ các hạng mục hắn đều kém rất xa.
Thẳng đến khi tới hạng mục cách đấu mà Phương Chí Cương vốn tự cho là tự hào nhất, hắn tính toán sẽ sử xuất toàn bộ sức mạnh đánh đến cuối cùng, tất phải bảo vệ vinh dự cuối cùng của bộ đội võ cảnh!
Nhưng...làm cho hắn nằm mơ cũng thật không ngờ chính là, khảo nghiệm hạng mục cách đấu lại không giống với hạng mục khác - hạng mục khác đều tiến hành khảo nghiệm từng người, mà hạng mục cách đấu thì là toàn bộ mọi người cùng nhau tiến hành khảo nghiệm!
- Đối thủ của các anh chi có một người, chuyện các anh phải làm chính là đánh ngã người kia trong thời gian ngắn nhất.
Ngay lúc đó khi nghe được vị sĩ quan khảo hạch nói ra những lời này không chỉ riêng Phương Chính Cương, mà mỗi tinh anh của các chi bộ đội đến từ các nơi đều trợn tròn mắt!
Phải biết rằng, bọn họ đều là tinh anh trong tinh anh, vương bài trong vương bài!Thực lực như vậy, mặc dù là được phái đi tham gia cuộc thi đấu bộ đội đặc chủng toàn cầu, bọn hắn cũng có tin tường lấy được thành tích xuất sắc nhất!
Mà viên sĩ quan khảo hạch lại muốn mười hai tinh anh các chi bộ đội như họ cùng nhau giao thù với một người?
Viên sĩ quan sát hạch cũng bị cả mười hai người chất vấn nghi ngờ, nhưng khảo
nghiệm cuối cùng vẫn được tiến hành đúng hạn.
Đối thủ của bọn họ là một nam nhân mang mặt nạ màu bạc.
Từ ban đầu khinh địch, đến giữa cẩn thận, rồi đến mặt sau thảm bại, nam nhân mang mặt nạ màu bạc kia mang theo khí phách cùng sát khí không thể địch nổi. đã cho mười hai người bọn họ một bài học - nam nhân mang mặt nạ màu bạc bằng vào sức một mình cuối cùng đem mười hai người kể cả Phương Chí Cương bên trong toàn bộ đánh ngã xuống đất!
Càng làm trong lòng bọn họ sợ hãi chính là nam nhân mang mặt nạ màu bạc đánh tới cuối cùng, sát khí lẫm nhiên, hoàn toàn bị lạc minh, chiêu chiêu trí mạng, đem năm người trong mười hai người đánh thành trọng thương, hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu!
Hơn nữa...nếu không phải cuối cùng nam nhân mang mặt nạ màu bạc kia bị bắn súng gây tê, trong mười hai người Phương Chí Cương nhất định sẽ có người đi gặp Diêm Vương gia!
Phương Chí Cương vĩnh viễn cũng sẽ không quên được ngày hôm đó, ngày hôm đó đối với hắn mà nói tuyệt đối là ác mộng!
Cho tới bây giờ, hắn vẫn như cũ không thể tin được, mười hai quân nhân tinh anh ưu tú nhất sẽ thua bời một người, dù cuối cùng người kia cũng bị thương không nhẹ, nhưng dù sao người kia vẫn thắng!
Khí phách coi rẻ hết thảy cùng vết sẹo dày đặc khủng bố trên người nam nhân kia làm cho Phương Chí Cương vĩnh viền không thể quên!
Trước đó. Phương Chí Cương đã cảm thấy thân ảnh Trần Phàm có chút quen thuộc, sát khí toát ra từ trên người cũng làm cho hắn có cảm giác quen thuộc, nhưng bởi hiện tại thân phận của Trằn Phàm là một đệ tử, cho nên hắn không dám liên tưởng đến có liên quan tới người mang mặt nạ màu bạc giao thủ tại ngành đặc thù ngày đó.
Nhưng khi Trần Phàm bỏ đi chiếc áo quân trang trên người, lộ ra vết sẹo dày đặc khắc sâu trong trí nhớ Phương Chính Cương thì hắn lập tức bị chấn kinh!
Đúng vậy, là rung động!
Hắn thật không ngờ đời này của mình còn có thể gập mặt nam nhân thiếu chút nữa đã phá vỡ sự hiểu biết của hắn!
Hắn càng không nghĩ đến, nam nhân không ai bì nồi kia lại có thể chỉ là một thanh niên chi có hai mươi tuổi!
Càng làm cho hắn không cách nào tin tưởng chính là - nam nhân kia lại là một sinh viên?
Từng ly từng tý của ngày đó vẫn như nước thủy triều hiện lên trong đầu Phương Chí Cương, khiến cho cả người hắn không ngừng run rẩy. Đồng thời trên mặt của hắn còn tràn ngập biểu tình kích động.
Mắt thấy Phương Chí Cương không ngừng kích động, đám người Lý Thắng bị cử chỉ khác thường của Phương Chí Cương làm khiếp sợ cũng chậm rãi tỉnh thần lại.
Giờ khắc này, trong lòng Lý Thắng cũng nhấc lên sóng lớn dữ dội!
Phương Chí Cương hiểu biết hắn, hắn lại như thế nào không biết về Phương Chí Cương?
Có thể nói không chút nào khoa trương, từ khi hắn nhận thức Phương Chí Cương, chưa từng nhìn thấy Phương Chí Cương kích động qua như thế!
Mặc dù là ngày đó. Phương Chí Cương vừa lấy được quán quân hạng mục cách đấu trong trận thi đấu lớn. Phương Chí Cương cũng biếu hiện thập phần đạm mạc!
Mà giờ này khắc này. Phương Chí Cương lại kích động đến như vậy?
Chẳng lẽ tiểu tử trước mắt này lại là con cháu của một đại nhân vật nào đó?
Trong lòng Lý Thắng thầm nghĩ, lập tức lại đẩy ngã ỷ nghĩ này, trong kỷ ức của hắn, thái độ làm người của Phương Chí Cương luôn chính trực, luôn luôn không biết uyển chuyển làm người, nếu không lấy năng lực của Phương Chí Cương cũng đã sớm thăng chức, mà không phải giống như bây giờ, chỉ là một đội trưởng của đại đội đặc công!
Trong lòng hiểu được điểm này, mặc dù Lý Thắng thật hiếu kỳ nguyên nhân Phương Chí Cương khác thường như thế, nhưng không hỏi, mà là vỗ nhè nhẹ lên bả vai Phương Chí Cương, nghĩ nghĩ nói:
- Phương đội trường, tâm tình của anh thoạt nhìn không ổn, không bằng để tôi cho người đưa anh về phòng nghỉ ngơi. Còn chuyện này, tồi tự mình tới xử lý!
Thật hiển nhiên, sau khi cho rằng Trần Phàm không có chỗ dựa vững chắc cường đại. Lý Thắng cũng không có ỷ định buông tha Trần Phàm!
Hắn cũng không muốn thừa nhận lửa giận của Hoàng Chí Văn, sự trả giá khi thừa nhận lửa giận hắn so với bất luận kè nào đều rõ ràng - nếu hắn không thể xử lý tốt chuyện này, như vậy đời này hắn cũng chỉ có thể làm chi đội trường tại đây, còn muốn đi lên trên, đó là người ngốc nói mê thôi!
Lời nói của Lý Thắng làm cho Phương Chí Cương dần dần từ trong ký ức phục hồi lại tinh thần, hắn kiệt lực điều chỉnh cảm xúc một chút, nhưng vẫn không thể áp chế được nội tâm kích động như trước.
- Hô...
Phun ra một ngụm buồn bực trong lòng thật sâu. Phương Chí Cương nghiêm túc nói:
- Lý Thắng, tôi nói, anh không thể đụng đến một đầu ngón tay cùa hắn!
Thái độ chuyển biến của Phương Chí Cương cũng làm cho Lý Thắng hoàn toàn nổi giận, từ ban đầu cho tới bây giờ, hắn luồn luồn chịu đựng không xuống tay đối với Trần Phàm, chính là vì cấp mặt mũi cho Phương Chí Cương, mà hiện giờ Phương Chí Cương lại mạnh mẽ muốn tham dự chuyện này, hơn nữa còn muốn ngăn càn hắn xuống tay đối với Trần Phàm.
Đây là chuyện mà hắn không thể bỏ qua!
Làm tốt quan hệ với Phương Chí Cương đương nhiên trọng yếu, nhưng còn xa không bằng bình ồn lửa giận của Hoàng Chí Vãn!
Dù sao Phương Chí Cương chi là đại biểu cho ngày sau thăng quan nhanh hơn được một chút, còn Hoàng Chí Vãn lại quyết định vận mệnh tương lai của hắn!
- Phương Chí Cương, tuy rằng anh là đội trưởng đại đội đặc công, nhưng luận chức vị, tôi và anh giống nhau, mà nơi này là quân doanh của tôi, anh không có quyền yêu cầu tôi làm cái gì!
Lý Thắng biến sắc, giọng nói trở nên thật khồng chút khách khí:
- Chuyện này tồi sẽ tự xử lý tôi hi vọng anh không cần nhúng tay!
Ngạc nhiên nghe được lời này của Lý Thắng. Phương Chí Cương nhất thời nóng nảy, hắn ngàn vạn lần thật không muốn nhìn thấy mâu thuẫn giữa Lý Thắng cùng Trần Phàm bùng nổ, tạm thời không đề cập tới thân phận của Trần Phàm mà ngay cả hắn cũng khồng có tư cách biết được, chi là thân thủ kinh khủng của Trần Phàm thật làm cho hắn có chút kiêng kỵ!
Theo hắn xem ra. Lý Thắng không biết điều muốn đối phó Trần Phàm, đó là nhổ lồng trên đầu lão hổ - muốn chết!
- Phương đội trường. Lý đội trưởng nói rất đúng, nơi này là địa bàn của hắn, chuyện này do hắn xử lý sẽ tốt, tâm ý của ông lòng tôi lĩnh.
Trong lòng Trần Phàm rất rõ ràng Lý Thắng muốn làm gì, cũng nhìn ra được Phương Chí Cương đang muốn ngăn càn, vì thế mỉm cười nói:
- Mặt khác, tôi cố ý để cho ông nhận ra tôi, mục đích chi có một. đó là muốn ông giúp tôi gọi một cuộc điện thoại.
- Gọi cho ai?
Phương Chí Cương hỏi theo bản năng.
- Đường Quốc Sơn.
Trần Phàm chậm rãi phun ra một cái tên.
Nghe được Trần Phàm nói ra tên này, mọi người ở đây lập tức biến sắc!
Còn Lý Thắng thì lại giống như bị sét đánh, trừng to mắt ra, vè mặt không thể tường tượng nổi sững sờ ngay tại chỗ đứng im không hề nhúc nhích, trong đầu hoàn toàn chất đầy ba chữ Đường Quốc Sơn.
Đường Quốc Sơn, tư lệnh của trung đoàn võ cảnh Đông Hải!