Đột nhiên nhìn thấy Trần Phàm vốn đang hôn mê, lúc này mở mắt, hơn nữa con ngươi trong suốt, nhìn như đã tinh từ lâu. Lý Dĩnh không khỏi ngây dại.
Dưới ánh trăng, con ngươi mông lung của nàng trong nháy mắt trừng lên thật lớn, miệng cũng không kìm được mở ra, vẻ mặt như đang trợn mắt líu lười.
Không riêng gì Lý Dĩnh. Trần Phàm cũng bị biến hóa bất thình lình làm trở tay không kịp - nguyên bản hắn đang nghĩ nên làm sao xử lý chuyện này, hiện giờ hai người vừa đối mặt, trực tiếp cắt đứt suy tư của hắn.
- Vô si.
Sau thoáng khiếp sợ ngắn ngũi. Lý Dĩnh theo bản năng cho ràng vừa rồi Trần Phàm chỉ giả vờ, đồng thời trong đầu đang hiện lên từng ly từng tỷ phía trước, vừa thẹn vừa giận, nói xong liền huy động tay phải hướng Trần Phàm đánh tới.
Lý Dĩnh thân là xứ nữ vừa rồi liên tục hai lần phóng túng, khí lực trong cơ thể đã sớm bị rút hết, một tát này như quạt tới, mềm mại vô lực.
Mắt thấy Lý Dĩnh đột nhiên động thủ. Trần Phàm tùy ý vung tay nắm lấy cồ tay Lý Dĩnh, cười khổ nói:
- Tôi cho rằng chúng ta nên nói chuyện rõ ràng sẽ tốt hơn.
Bỗng chốc bị Trần Phàm nắm lấy cổ tay, nỗi tức giận trong lòng Lý Dĩnh càng tãng lên, nhưng nàng biết rõ khôngphải đối thù của Trần Phàm, cũng khônangu xuân tiếp tục phản kháng, cũng không vung tay trái, mà tức giận chất vấn:
- Còn có gì để nói?
- Đương nhiên có. Nguồn:
Trần Phàm buông lõng bàn tay trắng noãn của Lý Dĩnh, sau đó định nói gì, nhưng mới vừa động thân thế, ngạc nhiên phát hiện cây thương dưới thân mình vẫn còn ngo ngoe trong động hoa đào làm mấy chuyện xấu, gương mặt hơi có vé xấu hổ khái một tiếng:
- Cái kia...tôi cảm thấy chúng ta trước tiên tách ra thì tốt hơn, cô cảm thấy thế nào?
Ân?
Lý Dĩnh sau cơn phóng túng, đạt được đinh khoái hoạt, toàn thân vô lực ngã xuống tên người Trần Phàm, lúc sau lại nhìn thấy Trần Phàm thức tinh, vô cùng kinh ngạc, sau kinh ngạc lại là phẫn nộ, hoàn toàn quên hẳn thân thể hai người vẫn còn đang kết họp cùng một chỗ.
Lúc này nghe được Trần Phàm vừa nói như thế, trong lòng không khỏi hiện lên khoái cảm phóng túng trước đó, nguyên biểu tình phẫn nộ trong nháy mắt biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt ngượng ngùng cùng xấu hổ, vẻ đỏ ửng vốn đã biến mất lập tức lại xuất hiện trên gương mặt của nàng, vô cùng kiều mỵ.
- Như thế nào? Chẳng lẽ không nờ cho tôi rút ra?
Trần Phàm thấy vẻ mặt thẹn thùng của Lý Dĩnh, nhịn không được trêu ghẹo hòi.
Bên tai vang lên lời nói của Trần Phàm, nhận thấy được Trần Phàm lúc này hoàn toàn khác hẳn lúc trước. Lý Dĩnh không khòi ngây ra, sau đó xấu hổ và giận dừ chuyền đi thân mình, kết quả dùng sức rất mãnh liệt, phía dưới chợt đau đớn. đôi mày theo bản năng nhíu lại.
- Nữ nhân lần đầu tiên dề dàng đau, bình thường sau lần đầu tiên đi qua cần phải nghi ngoi một hai ngày mới có thể lần thử hai.
Thấy Lý Dĩnh nhíu mày, Trần Phàm nhắc nhờ, nhưng trong lòng lại kinh ngạc vì khônangờ Lý Dĩnh đúng là lần đầu tiên.
Theo hắn xem ra, vô luận thân phận hay tuổi tác của Lý Dĩnh, đều không nên là lần đầu tiên.
Dù sao, Trần Phàm biết quan hệ rắc rối phức tạp giữa Lý Dĩnh cùng Tiết Cường trước kia.
Nghe được lời nói "đã được tiện nghi còn khoe mã" của Trần Phàm. Lý Dĩnh thiếu chút nữa tức giận đến ngất đi, lạnh lùng nói:
- Điều này không cần anh nhắc nhờ tôi, mặt khác anh cũng đừng nên giả dạng làm người thương hương tiếc ngọc.
Hiển nhiên. Lý Dĩnh đối với động tác thô lỗ cuồng bạo của Trần Phàm trước đó cực kỳ bất màn, nhất là hành động Trần Phàm xé nát quần áo của nàng, mạnh mẽ tiến vào người nàng.- Tôi có nhắc nhờ cô rời đi.
Trần Phàm thở dài, nói:
- Hơn nữa, sau khi cô lên xe, tôi cũng có nhắc nhờ cô xuốngxe, thậm chí còn chửi mắng cô, nhưng...cô khôngchịu nghe lời của tôi.
Tuy rằng Trần Phàm cảm thấy được dùng phương thức thô lỗ mà không quang
minh chiếm đoạt lần đầu tiên của Lý Dĩnh nhiều ít có chút đáng xấu hổ, nhưng cũng không phải là bồn ý của hắn, ngược lại, lúc trước khi hắn còn giữ được một tia lý trí, không chỉ nhắc nhờ Lý Dĩnh một lần.
Lời của Trần Phàm vừa thốt ra. Lý Dĩnh không khỏi ngây ngẩn cả người.
Trong đầu của nàng không khỏi vang lên lời nhắc nhờ trước đó của Trần Phàm.
- Thân thể của tôi bị một loại quái bệnh, một khi phát tác sẽ không thể khống chế nổi chính mình.
Thấy Lý Dĩnh không nói lời nào, Trần Phàm giải thích:
- Đương nhiên đây không phải viện lý do đé cường bạo cô, đối với chuyện vừa rồi, tôi thật xin lỗi. Bất quá...
- Câm miệng.
Lý Dĩnh tựa hồ biết kế tiếp Trần Phàm muốn nói gì, sắc mặt không khỏi đại biến, lập tức ngăn cản.
Dứt lời. Lý Dĩnh tựa hồ có tật giật mình, không dám trực tiếp đối diện ánh mắt Trần Phàm, mà cúi đầu, can mày, cũng không biết đang suy tư chuyện gì.
Mà Trần Phàm cũng không tiếp tục được tiện nghi còn khoe mã, mà lấy thuốc lá trong xe rút một điếu châm lửa rít mạnh.
Mùi thuốc lá nhất thời tràn ngập trong xe.
- Việc khẩn cấp trước mắt là tìm một bộ quần áo cho cô.
Liên tục rít ba hơi thuốc lá. Trần Phàm đề nghị nói.
Nguyên bản Lý Dĩnh đang cúi đầu suy tư, ngạc nhiên nghe được lời nói của Trần Phàm, đột nhiên ngầng đầu, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cửng rắn cự tuyệt:
- Không cần anh quan tâm.
- Tốt lắm, vậy hiện tại cô xuống xe đi, tôi không ngăn cản cô.
Trần Phàm thấy Lý Dĩnh không lĩnh tình, không nóng không lạnh nói.
Lý Dĩnh tựa hồ thật không ngờ Trần Phàm trở mặt còn nhanh hơn nữ nhân cởi áo, không khòi giật mình.
- Cô không cần nhìn tôi như vậy.
Trần Phàm phun ra một vòng khói, lạnh nhạt nói:
- Tuy rằng tôi bị bệnh tình phát tác mất đi khống chế thân thê, cướp đi lần đầu tiên của cô. Nhưng cô rất nhanh liền trả thù tôi, giữa chúng ta là công bình, không phải sao?
Công bình?
Nghe được hai chữ này, Lý Dĩnh thiếu chút nữa tức đến hộc máu, bàn tay trắng noãn lập tức vung lên, nhưng khôngđánh xuống.
Bởi vì lý trí nói cho nàng biết. Trần Phàm nói tựa hồ là sự thật.
Dù sao trước đó Trần Phàm đã năm lần bảy lượt nhắc nhờ nàng xuống xe, là do nàng tự lựa chọn lưu lại trên xe, mà sau khi Trần Phàm đoạt đi lần đầu tiên của nàng, nàng lại thật nhanh trả lại trở về...
- Tôi rất hiếu kỳ, vì sao cô lại đẩy ngã ngược lại?
Trần Phàm bỗng nhiên nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Lý Dĩnh:
- Nói cô là dâm nữ, nhưng trước đó cô vẫn còn lưu tấm thân xử nữ, cho nên điều này không có khả năng. Nói cô yêu tôi. điều này càng không có thể, số lần gặp mặt giữa chúng ta chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cho nên, tôi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy được cô đem tôi trở thành Tiết Cường. đúng không?
- Anh...
Nghe được Trần Phàm nói như thế. đôi mắt Lý Dĩnh đõ lên, nước mắt không tự chũ được bừng lên trong vành mắt. đối với hành vi được tiện nghi còn khoe mã của Trần Phàm nàng có thể chịu được, nhưng đối với chất vấn của Trần Phàm, nàng lại cảm giác trái tim của mình giống như bị người dùng chùy thủ sắc bén đâm vào, một cảm giác đau đớn kịch liệt từ trong tim bắt đầu lan tràn khắp bốn phía thân thể.
- Đúng thì thế nào?
Hít sâu một hơi, biểu tình Lý Dĩnh trở nên vô cùng lạnh lùng, giọng nói thật khó chịu, nhưng vẻ ủy khuất trong con ngươi đã bán rè ý tường chân thật nhất trong nội tâm của nàng.
Năng lực quan sát của Trần Phàm đã như lửa thứ vàng ròng, liếc mắt liền nhìn ra Lý Dĩnh đang nói dối.
Phát hiện này làm cho hắn không khỏi giật mình.
Từ sau khi nghe được Đường Quốc Sơn nói Lý Dĩnh hao hết tâm tư tìm hiểu lai lịch của hắn, hắn khãng khãng cho rằng Lý Dĩnh bởi vì thấy hắn giống Tiết Cường nên đã xem hắn là vật thay thế cho Tiết Cường.
Trong lòng có loại ý nghĩ này, Trần Phàm đối với việc quan tâm của Lý Dĩnh ở quyền tràng hay ở trong xe trước đó đều không quá mức để trong lòng.
Mà hiện giờ biểu tình của Lý Dĩnh nói cho Trần Phàm, đều không phải là như vậy.
Trong lúc nhất thời, không khí bên trong xe bỗng nhiên trở nên cực kỳ quý dị, Trần Phàm không biết nên làm sao nói tiếp, vì thế chỉ rít thuốc lá, mà Lý Dĩnh thần tình oán khí cùng ủy khuất trừng mắt nhìn Trần Phàm, cảm giác như chỉ hận không thể nhào tới đánh Trần Phàm một trận mới giải hận.
- Có phải cảm thấy thật mất mát hay không?
Lý Dĩnh thấy Trần Phàm không nói lời nào, cười lạnh nói:
- Hắc, tôi biết, anh nghĩ rằng tôi có hảo cảm đối với anh, cho nên sau khi bị anh mạnh mẽ chiếm đoạt mình, rõ ràng biết thời biết thế lại đẩy ngã anh một lần, dù sao tôi đã là người của anh.
Trần Phàm nhíu mày, nhưng không lên tiếng.
- Nhưng anh lại thật không ngờ, tất cả chuyện này sở dĩ tôi làm như vậy, là bởi vì xem anh trở thành Tiết Cường.
Lý Dĩnh bỗng nhiên nỡ nụ cười, cười đến thật phức tạp:
- Tôi muốn đem oán khí đối với Tiết Cường toàn bộ phát tiết lên trên người của anh, nhìn thấy bộ dạng mất mát của anh.
Khi nói chuyện, nước mắt lại trào ra trong mắt Lý Dĩnh.
Đối với một nữ nhân cảm tính mà nói, lời nói trái lương tâm cũng là một chuyện thật khó khãn, nhất là đối mặt cảm tình.
Dù sao, không phải mỗi một nữ nhân cũng có thể âm hiểm biết đóng kịch như Hoàng Phũ Hồng Trúc, cũng khôngphải mỗi một nữ nhân cũng có thể lý trí được như Dai Fu làm người khác giận sôi.
- Ánh mắt của cô nói cho tôi biết, cô đang nói dối.
Trần Phàm thở dài:
- Thật có lỗi, tôi thật không ngờ sẽ là như thế này.
- Anh không cần tự cho là đúng, sự thực chính là như vậy, anh đang dùng phương thức này để thòa màn lòng hư vinh của mình sao?
Cảm tính không có nghĩa là nhu nhược, theo ý nào đó mà nói. Lý Dĩnh là một nữ nhân quật cường.
Người quật cường, một khi bướng binh, cực kỳ đáng sợ.
Lý Dĩnh càng phản bác, Trần Phàm càng thêm khẳng định, phía trước hắn đã đoán sai lầm, nhưng hắn nhiều ít có chút không thể nhận. Lý Dĩnh lần thử hai chủ động phát sinh quan hệ với hắn, là vì có hảo cảm đối với hắn.
Dù sao, đúng như lời hắn, số lần hắn cùng Lý Dĩnh gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay.
- Tuy rằng lời của tôi có chút quá mức, nhưng cô không thể phủ nhận, cô đối với tôi có loại cảm tình khó hiểu, nhiều ít còn kèm theo bóng dáng Tiết Cường, hoặc là nói, theo cãn bản trên ý nghĩa là bởi vì Tiết Cường. đúng không?
Trần Phàm mở miệng lần nữa, gương mặt đã hoàn toàn khôi phục bình tĩnh.
Lúc này Lý Dĩnh định cố aắng phản bác điều gì, nhưng vừa há mồm ra lại không biết nên nói thế nào.
- Hơn nữa nếu như tôi không đoán sai, ngay chính cô cũng không hiểu nổi, rốt cục cô đối với tôi là dạng gì cảm tình.
Trần Phàm nói xong, trực tiếp bắn tàn thuốc ra ngoài cửa sồ, lại tiếp tục nói:
- Tất cả chuyện này, đơn giản là do cô có tâm kết.
Tâm kết? (khúc mắc)
Ngạc nhiên nghe được hai chữ này, Lý Dĩnh giống như bị điện giật, sắc mặt trắng bệch một mảnh, thân mình cũng kịch liệt run rẩy lên.
- Mặc kệ sau này quan hệ giữa chúng ta như thế nào, nhưng nếu cô không giải khai tâm kết của cô, cô không đi nhìn thẳng vào nội tâm của cô, như vậy cô sê vĩnh viền sống trong quá khử, hoặc là nói sống mãi trong sự bồi hồi mơ hồ.
Trần Phàm nói xong, vươn tay, vươn về phía khuôn mặt Lý Dĩnh.
Lý Dĩnh theo bản năng muốn né tránh, nhưng chẳng biết tại sao, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Trần Phàm, cuối cùng nàng không né tránh, tùy ý cho Trần Phàm nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng.
- Nói đi, nói ra sẽ dề chịu một ít, nói ra sau này cô cũng không cần tiếp tục bồi hồi mãi như vậy.
Trần Phàm dừng trên khuôn mặt Lý Dĩnh, nhẹ giọng nói:
- Đây đối với cô, tôi. đều có lợi.