- Lão Lục, lời này dường như không hề sai đâu?
- Đúng vậy, nếu ngày đó không phải người bạn gái của Trần Phàm cũng bị bắt cóc. Tôi nghĩ, hắn tuyệt đối sẽ không bất chấp nguy hiểm huyết tẩy phân bộ Thanh Bang ở Hàng Châu, vì chuyện này mà đắc tội cùng Thanh Bang đâu?
Lời này của Hà Lão Lục vừa ra khôi miệng, nguyên bàn trong phòng họp đang yên ắng, lập tức đã xuất hiện thanh âm xôn xao. Giống như một hồ nước đang tĩnh lặng, bỗng dưng bị ném xuống một cục đá bình thường, khơi aợn lên những tia sóng lãn tân.
Nghe thấy mấy người xung quanh tham lam nghị luận, nụ cười lạnh trên mặt Hà Lão Lục càng tãng lên, cảm giác tựa hồ như đang nói:
- Hoàng Phủ Hồng Trúc, bàn thân tôi muốn nhìn xem, cô sẽ làm ra quyết định như thế nào?
Đối mặt cùng những chuyện này, Hoàng Phủ Hồng Trúc không trà lời ngay, mà nhíu mày trầm ngâm. Hiên nhiên, Hoàng Phũ Hồng Trúc biết. Hà Lão Lục đang ném cho nàng một cái nan đề.
Bởi vì ngay cả chính nàng cũng hiểu rõ ràng, ngày đó Trần Phàm trợ giúp Hồng Trúc Bang chỉ là một hành động vô tình mà thôi. Nói theo cách của Hà Lão Lục, chuyện này quà thật có thể xem như nhân tình, hoặc cũng có thể xem thường.
Đây cũng là nguyên nhân khi lần đầu tiên cùng Trần Phàm gặp nhau, nàng không hề nhắc tới hai chữ nhân tình, mà tính toán đem Trần Phàm kéo lên chiếc chiến xa Hồng Trúc Bang này, cùng nhau đối kháng với Thanh Bang.
Hành động lúc ấy của nàng, khiến cho Trần Phàm vô cùng tức giận, kết quà đành phải nhượng bộ, không dám tiếp tục kéo Trần Phàm xuống nước, mà thông qua chuyện tình bang trợ Tiêu Phong, đáp trà cho Trần Phàm một cái nhân tình nho nhỏ.
Báo đáp qua đi, nàng thinh cầu Trần Phàm hãy chiếu cố cho Sỡ Qua, trong lúc vô tình nói ra tiếng lòng cho Trần Phàm nghe, quan hệ giữa hai người cũng tò đó mà ấm áp lên. Theo sau, ở trên chuyện tình Trần Phàm xử Lâm Vũ, đứa con riêng của Hà Lão Lục, cũng đã cấp cho nàng một cái nhân tình, làm cho nội tâm của nàng đối với Trần Phàm sàn sinh ra lòng cảm kích.
Cũng chính bởi vì hai cái ân tình này, đã khiến cho Hoàng Phũ Hồng Trúc tô thái độ kiên quyết ra, trong lúc đàm phán cùng Sơn Khẩu Tổ. Nhưng...lúc này Hà Lão Lục nói bóng aió mấy câu, lại khiến cho nàng rơi vào tình huống khó xử.
Nàng biết, nếu như trà lời không tốt, chỉ sợ liền sẽ ánh hường đến uy tín bao nhiêu năm qua mình gây dựng ở trong bang hội. Dù sao, đối với đám nguyên lão trong Hồng Trúc Bang này mà nói, nhân tình cái thứ kia đều là *** chó, bọn hắn chỉ quan tâm đến lợi ích riêng của bàn thân mình mà thôi.
Nếu...Hoàng Phủ Hồng Trúc chỉ vì thứ gọi là nhân tình, mà khiến lợi ích của bọn hắn hao tổn, bọn hắn cho dù bị Hoàng Phủ Hồng Trúc bẳt đáp ứng, trong lòng cũng là phi thường khó chịu.
Cứ như thế. Hà Lão Lục nhất hô bá ứng ở phái trung lập trong bang hội, hoàn toàn có thể lợi dụng chuyện này xuyên tạc, mai phục đánh đổ trọng quyền mà Hoàng Phủ Hồng Trúc đang nắm giữ trong tay.
- Thật xin lỗi, chờ tôi đem chuyện này suy nghĩ cần thận đã.
Trầm ngâm suy tư hồi lâu sau, Hoàng Phủ Hồng Trúc mới lên tiếng, ngữ khí trấn định nói:
- Chính xác mà nói, thì nhân tình chỉ là thứ yếu, điều mấu chốt là bối cành và sức chiến đấu cường hãn của Trần Phàm. Dù sao, tựu ngay cả Thanh Bang cũng không dám động tới một đầu ngón tay của hắn.
Lời này của Hoàng Phũ Hồng Trúc vừa thốt ra, nguyên bàn mấy người đang sôi nổi nghị luận bàn tán, nhất thời liền dừng lại.
- Trước mắt, tuy rằng chúng ta đã đánh bật Thanh Bang ra khôi Đông Hài, nhưng...Tôi mong rằng chư vị đang ngồi đây sẽ hiểu, đây chỉ là khoàng thời gian Thanh Bang tạm thời chưa tiến hành triên khai kế hoạch báo thù mà thôi. Một khi bên phía chính phủ buông lỏng, tôi dám cam đoan. Thanh Bang sẽ tiến hành trà thù chúng ta rất nhanh.
Hoàng Phủ Hồng Trúc trầm giọng nói:
- Cho nên, tôi nghĩ rằng...ờ thời kỳ mấu chốt như thế này, chúng ta không nên trêu chọc phải địch nhân, có thân phận chưa rõ ràng như Trần Phàm.
- Trần Phàm khó đối phó, hay Sơn Khẩu Tổ khó đối phó đây? Tôi cũng không tin, bàn thân hắn càng đáng sợ hơn Sơn Khẩu Tổ.
Đối với lời giài thích của Hoàng Phủ Hồng Trúc, Hà Lão Lục chỉ hừ lạnh phàn bác:- Hoàng Phũ Hồng Trúc, tôi xem cô đã vì aã tiểu tử này mà buông tha lợi ích của mọi người đang ngồi xung quanh đây rồi, sợ
là cô xuất phát từ tâm tư riêng đi?
Tâm tư?
Hai chữ này vừa thốt ra khôi miệng của Hà Lão Lục, tất cả mọi người đều trợn trừng mắt lên, diễn cảm không dám tin nhìn chằm chằm vào Hoàng Phũ Hồng Trúc. Một nữ nhân động tâm đối với một nam nhân, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ, cũng có thể hiểu được chuyện này là như thế nào.
- Hà Lão Đại, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói cũng không thể nói lung tung.
Thần sắc của Hoàng Phũ Hồng Trúc khẽ biến, trở nên vô cùng âm trầm, trong con ngươi lóe ra sát khí băng sương:
- Tôi thừa nhận ông nói là đúng, một mình hắn đích xác không khủng bố bằng Sơn Khẩu Tổ. Nhưng...tôi mong rằng ông hiểu rõ, tấm lưng của Trần Phàm đang ở trong quốc nội, mà Sơn Khẩu Tổ thì ở riêng một phương trời khác, không thể dốc toàn quân tiến vào Đại Lục. Chuyện tình tốt xấu trong này, tôi nghĩ, mỗi người các vị ở đây trong lòng cũng đã hiểu rõ ràng.
Đúng theo như lời Hoàng Phủ Hồng Trúc nói, ngay cả Hà Lão Lục ở bên trong, tất cả mọi người đều hiểu rõ ràng. Sơn Khẩu Tổ có thực lực khủng bố, nhưng không thể nào xâm nhập vào trong quốc nội!
- Một bên là Sơn Khẩu Tổ vô pháp xâm nhập quốc nội, một bên là Trần Phàm có bối cảnh thần bí ở ngay trong quốc nội, bên nào nguy hiểm hơn. Hà Lão Lục ông đã rõ ràng hay chưa?
Thanh âm của Hoàng Phủ Hồng Trúc bỗng nhiên trở nên băng sương lạnh lùng.
Lúc này đây, Hà Lão Lục á khẩu không giải thích được. Bởi vì...hắn không thể không thừa nhận, theo ý nào đó mà nói. Trần Phàm quả thật so với Sơn Khâu Tố vẫn là mang lực chấn nhiếp hơn. Hà Lão Lục đã cho rằng như vậy, còn những người khác thì hiên nhiên là không cần nói đến.
Trông thấy mấy người trầm ngâm không nói gì. Hoàng Phủ Hồng Trúc thoáng nhẹ nhàng thở phào ra một hơi, bất quá trong lòng vẫn có đôi chút lo lắng, nàng hiéu rõ ràng, trải qua chuyện tình lần này, uy vọng trong bang hội của Hà Lão Lục đã gia tăng thêm. Dù sao...điém xuất phát của Hà Lão Lục chính là vì lợi ích của tập thế bang hội. ít nhất ở vẻ bề ngoài chính là như thế.
Hiểu được điểm này, đồng thời trong lòng của Hoàng Phũ Hồng Trúc cũng dâng lên một tia sát khí. Nàng biết, chỉ cần thời cơ chín muồi. Hà Lão Lục này nhất định phải diệt trừ.
Dường như đã nhận ra sát khí trên người Hoàng Phũ Hồng Trúc, Hà Lão Lục hai chân mày khẽ nhãn vào nhau, đôi con ngươi trong mắt không ngừng chuyển động, bất quá cũng không hiểu trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.
Cùng lúc này, Ma Cung thân làm người phụ trách sinh ý buôn lậu xe hơi ở Đại Lục, đang ngựa không dừng vó chạy về khách sạn nơi Tá Đằng Dụ Nhân nghi ngơi.
Trong khách sạn. Tá Đằng Dụ Nhân vẫn giống như mọi ngày bình thường, đang ngồi khoanh chán xếp bằng trên ghế sa - lon, nhắm mắt dường thần. Còn Liễu Xuyên Tình Tử thì đang nằm bên trong phòng ngủ.
- Ma Cung, sự tình an bài thế nào rồi?
Vừa nghe thấy tiếng mở cứa phòng. Tá Đằng Dụ Nhân không có mở mắt ra, mà dùng ngừ khí bình thản hỏi.
Bên tai vang lên câu hôi của Tá Đằng Dụ Nhân, trông thấy Tá Đằng Dụ Nhân đang nhắm mắt dường thần. Ma Cung trong lòng chấn động, nhịp bước chân cũng trở nên luống cuống hơn. Tại hắn xem ra, nếu không làm tốt chuyện tình lần này, tuyệt đối sẽ lưu lại cho Tá Đằng Dụ Nhân một cái ấn tượng cực kỳ xấu. Kể từ đó, ngày sau hắn muốn đứng ở bên người Tá Đằng Dụ Nhân, cũng sẽ khó như tìm đường lên trời.
Từ xa. đã cảm nhận được nhịp bước chân và hơi thở rối loạn của Ma Cung, bỗng nhiên Tá Đằng Dụ Nhân mở hai mắt ra.
- Bá!
Chửng kiến ánh mắt của Tá Đằng Dụ Nhân rơi lên trên người mình. Ma Cung chỉ cảm thấy trong khoảng khắc đó, cả người giống như đã bước sang thế giới bên kia, chãng những ngừng thở, mà ngay cả suy nghĩ cũng đình chi.
- Ngươi đã thất bại.
Tá Đằng Dụ Nhân chậm rãi nói, đồng thời đứng lên, bước xuống.
- Phanh!
Ma Cung không dám nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp quỳ rạp xuống bên dưới
sàn nhà, cả người run rẩy nói:
- Tá Đằng thiếu gia, xin hãy nguôi giận.
- Sao lại thế này?
Tá Đằng Dụ Nhân lạnh lùng hôi.
Mồ hôi lạnh nhanh chóng theo trên trán Ma Cung túa ra, hắn chỉ cảm thấy ngực mình giống như đang bị một tòa núi lớn đè ép, không sao thở nổi, cực kỳ khó chịu. Dùng sức nuốt khan nước miếng một chút. Ma Cung vội vàng giải thích:
- Tá Đằng thiếu gia. Hoàng Phủ Hồng Trúc đã từ chối lời đề nghị của chúng ta. Cô ta...cô ta...còn nói...
- Nói cái gì?
Lúc này, Liễu Xuyên Tình Tử đang ở trong phòng ngủ, tóc tai rối tung bước ra, diễn cảm khó coi không khác gì một bà oán phụ.
- Bẩm Tá Đằng thiếu gia. Tình Tử tiều thư. Hoàng Phủ Hồng Trúc và người thanh niên tên Trần Phàm kia, dường như có mối quan hệ khá sâu sắc. Vì Trần Phàm, nàng đã cam tâm buông tha họp tác cùng chúng ta, hơn nữa...còn cảnh báo...muốn giết Trần Phàm cũng được, nhưng trước tiên phải đem Hồng Trúc Bang hủy diệt trước đã. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ma Cung cẩn thận hồi đáp.
- Nữ nhân ngu xuẩn.
Liễu Xuyên Tình Tứ khẽ mắng một câu, theo sau nhìn sang Tá Đằng Dụ Nhân, nói:
- Tá Đằng quân, theo em thấy thì không bằng chúng ta đích thân ra tay còn hơn.
- Ra tay ư?
Tá Đằng Dụ Nhân khẽ nhíu mày.
Liễu Xuyên Tình Tử thần sắc tràn đầy hận ý nói:
- Chúng ta sẽ phái người từ quốc nội đến, em không tin chúng ta không giết được tên hỗn đản kia.
Nghe vậy, Tá Đằng Dụ Nhân không khỏi thất vọng, chỉ thấy hắn dùng thanh âm băng sương lạnh lùng đáp:
- Tình Tử, chẳng lẽ em không biết. Sơn Khẩu Tổ luôn luôn không thể xâm nhập vào Đại Lục hay sao? Những chuyện này là do chính phủ của họ nhúng tay vào, thậm chí, từ ngày chúng ta đến Đông Hải. đều có người đang theo dõi chúng ta. Anh dám cam đoan, nếu người của chúng ta đến, không giết chết được Trần Phàm, thì tất cả chúng ta sẽ bị bắt, và trục xuất về nước.
- Chúng ta có thể phân tách ra thành từng nhóm, rồi xâm nhập vào. Em cũng không tin, nhiệm vụ ám sát nhò nhoi như thế này, mà những tinh anh Ninja Sơn Khẩu Tổ không thể làm nổi.
Liễu Xuyên Tình Từ không cho là đúng phản bác.
Tá Đằng Dụ Nhân thoáng mim cười chế nhạo:
- Muốn tiềm nhập kỳ thực cũng rất đơn giản. Nhưng em không nhớ rõ sao, Đằng Mộc ở dưới tay người kia còn không có lực hoàn thủ. Mà dưới tình hình căng thẳng như thế này, em nghĩ rằng bên phía quân đội của họ đều là phế vật ư?
- Phương án này không được, phương án kia cũng không xong, chẳng lẽ cử buông tha dề dàng như vậy sao?
Nghe Tá Đằng Dụ Nhân nói. Liễu Xuyên Tình Từ không khỏi nóng nảy, thanh âm cũng trở nên bén nhọn hơn bình thường.
- Tự nhiên là không rồi.
Tá Đằng Dụ Nhân nói xong, cầm chuôi kiếm gỗ trên bàn trà lên, nhẹ nhàng lau chùi, diễn cảm phi thường chuyên chú, cảm giác giống như đang ngắm nhìn tình nhân của mình:
- Cho tới hôm nay, Bố Đô Ngự Hồn của ta vẫn còn chưa rút ra khỏi vỏ.
Bố Đô Ngự Hồn, là thanh sát thần đao ở trong truyền thuyết của Vô Sinh Kiếm Đạo.
- Tá Đằng thiếu gia...ngài...
Vừa nghe thấy ý tử của Tá Đằng. Ma Cung trong lòng chấn hám.
- Rắc!
Đột nhiên tay phải của Tá Đằng Dụ Nhân khẽ phát lực, thanh kiếm gỗ liền bị gãy thành hai đoạn.
'Thông báo về quốc nội, phái người đem thanh Bố Đô Ngự Hồn của ta đến đây, đồng thời lấy danh nghĩa của ta hướng người thanh niên kia, hạ chiến thư.
Tá Đằng Dụ Nhân xoay người, lạnh lùng truyền đạt mệnh lệnh.
Ma Cung toàn thân chấn động, bất quá trông thấy diễn cảm kiên quyết của Tá Đằng Dụ Nhân, hắn cũng không dám nói gì. đành phải hồi đáp:
- Dạ. Tá Đẳng thiếu gia.
Không quản thêm đến Ma Cung. Tá Đằng Dụ Nhân chậm rãi bước tới gần cứa sồ, ngắm nhìn khung cảnh bình yên bên ngoài, thản nhiên nói:
- Cho tới bây giờ, chưa ai có khả năng khiến ta phải rút Sát Thần Đao ra, có thể chết dưới lười đao này, cũng đã là vinh dự của người kia rồi.