Tiêu Phong tuy rằng thoạt nhìn sinh ra trong nhà phú quý, nhưng thái độ làm người hiền hòa, không hề bày ra cái giá thiếu gia. đối với chuyện trước đó Ngu Huyền xem hắn thành cây gậy tuyệt không để ý, ngược lại còn muốn mời ba người Trần Phàm đi ra ngoài liên hoan.
Tính khí Ngu Huyền thẳng thắn, ghét nhất là người có lòng dạ hẹp hòi. Tiêu Phong rộng lượng cùng hiền hòa liền nhận được hào cảm của hắn, hắn là người thứ nhất đáp ứng, mà Chu Văn từ ý nào đó mà nói cũng được cho là cùng chí hướng với Tiêu Phong, cũng không phản đối.
Đến phiên Trần Phàm cuối cùng cũng không phản đối, tuy rằng hắn cảm giác bản thân mình khác hơn ba người bạn cùng phòng này.
Xe của Tiêu Phong là một chiếc BMW X 6 màu đỏ chu sa thật phong tao, dừng ngay dưới lầu ký túc xá, có thể nói rất nổi bật.
Đối với việc Tiêu Phong có chiếc X 6. Trần Phàm tuyệt không cảm thấy kỳ quái, vẻ mặt Chu Văn trấn định, nhưng vẻ mặt Ngu Huyền khó hiểu:
- Là đại lão gia, sao lại mua chiếc xe màu đỏ?
- Ha ha, to con, cậu không hiểu. Bên nước ngoài có bạch mã hoàng tử, thời cổ đại có câu hồng sắc lương câu (ngựa đỏ) xứng mỹ nhân, hiện đại sao, tự nhiên là BMW màu đò xứng mỹ nhân. Cậu không thấy trên Phi Thành Vật Nhiễu có các MM (các cô nương) nói sao? Tôi tình nguyện ngồi trên BMW mà khóc, cũng không muốn ngồi lên xe đạp của anh mà mim cười.
Tiêu Phong tiêu sái cười, thuần thục khời động máy, lại nói:
- Căn cứ kinh nghiệm tán gái nhiều năm của tôi. đại đa số nữ nhân đối với BMW đều có một sự đam mê, nhất là màu đỏ.
- Tục ngữ nói, tiểu nhân cùng nữ nhân là khó nuôi nhất, quả nhiên là có đạo lý, khó trách ông nội tôi báo cho tôi không được sớm tiếp xúc nữ nhân.
Ngu Huyền lấc lắc đầu. ở phương diện về nữ nhân hắn thuộc loại cấp bậc tiểu bạch, thật sự không có quyền lên tiếng.
Làm một trong những trường cao đẳng nồi danh cả nước, chung quanh đại học Đông Hài có rất nhiều sản nghiệp, quán bar, tiệm cơm, khách sạn...thứ gì cằn có đều có. Khách sạn Phúc Lai là khách sạn tốt nhất gần cạnh đại học Đông Hài, trang trí thật cồ kính, ngoài cửa đồ đầy xe Limousine.
Bời vì đại học Đông Hái khai giảng ngày đầu tiên, sinh ỷ của khách sạn vô cùng nóng nảy, ghế lô đều đã được đặt trước, dù đại sảnh lầu một cũng kín người hết chồ. Nhưng xem như vận khí của bốn người Trần Phàm cũng không tệ, vừa bước vào khách sạn, liền có một bàn khách nhân cằn tính tiền rời đi.
- Mấy chúng ta, không có ghế lô. ở đại sảnh dùng tạm một chút đi. Tuy đại sảnh ồn ào một chút, nhưng mỹ nữ không ít.
Tiêu Phong cười cười, đi phía trước ba người.
- Người một nhà ăn cơm, tùy tiện tìm là được, không cần quá tiêu pha.
Trải qua tiếp xúc ngấn ngủi, Trằn Phàm nhìn ra được Tiêu Phong là một người sàng khoái.
Tiêu Phong cười:
- Trần Phàm, ý tốt của cậu huynh đệ tâm lĩnh, nhưng không cần lo lắng chuyện tiêu tiền, dù sao xài cũng không phải là tiền của tôi.
Nhìn vẻ mặt Tiêu Phong không sao cả. Trần Phàm không nói gì nữa, hắn biết đối với Tiêu Phong mà nói. ờ loại địa phương này ăn một bữa cơm cũng không có gì đáng kể.Bề ngoài Tiêu Phong anh tuấn, khí chất tiêu sái lại thêm lời nói tiêu tiền như nước, hấp dẫn đại bộ phận ánh mắt nữ sinh trong đại sảnh, một ít nữ sinh trong ánh mắt lộ ra vẻ ái mộ trắng trợn.
So ra mà nói, ba người Trần Phàm liền có vẻ ảm đạm thất sắc.
Rất nhanh bốn người đi tới bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, người phục vụ lấy ra thực đơn. Tiêu Phong lấy ra một gói thuốc lá nói:
- Ba huynh đệ, muốn ăn thứ gì cứ gọi.
- Có thịt heo đôn miến không?
Ngu Huyền giống như không biết hai chữ khách khí viết như thế nào, dẫn đầu mờ miệng trước.
- Bánh mỳ.
Chu Văn phun ra hai chữ, diễn cảm bình tĩnh.
Nghe được hai người gọi thức ăn, vẻ tươi cười chức nghiệp trên mặt người phục vụ trờ nên có chút cứng ngắc, khách sạn Phúc Lai đích xác có món ăn thịt heo độn miến, nhưng tên của đồ ăn cực kỳ tao nhã, nào có thô bỉ như lời Ngu Huyền nói? Càng làm cho nàng không nói gì chính là, Chu Văn gầy yếu điềm đạm nho nhã lại có thể mờ miệng liền gọi bánh mỳ...
Phải biết rằng, khách sạn Phúc Lai thế nhưng là khách sạn cấp bậc cao nhất khu này
a!
- Mỹ nữ, không cần ngẩn người, ghi nhớ lời của hai người bạn tôi.
Tiêu Phong lại không cảm thấy hành động của Ngu Huyền cùng Chu Vãn mất mặt cỡ nào, mà là tiêu sái cười, ném cho Trần Phàm một điếu thuốc lá:
- Trần Phàm, đến lượt cậu.
- Tôi là người dễ nuôi, cái gì cũng được.
Trần Phàm nói xong tiếp nhận thuốc lá. đốt, thích ý hút một hơi.
Nghe Trần Phàm vừa nói như thế. Tiêu Phong cũng không tiếp tục nhường, cầm lấy thực đơn, nhanh chóng chọn sáu món ăn, hai loại canh.
Làm khách sạn tốt nhất gần bên, khách sạn Phúc Lai chẳng những hoàn cảnh nhất lưu, tốc độ mang thức ăn lên cũng rất nhanh, chỉ một lát, người phục vụ đã bưng thức ăn đưa lên bàn.
Vì trợ hửng. Tiêu Phong vốn định gọi một bình Mao Đài, kết quả Ngu Huyền giành mở miệng trước chọn Thiêu Đao Tử. Tiêu Phong cười cười, ỷ bảo người phục vụ làm theo lời Ngu Huyền.
- Hôm nay là ngày bốn chúng ta nhận thức, rượu này nhất định phải uống.
Tiêu Phong cầm bình rượu, mở nắp rót cho ba người Tiêu Phàm một chén.
Ba người Tiêu Phàm cũng không chối từ. đều tự cầm chén uống một hơi cạn sạch.
Một chén rượu vào miệng. Trần Phàm cũng không có chút nào phàn ứng, tuy rằng hắn không nghiện rượu, nhưng trong suốt hai mươi năm qua, hắn chưa từng uống say.
- Rượu, nhất định không thể uống nhiều, nhất là lúc đang thi hành nhiệm vụ.
Những lời này Trằn Phàm luôn khắc vào trong tâm khảm. Nguồn:
Tiêu Phong cùng Ngu Huyền thoạt nhìn cũng là người thường xuyên uống rượu, một chén rượu vào miệng, cũng không có phản ứng, mà Chu Văn thân thể gầy yếu vừa uống một chén gương mặt liền đò lên, vẻ mặt say ngà ngà.
Tục ngữ nói, bàn rượu là nơi trao đồi tốt nhất, lời này tuyệt không giả, bốn người Trần Phàm vừa ăn vừa uống rượu, vài chén rượu vào miệng, quan hệ kéo gằn không ít.
- Các huynh đệ, có một mỹ nữ thượng hạng đến đây.
Khi bốn người đem bình Thiêu Đao Tử giãi quyết xong, hai mắt Tiêu Phong bồng nhiên sáng lên nói.
Ba người Trần Phàm theo bản năng nhìn theo ánh mắt Tiêu Phong hướng ra cửa, chi thấy ngoài cửa có một cô gái thắt bím tóc đi vào. Cô gái mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, quần Jean màu lam nhạt. Chiếc quần Jean bó sát người hoàn mỹ vòng quanh đôi chân dài cùng bờ mông vểnh, lực hấp dẫn không có chút kém cỏi với những nữ sinh mặc váy ngắn cùng quần mòng trong sân trường.
Đi theo phía sau cô gái là một cô gái có dáng người cao gầy, cô gái này mặc bộ váy màu đen liền nhau, bộ váy cao quý hoa lệ, phối họp với khí chất cao quý lãnh diễm, mười phần hương vị nữ tính.
So sánh với hai cô gái đi phía trước mà nói, hai cô gái đi phía sau bình thường hơn.
Bốn cô gái xuất hiện, lập tức hấp dẫn toàn bộ ánh mắt nam nhân đang có mặt trong đại sảnh, ánh mắt trên cơ bản đều tụ tập trên hai cô gái phía trước, nhất là cô gái thứ nhất, hấp dẫn gần bảy thành ánh mắt nam nhân.
Nguyên bàn có một bàn khách nhân đã ăn xong, đang chuẩn bị tính tiền chạy lấy người, nhìn thấy bốn cô gái tiến vào, lại ngồi trở lại ghế, gọi thêm bốn chai bia, nhìn tư thế làm như sẽ không rời đi.
Cồ gái đi đầu tiên sau khi nói chuyện với quản lý đại sảnh, mới biết được đã không còn vị trí. Nàng nhăn lại đôi mày thanh tú. đang muốn quay đầu trao đổi với ba người bạn cùng phòng, lại nghe nơi góc đông bắc vang lên một thanh âm tràn ngập từ tính:
- Mỹ nữ, nơi này có vị trí.
Người mờ miệng chính là Tiêu Phong đang ngồi bên cạnh Trần Phàm, đang lúc nói chuyện, khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười mế người.
Tiêu Phong vừa mỡ miệng, lập tức hấp dẫn đại bộ phận ánh mắt trong đại sảnh, vẻ mặt nữ sinh oán khí, ghen tỵ chính mình không được Tiêu Phong xem trọng, mà các nam sinh lại là bộ dáng hối hận, hối hận không kịp mờ miệng giành trước, nhường cho Tiêu Phong xuất thủ đầu tiên.
Trần Phàm thấy thế, trong lòng thầm mắng Tiêu Phong không có việc gì thì tìm việc, đồng thời cúi đầu, sợ bị Tô San nhận ra, ngay khi Tô San vừa vào cửa hắn liền nhận ra Tô San.
Từ sau khi biết được lực ảnh hưởng của Tô San. Trần Phàm tự nhiên không muốn ở trong trường học có việc gì cùng xuất hiện với Tô San, hắn cũng không muốn bị đội hộ vệ sau lưng Tô San dùng nước bọt làm chết đuối.
Thế nhưng cúi đầu già vờ không thấy được bổn tiểu thư, hừ hừ, ngươi cho là bồn tiểu thư không thấy được ngươi sao? Tô San vừa vào cửa liền thấy được Trần Phàm, lúc này thấy Trần Phàm cúi đầu giả vờ không thấy được nàng, nhất thời có chút phát cáu.
Trong lòng tuy rằng tức giận, bất quá Tồ San cũng không chủ động đi qua chào hòi I Trần Phàm, mà là quay đầu mỉm cười nhìn cô gái mặc váy màu đen hỏi:
- Thiên Thiên tỷ, chị xem chúng ta nên đi qua không?
- Tô San.
Không đợi cồ gái mặc áo váy màu đen đáp lời, một gã thanh niên mặc trang phục nhãn hiệu nổi tiếng, khí độ bất phàm từ trên thang lầu lầu hai đi xuống, nện bước trầm ổn đi đến bên cạnh Tô San nói:
- Tôi đã đặt ghế lô lớn nhất, cùng nhau ăn đi?
- Mỹ nữ. Hiểu Đông ca vì chờ các cô, bây giờ còn chưa động đũa đó.
Lưu Vĩ đi theo phía sau thanh niên, thay đối bản sắc hung hăng càn quấy, khách khí nói.
Đối mặt với lời mời của hai người. Tô San lộ ra nụ cười giảo hoạt nói:
- Ngượng ngùng, hai vị suất ca, có người đã hẹn chúng ta trước rồi.
Nói xong. Tô San chỉ về phía bàn của Trần Phàm.
Nghe được lời của Tô San, cồ gái mặc váy màu đen chợt nhướng mày, trong con ngươi hiện lên một tia trào phúng, tựa hồ theo suy nghĩ của nàng. Tô San là bời vì bộ dạng anh tuấn của Tiêu Phong, cho nên mới cự tuyệt hai gã thanh niên trước mắt.
Mà nàng lại rất rõ ràng, hai gã thanh niên trước mắt ở trong vòng danh mồn Đông Hải có danh khí cực cao, hành vi của Tô San đù dùng từ ngây thơ để hình dung.
Tô San nói vậy khiến cho thanh niên đang bảo trì vẻ mim cười tao nhã đứng ngay trước người nàng hơi ngân ra, mà vẻ mặt Lưu Vĩ cũng bất mãn đem ánh mắt ném về hướng Trần Phàm, tựa hồ muốn nhìn xem, rốt cục là vương bát đản nào không có mắt, lại dám giành trước nhóm người của mình đi mời Tô San.
Ngay sau đó, hắn thấy được Ngu Huyền đang cúi đầu ăn nghiến ngấu thịt heo đồn miến.
Phát hiện này làm cho hắn sửng sốt, theo sau lập tức nhớ ra điều gì đó, trong con ngươi hiện lên một đạo ánh mắt hưng phấn mà hung tàn.