Cô ta vận chuyển "Thần Châu Thất Biến Vũ Thiên Kinh", bắt đầu tụng kinh "Tâm kinh" của Phật môn: "Khi hành bát nhã ba la, ngài quán tự tại soi ra tột cùng, thấy ra năm uẩn đều không, bao nhiêu khổ ách khốn cùng độ qua..."
Tiếng tụng kinh không linh của cô ta vang vọng khắp động ngũ sắc, Phật lực màu vàng càng được mạnh hơn, tản mát ra khí ôn hòa từ bi, hy vọng có thể nhân cơ hội này xóa sạch những oán hận của "Ngọc tỷ Truyền quốc", trút bỏ lửa giận với Trần Gia Bảo.
Lấy đạo môn tâm pháp cộng thêm tụng "Tâm Kinh" của Phật môn, cùng lúc tu hành cả Phật giáo và Đạo giáo như Đạm Đài Thái Vũ này quả thật cực kỳ hiếm thấy, Trần Gia Bảo. không khỏi nhìn cô ta thêm mấy lần.
Mà sự cố gắng của Đạm Đài Thái Vũ, tựa hồ cũng có tác dụng khiến cho khí vận của "Ngọc tỷ Truyền quốc" ngày càng trở nên nhu hòa, hoàn toàn không còn cuồng liệt bá đạo như lúc ban đầu, mà áp lực gia tăng trên người Trần Gia Bảo cùng với Đạm Đài Thái Vũ cũng bắt đầu càng ngày càng ít.
Có tác dụng!
Đạm Đài Thái Vũ vui mừng không thôi, tiếp tục cố gắng niệm Tâm Kinh.
Trong thoáng chốc, khí tức "Ngọc tỷ Truyền quốc" không ngừng suy yếu, nhưng hai người họ còn chưa kịp thật sự cảm thấy phấn khích thì đột nhiên xảy ra thay đổi.
Chỉ thấy khí vận của "Ngọc tỷ Truyền quốc" giảm đến một mức độ nhất định thì không tiếp tục giảm nữa, một bên vừa chơi đùa vui vẻ cùng với Phật lực kim sắc, một bên lại tiếp tục duy trì đủ áp lực đối với Trần Gia Vũ, mặc dù đã suy yếu đến mức không đủ để git chết anh, nhưng cũng khiến Trần Gia Bảo không thể trốn thoát, thời gian càng dài khó mà đảm bảo được sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Đôi mày đẹp của Đạm Đài Thái Vũ khẽ nhíu lại rồi tiếp tục niệm Tâm Kinh, mong rằng "Ngọc tỷ Truyền quốc" hoàn toàn bỏ qua cho Trần Gia Bảo, nhưng mà mặc cho cô ta tụng kinh như thế nào đi chăng nữa thì khí vận mà nó toát ra vẫn không hề giảm bớt chút nào cả, tựa hồ quyết tâm muốn đùa giỡn thậm chí là cuối cùng git chết anh.
Đạm Đài Thái Vũ hoàn toàn ngốc lặng, căn chặt môi dưới rồi nhìn về phía Trần Gia Bảo, không biết phải làm như thế nào mở miệng nói: "Tôi chỉ có thể làm đến mức này mà thôi, chúng ta phải làm sao bây giờ? Nhỡ như "Ngọc tỷ Truyền quốc” lại trở nên tàn nhãn, thì... chính Đạm Đài Thái Vũ không nói ra những lời phía sau, nhưng Trần Gia Bảo đã hiểu được ý tứ của cô ta, tóm lại là tình hình Trước mắt tuy rằng đã chuyển biến tốt hơn, nhưng vẫn đang cận kề nguy hiểm
Anh hít sâu một hơi rồi nói: "Có thể làm được đến mức này đã rất tốt rồi, cô chỉ cần tiếp tục điều khiển Phật lực hấp dẫn sự chú ý của Ngọc tỷ Truyền quốc” việc còn lại cứ để cho tôi là được”
"Ý anh là sao?" Đạm Đài Thái Vũ sửng sốt, nhìn bộ dáng của Trần Gia Bảo dường như anh đã tìm được cách thoát khỏi hoàn cảnh gian nan này rồi?
Trần Gia Bảo lấy một chiếc tiểu đỉnh cỡ bằng bàn tay từ trong túi ra, nó tỏa ra một luồng khí tức cổ xưa, trên thân đỉnh còn có hai con rồng uốn lượn được làm bằng thủ công rất tinh xảo và sống động y như thật.
"Đây là pháp khí Ngọc Hư Kim Đỉnh"" Trần Gia Bảo nói xong lại bổ sung thêm một câu: "Chuyên dùng để luyện đan” “Luyện đan?” Đạm Đài Thái Vũ tỏ ra khó hiểu, trước tiên không nhắc tới tình huống hiện tại nguy hiểm vẫn đang rình rập, đơn giản là nơi này ngay cả dược liệu cũng không có thì làm sao anh có thể luyện được đan đây?
"Bây giờ cách duy nhất chính là giấu trời vượt biển, gạt “Ngọc Tỷ Truyền Quốc”, chuyển rời hết lượng khí vận mà nó đang đè ép lên người của tôi sang chỗ khác, lại tìm một "hồ chứa nước" mới cho nó, ích lũy khí vận của "Ngọc Tỷ Truyền Quốc" lại.