lga Tsuki một lần nữa bưng ly rượu lên uống một ngụm, nói: "Ngày mai, cô rời khỏi Nhật Bản trở về Việt Nam đi."
Lời này vừa nói ra đã nằm ngoài dự liệu của Vũ Nhược Uyên. Đầu tiên cô không khỏi ngạc nhiên, sau đó hỏi, "Cô có ý gì?" "Trước khi tôi đến đây có nghe thấy điện thoại của bố tôi với Koga Mayo”" Iga Tsuki nghiêm túc nói: "Bố tôi và Koga Mayo đều đồng thuận, Trần Gia Bảo đến bây giờ còn chưa có bất kỳ tin tức gì thì rất có khả năng, chính là Trần Gia Bảo với Đạm Đài Thái Vũ đã chết trong tay Thiên Mệnh Âm Dương Sư.
Mà phái lga và phái Koga của chúng tôi trong tương lai không xa cũng sẽ phải chịu cảnh Thiên Mệnh Âm Dương Sư với "Kiếm Thánh Takezo Mari tìm đến xử lý, cho nên bố tôi với Koga Mayo đã tìm đường lui, thương lượng cho đến khi nào đến đầu hàng Terai Chika là thích hợp nhất.
Nếu cô tiếp tục ở lại Nhật Bản thì rất có thể cô sẽ phải bỏ mạng ở đây, vì vậy nếu đến ngày mai, vẫn không có bất kỳ †in tức gì về Trần Gia Bảo thì cô hãy trở về Việt Nam đi, không nên do dự, bởi vì nếu cô ở lại đây càng lâu thì sẽ càng thêm nguy hiểm”
Vũ Nhược Uyên bừng bừng lửa giận: "Trần Gia Bảo còn chưa có chết đâu, phái lga với phái Koga các người lại bắt đầu thương lượng chuyển sang môn hạ của người khác, tôi đúng là chưa từng thấy qua hai tông phái lớn mà lại chết nhát như vậy!"
Iga Tsuki nhún vai, nói: "Con người không thể sống ích kỷ cho riêng mình được, bố tôi cũng là vì lo lắng cho lợi ích của tương lai của phái la, mặc dù rất vô đạo đức, nhưng tôi hiểu ông ấy, cũng ủng hộ ông.
Đồng thời, tôi cũng coi cô như một người bạn, vì vậy tôi khuyên cô nên rời khỏi Nhật Bản vào ngày mai, nói không chừng một ngày nào đó trong tương lai, cô vẫn có thể một lần nữa trở lại Nhật Bản để báo thù thay cho Trần Gia Bảo, nhưng nếu cô chết ở Nhật Bản, vậy thì sau đó sẽ không còn lại gì"
"Trần Gia Bảo sẽ không chết." Vũ Nhược Uyên kiên định nói, không chỉ nói cho Iga Tsuki, mà cũng là nói cho chính cô ta. Iga Tsuki bất đắc dĩ lắc đầu, buông ly rượu đứng lên, đi tới trước Vũ Nhược Uyên.
Vũ Nhược Uyên kinh ngạc nói: "Cô... Cô định làm gì..."
Lời của cô ta còn chưa nói xong, lga Tsuki đã đưa tay ôm cô †a, nói ở bên tai cô ta: "Tôi đã đặt vé máy bay chiều mai cho cô rồi, nếu đến lúc đó Trần Gia Bảo vẫn chưa có tin tức báo về, vậy cô phải đi máy bay trở về Việt Nam đi, sau này ráng giữ gìn sức khỏe nhé."
Nói xong, cô buông Vũ Nhược Uyên ra, xoay người bước ra ngoài cửa.
Trong phòng, chỉ còn lại một mình Vũ Nhược Uyên, không có người ngoài, cô ta cũng không cần phải ngụy trang bản thân, lập tức ngồi xụi lơ tại chỗ, lần đầu tiên trong đời cô không khỏi bối rối với bất lực.
Ngay khi Vũ Nhược Uyên lo lắng cho sống chết của Trần Gia Bảo, Terai Chika đã mang theo rất nhiều người và ngựa chạy tới đảo Hải Ninh, tìm kiếm trên diện rộng tung tích của Trần Gia Bảo với Đạm Đài Thái Vũ.
Terai Chika biết thực lực của Trần Gia Bảo với Đạm Đài Thái Vũ rất mạnh mẽ, cho dù thân thể bị thương nặng nhưng vẫn không thể coi thường, cho nên cô ấy mang theo hai trăm người này, không ai trong số này không phải dạng tinh nhuệ của tinh nhuệ, tất cả đều mặc áo chống đạn, đầu đội quan sát ban đêm, tay cầm súng tiểu liên, thắt lưng treo lựu đạn, trang bị cực kỳ tốt, có thể so sánh với một quân đội chính quy!
Hơn nữa trước khi đến, Terai Chika đã ra lệnh cao nhất, một khi phát hiện Trần Gia Bảo với Đạm Đài Thái Vũ, không cần do dự, nhất định phải nã súng ngay lập tức, mà những người xung quanh cũng phải lập tức hỗ trợ.
Súng vác vai, đạn đã lên nòng, ý muốn giết người nóng hôi hổi!
Giờ phút này, bến tàu đảo Hải Ninh đã bị người của Terai Chika tiếp quản, nhiều khách du lịch bình thường được đưa trở về thuyền của họ, có một tiểu đội người và ngựa, súng vác vai, đạn lên nòng có trách nhiệm bảo vệ bọn họ, không để cho họ xuống thuyền, lại càng không để cho họ rời đi bằng thuyền.