"Thiên kiếm sao?" Trần Gia Bảo cười haha, nói: "Điều kiện thi triển "Thiên Kiếm" cực kỳ khắc nghiệt, đừng nói hiện tại thực lực của tôi chỉ có "Bán bước truyền kỳ", cho dù tôi có đột phá tới cảnh giới "truyền kỳ", cũng không nhất định có thể thi triển được "Thiên Kiếm""
Đạm Đài Thái Vũ bỗng nhiên ngạc nhiên, nghi ngờ nói: "Nếu nói như vậy, anh cũng không thể thi triển "Thiên Kiếm? Vậy lúc trước ngươi ở Đông Chiếu Thần cung nói với Thiên Mệnh Âm Dương sư...
"Đương nhiên là lừa gạt ông ta rồi" Trần Gia Bảo đương nhiên nói, vẫn là cười không ngừng.
Những lời này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Đạm Đài Thái Vũ, đầu tiên cô ta có chút sửng sốt, lập tức cười ra một tiếng "hi hi", giống như băng tuyết tan chảy, xuân về hoa nở. "Cô có thể yên tâm, nếu tôi dám ở lại đây, vậy thì tôi cũng phải có tự tin chứ” Mắt Trần Gia Bảo nhìn vào "ngọc tỷ truyền quốc", và sau đó cười nói: "Tóm lại, hoàn toàn không
ảnh hưởng đến ước chiến giữa cô với tôi ba năm sau đâu." Sau khi Đạm Đài Thái Vũ thoáng im lặng, cô ta một lần nữa ngồi xuống, gật đầu nói: "Được rồi, tôi tin anh, hy vọng anh sẽ không làm tôi thất vọng."
"Đương nhiên là không rồi, tôi cũng không phải loại người sẽ tự đâm đầu vào chỗ chết"" Trần Gia Bảo cười cười, nhìn Đạm Đài Thái Vũ vẫn có chút lo lắng, trong lòng dâng lên một loại cảm giác khác thường, giống như trải qua mấy ngày ở chung, nhất là Đạm Đài Thái Vũ liên tiếp đứng lên cứu giúp, quan hệ giữa anh với Đạm Đài Thái Vũ, hình như cũng đã trở nên thân quen.
Ít nhất, anh phát hiện mình có một chút thiện cảm hơn với Đạm Đài Thái Vũ.
"Anh... Anh nhìn cái gì vậy?" Đạm Đài Thái Vũ đột nhiên nhận ra Trần Gia Bảo vẫn luôn nhìn mình, cô ta giương mắt nhìn Trân Gia Bảo đang ngồi đối diện gần mình, ánh mắt như bị điện giật liền dời đi, cô ta nhớ tới cảnh tượng lúc trước ở nhảy vách núi được Trần Gia Bảo ôm vào lòng, trên khuôn mặt tinh xảo nổi lên một rặng mây hồng động lòng người. "Không có gì?" Trần Gia Bảo lắc đầu, thay đổi đề tài nói: "Tôi có một vấn đề vẫn luôn rất tò mò, vì sao cô lại cố chấp với trận quyết chiến sinh tử ba năm sau với tôi vậy, thậm chí vì thế mà không tiếc nhiều lần lấy thân mạo hiểm, chẳng lẽ, trận quyết chiến ba năm sau, đối với cô còn có bí ẩn nào khác?"
Sắc mặt Đạm Đài Thái Vũ nhất thời u ám, giống như một khối băng, lạnh lùng nói: "Đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan gì đến anh”
"Được rồi." Trần Gia Bảo không ngờ ăn phải một cái cửa đóng sầm vào mặt, sờ mũi cười khổ một tiếng, dứt khoát nhắm mắt lại, bắt đầu ngồi thiền luyện công chữa thương. Đột nhiên, cũng không biết đã qua bao lâu, chỉ nghe lời nói của Đạm Đài Thái Vũ vang lên, trong giọng nói mang theo. một chút dịu dàng: "Tóm lại, anh nhất định phải sống sót ở Nhật Bản”
Trân Gia Bảo mở mắt ra, nhìn về phía Đạm Đài Thái Vũ, chỉ thấy Đạm Đài Thái Vũ cũng đang nhắm mắt ngồi xuống, giống như câu nói vừa rồi cũng không phải của cô ta nói vậy. "Tôi sẽ, đó là lời hứa của tôi với cô." Giọng điệu của Trần Gia Bảo rất chân thành, sau đó anh nhắm mắt lại, tập trung vào. việc chữa thương.
Lông mi của Đạm Đài Thái Vũ nhảy lên một chút, nhưng vẫn không mở mắt, chỉ có khóe miệng, cong lên một nụ cười nhạt.
Lại nói sau khi Takasugi Narumi rời khỏi Đông Chiếu Thần cung thì đi thẳng đến phủ đệ của Terai Chika, chỉ là đảo Hải Ninh cách thành phố của Terai Chika quá xa, cho nên mãi đến tối mới đến đích.
Giờ phút này, mây đen bao phủ, trăng đêm gió lớn, gió thu xào xạc trong đêm càng thêm lạnh lẽo, mang theo một chút mát mẻ.
Khi Terai Chika nghe tin có Takasugi Narumi đến thăm, cô ta nhanh chóng sửa sang lại quần áo rồi bước ra cửa chào đón ông ta.