Trong cơ thể Trần Gia Bảo chân khí bốc lên, áp lực trên người thoáng chốc giảm đi hơn phân nửa, tinh thần nhất thời chấn động, thử đem nhiều lực rơi xuống chuyển lên thân núi, chỉ thấy bàn tay anh ở chỗ nào, trên vách núi bắt đầu xuất hiện vết nứt thật dài "đùng" vang lên.
Mà ngược lại, Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ lực đạo rơi xuống trên người lại càng ngày càng nhỏ.
Đạm Đài Thái Vũ vô cùng kinh hỉ, mắt thấy đã có thể mơ hồ nhìn thấy mặt đất, cô ta mặt mày rùng mình, lần thứ hai thi triển "Thần Châu thất biến vũ thiên kinh", ở phía dưới hai người một lần nữa ngưng tụ ra một cái hàng rào ngũ thải.
Ngay lập tức, Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ đã giãm lên hàng rào ngũ thải, phảng phất như chân đạp Ngũ Sắc Tường Vân, trôi nổi giữa không trung.
Ổn định và ổn định!
Đạm Đài Thái Vũ hết sức vui mừng, khống chế hàng rào ngũ thải chậm rãi rơi xuống dưới.
Trần Gia Bảo cũng thu tay từ trên núi trở về, lau sạch máu tươi khóe miệng, thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng may, cái mạng này coi như là bảo vệ được.
Sau đó, anh nhìn vào “Ngọc tỷ Truyền Quốc” trong tay kia, không thể không ngửa mặt lên trời cười, giọng nói hào phóng vang vọng trên bầu trời.
Đạm Đài Thái Vũ không them nhìn Trần Gia Bảo một cái, đều trọng thương như người sắp chết, còn có thể hưng phấn như vậy.
Một lát sau, hai người đã đặt chân lên mặt đất, cái loại cảm giác giãm lên mặt đất, để cho hai người bọn họ có một loại cảm giác an toàn từ nội tâm.
Đạm Đài Thái Vũ vui mừng, nhịn không được nhảy dựng lên hoan hô ra tiếng: "Thật tốt, chúng ta an toàn..."
Giọng nói của cô ta đột nhiên dừng lại, lúc này mới phát hiện Trần Gia Bảo còn ôm eo cô ta, thân thể hai người đang dùng tư thế thân mật, dán chặt vào nhau.
Thậm chí giữa hai người, đều có thể cảm nhận được nhiệt độ thân thể đối phương.
Trần Gia Bảo cũng phát hiện điểm này, thần sắc có chút xấu hổ, cánh tay ôm Đạm Đài Thái Vũ chủ động thu về. Cô ta thoát khỏi vòng tay Trần Gia Bảo, xoay người, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một tia hồng.
Trân Gia Bảo biết khuôn mặt bình thường của con gái đều tương đối mỏng, chủ động chuyển đề tài, nói: "Hiện tại còn chưa phải là lúc chúc mừng, Thiên Mệnh Âm Dương Sư tùy thời sẽ phái người đến đáy vách núi tìm kiếm chúng ta, chúng ta phải mau chóng tìm một chỗ trốn tránh dưỡng thương."
Đạm Đài Thái Vũ thấy Trần Gia Bảo không có rối rắm một màn xấu hổ vừa rồi, trong lòng nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, nhìn xung quanh một vòng, chỉ thấy nơi này là một khu rừng rậm tươi tốt, không khí ẩm ướt, không có dấu vết của người đến, ở sâu trong rừng cây, còn không ngừng truyền đến tiếng chim hót líu lo, mở miệng nói: "Bây giờ anh còn có thể đi sao?"
Trần Gia Bảo nửa đùa nửa thật nói: "Chạy trốn vẫn không thành vấn đề-"
"Vậy thì tốt” Đạm Đài Thái Vũ cũng không quay đầu lại, phóng người nhảy vào trong rừng cây, tìm kiếm địa điểm ẩn nấp thích hợp.
Trần Gia Bảo lập tức đi theo phía sau.
Ngay từ đầu, Đạm Đài Thái Vũ còn lo lắng Trần Gia Bảo bị thương nặng không theo kịp mình, cố ý chậm lại tốc độ, bất quá sau khi nhìn thấy thần sắc Trần Gia Bảo vô sự, trong lòng âm thầm ngạc nhiên đồng thời cũng hoàn toàn
yên lòng, đem tốc độ tăng nhanh không ít.
Hai người bọn họ đều là hạng người thông minh tuyệt đỉnh, biết tuyệt đối không thể tìm sơn động hoặc là địa điểm thích hợp khác để ẩn nấp, bởi vì càng là nơi nhìn như an toàn như vậy, càng dễ bị đối phương lục soát, chứ đừng nói đám người Thiên Mệnh Âm Dương Sư càng thêm quen thuộc với địa hình nơi này.