Một đường quang mang ngũ sắc chói mắt, ánh sáng hoà lẫn với quang mang màu tím của Liệt Địa Kiếm, bao trùm Thiên Mệnh Âm Dương Sư ở trong.
Thiên Mệnh Âm Dương Sư chỉ cảm thấy chân nguyên trong cơ thể bỗng giảm bớt hai phần, tốc độ đột nhiên chậm lại, lập tức quay đầu nhìn qua bên cạnh, chỉ thấy Đạm Đài Thái Vũ tay nâng kiếm Thu Thuỷ, trên thân kiếm dài phát tán ra quang mang ngũ sắc chói mắt.
Bất ngờ là Đạm Đài Thái Vũ kịp thời phát huy Thần Châu thất biến vũ thiên kinh, áp chế chân nguyên của Thiên Mệnh Âm Dương Sư, tranh thủ thời gian cuối cùng cho Trần Gia Bảo!
“Lại là cô sao?” Sắc mặt của Thiên Mệnh Âm Dương Sư thay đổi lớn, ông ta vốn thì bị trọng thương, lại liên tiếp bị Liệt Địa Kiếm và Thần Châu thất biến vũ thiên kinh áp chế, tốc độ hoàn toàn chậm lại, cho dù ông ta phát huy ra bí pháp kích phát tiềm năng, cũng khó ở trước khi Trần Gia Bảo ra Liệt Địa Kiếm một chưởng đánh chết Trần Gia Bảo.
Đạm Đài Thái Vũ tay cầm kiếm, nghiêm nghị nói: “Tôi nói qua, thiên đạo còn có khuyết, để lại một tia sinh cơ cho con người, nếu như ông trời thật sự định sẵn Trần Gia Bảo phải chết ở đây, thế thì Đạm Đài Thái Vũ tôi chính là biến số mà thiên đạo để lại, để Trần Gia Bảo nghịch thiên mà đi, chém đầu trên cổ của ông!”
“Đáng ghéti
Thiên Mệnh Âm Dương Sư vừa tức vừa hối hận, sớm biết Đạm Đài Thái Vũ sẽ trong thời khắc quan trọng quấy rối, thì vừa bắt đầu ông sẽ một chưởng git chết Đạm Đài Thái Vũ rồi! Trân Gia Bảo kinh ngạc, tiếp đó mừng rỡ, ngước lên ha ha cười lớn, hào tình chấn động tầng mây: “Tốt lắm cho một cái biến số, tốt lắm cho một cái nghịch thiên sửa mệnh, Thiên Mệnh Âm Dương Sư, kiếp số của ông tới rồi!"
Lời nói của anh vừa dứt, bảy đường kiếm quang nhỏ nhoi chuyển hướng, dồn dập chĩa thẳng Thiên Mệnh Âm Dương Sư.
Kế tiếp, Trần Gia Bảo suy nghĩ, bảy đường kiếm quang thoáng chốc bắn về phía Thiên Mệnh Âm Dương Sư!
Bảy đường kiếm quang này rất nhỏ nhoi, nhưng trong mắt của Thiên Mệnh Âm Dương Sự, lại lớn hơn hết uy hiếp của vô số đường Trảm Nhân Kiếm, với lại lớn rất nhiều.
Lông tơ toàn thân của ông ta dựng lên, trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm không lành, vận toàn bộ chân nguyên tụ ở lòng bàn tay, gào thét một tiếng, đưa chưởng đón sang bảy đường kiếm quang, chưởng kình bát ngát, cuồn cuộn mà ra, muốn ỷ thực lực lớn mạnh của mình, một đòn đánh tan bảy đường kiếm quang này!
Trong mắt của Trần Gia Bảo hiện lên vẻ khinh miệt, bảy đường kiếm quang này đã thuộc về chiêu thức của kiếm tiên thật sự, chuyên môn tấn công bảy phách cơ thể người, cho dù Thiên Mệnh Âm Dương Sư lợi hợi đi nữa, cũng không thể nào dùng võ thuật dân gian để chống đỡ. Quả nhiên, bảy đường kiếm quang nhỏ nhoi hoàn toàn phớt lờ tấn công của Thiên Mệnh Âm Dương Sư, đi thẳng xuyên thấu chưởng kình, trong nháy mắt bèn đâm vào trong cơ thế của Thiên Mệnh Âm Dương Sư.
Sắc mặt của Thiên Mệnh Âm Dương Sư đột nhiên trở nên vô cùng trắng bệch, cơ thể đột nhiên dừng lại tại chỗ không thể động đậy.
“Đi chết đi”
Trần Gia Bảo thét nhẹ một tiếng, vung động kiếm chỉ, kiếm quang màu tím khổng lồ quét qua một quỹ đạo rực rỡ, chém lưng của Thiên Mệnh Âm Dương Sư thành hai bên.
Một thời cường giả truyền kỳ hậu kỳ, sự tồn tại như thần vậy trong mắt của vô số người Nhật Bản, trong nháy mắt chết dưới kiếm của Trần Gia Bảo.