Càng đáng sợ hơn là, cơ thể xông qua Thiên Mệnh Âm Dương Sư của Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ ở nửa đường đột nhiên chậm lại, trở nên không chịu sự khống chế.
Nụ cười ở khóe miệng của Thiên Mệnh Âm Dương Sư nồng hơn, càng nhanh chóng đọc thần chú, kèm theo hai tờ người giấy hầu như bị máu đỏ thấm ướt trong tay của ông ta chậm rãi phất phới giữa không trung, Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ hoàn toàn dừng lại ở tại chỗ không động đậy được.
Thậm chí Trảm Nhân Kiếm đầu ngón của Trần Gia Bảo và quang mang ngũ sắc trên kiếm Thu Thuỷ của Đạm Đài Thái Vũ cũng cùng nhau biến mất.
Hoảng hốt là quyền chủ đạo của cơ thể, đã hoàn toàn không chịu sự khống chế bản thân của hai người, chỉ có thể bó tay chịu trói, chờ chết!
Trong lòng của Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ bỗng kinh ngạc, dâng trào ra cảm giác uy hiếp khổng lồ.
“Thế nào, cảm giác cơ thể không chịu sự khống chế của bản thân, chắc là rất khó chịu chứ?”
Thiên Mệnh Âm Dương Sư lau mồ hôi trên trán, sắc mặt càng thêm trắng bệch thêm vài phần.
Dễ nhận thấy, một lượt phát huy ra Đoạn Hồn thuật đối với hai người Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ, cho dù mạnh như Thiên Mệnh Âm Dương Sư, cũng là một gánh vác không nhỏ, càng đừng nói ông ta trước đó còn bị thức thần cắn ngược bị thương, đến nỗi bây giờ thương tích của ông ta lại nặng thêm hai phần.
Nhưng mà, mọi thứ này đều là xứng đáng!
Thiên Mệnh Âm Dương Sư nhìn hai người bị trói buộc tại chỗ không thể động đậy, khoé miệng nở một nụ cười, nói: “Bây giờ tôi chỉ cần nhúc nhích ngón tay, thì có thể giết hai người, nhưng mà, vì biểu hiện khiến tôi kinh ngạc vừa rồi của các người, và võ thuật vượt xa tưởng tượng của tôi, tôi có thể ban ơn ngoài định mức cho các người.
Chỉ cần các người giao sách võ thuật và tâm pháp khẩu quyết mà vừa rồi phát huy ra đây, tôi có thể tha một mạng cho Đạm Đài Thái Vũ, an nhiên thả cô xuống núi.
Còn Trần Gia Bảo cậu, tôi không thể bỏ qua cho cậu, dù như thế nào cậu cũng phải chết, nhưng mà tôi có thể cho cậu một cái nhanh gọn, để cậu chịu khổ ít hơn, thế nào?” Vừa nói, đôi tay của ông ta năm quyết, buông lỏng một ít cầm chế Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ, để hai người họ có thể mở miệng nói chuyện, chỉ là cơ thể dưới phần cổ, vãn không thể động đậy.
Thiên Mệnh Âm Dương Sư có đủ tự tin, Đoạn Hồn thuật đủ để khống chế Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ khoảng chừng mười lăm phút, vì thế ông ta cũng không vội vàng giết Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ.
Nếu như có thể nhân cơ hội này, ép buộc Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ nói ra võ thuật thần kỳ mà họ tu luyện, thế thực lực của ông ta, không nghỉ ngờ gì sẽ có được tăng cường cực lớn, thậm chí đủ để ngạo mạn toàn cầu! “Xem ra dù như thế nào tôi cũng phải chết, thế tôi lại hà cớ phải nói ông biết”
Trần Gia Bảo đối mặt tình cảnh khó khăn như vậy, vẫn hết sức bình tĩnh, vừa tuỳ miệng qua loa với Thiên Mệnh Âm Dương Sư, vừa tập trung xem tình hình trong cơ thể, phát hiện giữa ý thức và cơ thể của mình giống như có một rào chắn, không thể khống chế cơ thể của mình.
Trong lòng của anh âm thầm khen thần kỳ, thuật Âm Dương Nhật Bản còn có loại tà thuật quỷ quái như vậy, quả nhiên có chỗ độc đáo của nó.
Nhưng mà, tuy thân đang trong tuyệt cảnh, không có nghĩa Trần Gia Bảo không có chút cách nào ứng phó, vì thế trong lòng cũng không cảm thấy tuyệt vọng như thế nào.
“Không phải tôi không muốn tha cho cậu” Thiên Mệnh Âm Dương Sư mỉm cười nói: “Thật sự là kiếp số của cậu đã tới, ý trời muốn khiến cậu chết ở đây, tôi thân là Thiên Mệnh Âm Dương Sư thông hiểu mệnh lý, thâm đạt tạo hoá, không thể nghịch thiên mà đi, cho nên chỉ có thể giết cậu, để thuận ứng thiên đạo.