Trần Gia Bảo thấy vậy, lập tức nhảy lên, chụp lại cơ thể của Đạm Đài Thái Vũ giữa không trung, yên ổn hạ xuống mặt đất.
Một bên khác, Thiên Mệnh Âm Dương Sư tuy một quyền đánh lui Đạm Đài Thái Vũ, phát huy hết thực lực mạnh mẽ của cường giả truyền kỳ hậu kỳ, nhưng mà quả đấm của ông ta cũng bị kiếm quang ngũ sắc làm thương, trên tay chảy xuống một vết máu, truyền đến cơn đau nhói.
“Xem ra cơ thể này của tôi đúng là già rồi, thương tích vừa rồi thức thần căn ngược dẫn đến, khiến tôi rất khó mau chóng hồi phục, nếu không thì cho dù chiêu thức của Đạm Đài Thái Vũ huyền diệu đi nữa, lại làm sao có thể làm tôi bị thương được?”
Thiên Mệnh Âm Dương Sư tức giận hừ một tiếng, thuận tay vung ra tay bào, đập tan kiếm quang của Đạm Đài Thái Vũ vung tới, kế tiếp cơ thể khởi động lại lần nữa, nhanh chóng đuổi theo Đạm Đài Thái Vũ, tính nhân cơ hội này, một đòn git chết Đạm Đài Thái Vũ.
Đột nhiên, hầu như là phản ứng bản năng của cường giả, trong lòng của Thiên Mệnh Âm Dương Sư đột nhiên trào lên cảnh giác, lập tức quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy hai đường Trảm Nhân Kiếm màu đỏ đang đánh tới sau lưng ông ta, tốc độ rất nhanh, cách giữa lưng ông ta đã không không tới hai mét!
Cùng lúc này, ở vị trí trung tâm Thần Cung, Trần Gia Bảo một tay ôm lấy vòng eo thon của Đạm Đài Thái Vũ, một tay khác đang năm lấy kiếm quyết, phát huy ra một đường Trảm Nhân Kiếm, từ chính diện bắn sang Thiên Mệnh Âm Dương Sư.
Trước sau tấn công!
Còn Đạm Đài Thái Vũ không màng tới ngượng ngùng, trong lòng của Trân Gia Bảo nhân cơ hội âm thầm vận “Thần Châu thất biến vũ thiên kinh”, để nhanh chóng hồi phục chân nguyên của mình.
“Trần Gia Bảo là làm như thế nào bắn hai đường kiếm quang từ sau lưng tôi vậy?”
Thiên Mệnh Âm Dương Sư trong lòng kinh ngạc, nhưng mà ông ta ra tay không hàm hồ, bóng hình như ma như mị nhấp hai cái, bèn chủ động xông tới phía trước hai đường Trảm Nhân Kiếm, tay phải nắm đấm đánh qua đó, một luồng nội kình hùng hồn cuồn cuộn mà ra.
Quả đấm còn chưa tiếp xúc tới Trảm Nhân Kiếm, dưới xung kích lớn mạnh của nội kình, quỹ đạo của hai đường Trảm Nhân Kiếm đã bắt đầu loạn xạ.
Đợi tới khi quả đấm của Thiên Mệnh Âm Dương Sư đánh trên hai đường kiếm quang màu đỏ này, Trảm Nhân Kiếm hoàn toàn biến mất giữa không trung.
Kế tiếp Thiên Mệnh Âm Dương Sư động tác không dừng, đột nhiên xoay người, thuận thế một quyền đánh Trảm Nhân Kiếm đang đến phía trước tới bay ngược, xuyên thấu nóc nhà Đông Chiếu Thần Cung, bay ra phía xa. Ông ta liên tục ngăn lại ba đường Trảm Nhân Kiếm, động tác nhanh chóng, phát huy hết tư thế vô địch của cường giả, kế tiếp, ông ta dừng lại tại chỗ, cũng không có lần nữa tấn công về phía Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ. Đối với Đạm Đài Thái Vũ mà nói, trong thời kỳ toàn thịnh ngăn lại ba đường Trảm Nhân Kiếm có thể nói là dễ như trở bàn tay, nhưng ông ta trước là bị thức thần cắn ngược bị thương, lại bị Thần Châu thất biến vũ thiên kinh áp chế, thực lực bây giờ có thể phát huy ra, cùng lắm cũng chỉ khoảng chừng sáu bảy phần của bình thường.
Cho nên, sau khi ông ta ngăn lại ba đường Trảm Nhân Kiếm, vết thương trên tay lại rộng ra một phần, máu tươi đầm đìa chảy xuống, nhỏ ở trên mặt đất, hình thành một vũng máu.
Đây đối với Thiên Mệnh Âm Dương Sư bình thường cao cao tại thượng, giống như “Thần” vậy nhìn xuống chúng sinh mà nói, tuyệt đối là sự sỉ nhục lớn!
Trong ánh mắt ông ta nhìn sang Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ, thoáng qua sát ý nồng nặc.
Đạm Đài Thái Vũ đã nhân cơ hội hồi phục một bộ phận chân nguyên, chủ động đứng dậy trong lòng của Trần Gia Bảo, lau đi máu tươi bên cạnh khoé miệng, vừa phòng bị Thiên Mệnh Âm Dương Sư đột nhiên làm khó, vừa khẽ giọng nói: “Cảm ơn”