Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần

chương 64: trêu chọc hai mỹ nam

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thượng Quan Nghi ngồi một bên đỡ thắt lưng, đôi con ngươi đen nhìn Mạc Nhiễm Thiên, đột nhiên nói với hoàng thượng Tề Quân Hành: "Hoàng thượng, người có cảm thấy ánh mắt của tiểu tử này rất giống Vũ Tề không?"

"Ha ha, thì ra ái khanh cũng nghĩ như vậy, trẫm cảm thấy quả thực giống nhau như đúc, một đôi mắt đầy trí tuệ." Tề Quân Hành cũng nhìn vào mắt Mạc Nhiễm Thiên.

"Vũ Tề là ai?"Công Tử Lâm vẻ mặt mê hoặc.

"Là môn khách của Mạc quốc tứ hoàng tử, mồm miệng rất lợi hại."Thượng Quan Nghi giải thích.

"A, thật vậy chăng?"Mạc Nhiễm Thiên trong lòng kinh hãi, nhưng vẫn giả bộ giật mình.

"Cơ Nhi đến đây từ khi nào?" Tề Quân Hành đột nhiên hỏi.

"Cơ Nhi mới vừa đến không lâu, trong khách điếm còn có mấy người bạn cùng thôn, chờ ta mang bạc trở về." Mạc Nhiễm Thiên vội vàng nói tránh sang chuyện khác, hai người này đều là lão hồ ly, mặc dù thuật dịch dung của Dạ Tích Tuyết rất lợi hại, nhưng hắn vẫn chột dạ.

"Cơ Nhi đêm nay không phải đã được mua rồi sao?" Tề Quân Hành vươn tay đem Mạc Nhiễm Thiên kéo vào trong lòng, vuốt ve bàn tay ngọc trắng nõn mềm mại của hắn, chậm rãi vuốt ve, bầu không khí cũng dần trở nên mập mờ.

"Đúng vậy, Cơ Nhi, bổn công tử đã thanh toán một vạn lượng, đêm nay ngươi phải hầu hạ hoàng thượng chu đáo đó." Công Tử Lâm trong lòng nói thầm, tứ hoàng tử mang theo môn khách lúc nào, hắn vì sao không biết? Ngoài miệng lại dặn dò Mạc Nhiễm Thiên.

Mạc Nhiễm Thiên bị Tề Quân Hành vuốt ve cả người khó chịu, lại không thể tránh ra, muốn mở miệng cũng không được, trong lòng tính toán làm làm sao để thoát thân.

"Ngươi làm saovậy, không muốn?"Thượng Quan Nghi thấy vẻ mặt hắn kì lạ thì sắc mặt ngay lập tức trở nên lạnh lẽo.

"A, cái này, Cơ Nhi có thể đem bạc về cho các bạn trước hay không, sau đó rồi trở về, bọn họ không biết ta đang làm cái gì, Cơ Nhi sợ bọn họ sẽ lo lắng." Mạc Nhiễm Thiên tính thời gian, sợ Mạc Tử Viêm cùng Dạ Tích Tuyết xông vào.

"Cơ Nhi, ngươi như vậy không hợp quy củ!" Công Tử Lâm cũng trầm mặt.

"Cơ Nhi biết, vốn tưởng rằng một nghìn lượng không ai muốn mua, không ngờ rằng có một vạn lượng, lão bảo lấy đi năm nghìn, Cơ Nhi còn có thể được năm nghìn, năm nghìn lượng này, Cơ Nhi cũng không dám lừa gạt tiền của người, nhưng là..." Mạc Nhiễm Thiên càng nói khuôn mặt nhỏ nhắn càng thương cảm.

"Nhưng mà cái gì? Chẳng lẽ ngươi ghét trẫm?" Tề Quân Hành cảm thấy kì quái, mình là hoàng đế của một quốc gia, có thể sủng hạnh hắn là phúc khí của hắn, lấy lòng mình là có thể bay lên đầu cành biến phượng hoàng, tiểu gia hỏa này làm sao còn không nguyện ý? Chẳng lẽ mình không đủ tuấn mỹ?

"Không phải, hoàng thượng người đừng hiểu lầm, Cơ Nhi nào dám a, chỉ là Cơ Nhi chưa bao giờ làm tiểu quan, cái gì cũng không biết." Mạc Nhiễm Thiên suy nghĩ nửa ngày đều không nghĩ ra biện pháp gì tốt, đành nói cho có lệ.

"A, thì ra ngươi..." Công Tử Lâm chân mày càng thêm giãn ra, ý tứ của hắn không phải chính là hắn vẫn còn non nớt hay sao?

"Thì ra Cơ Nhi lo lắng cái này, ha ha ha, không có việc gì không có việc gì, trẫm sẽ nhẹ nhàng." Tề Quân Hành mừng rỡ, không ngờ mình nhặt được một vật báu, hắn vô cùng vui mừng, long mục rạng rỡ nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Mạc Nhiễm Thiên.

Mạc Nhiễm Thiên đầu đầy hắc tuyến, chuyện mình vừa nói ngược lại khơi gợi ham muốn của tên sắc hoàng đế này.

"Hoàng, hoàng thượng, tối nay không trở về cung sao?"Mạc Nhiễm Thiên lắp bắp nói.

"Cơ Nhi có bằng lòng theo trẫm hồi cung hay không?" Bàn tayTề Quân Hành càng ngày càng làm càn, chạy trên lưng hắn.

"Không, không, Cơ Nhi không muốn tiến cung." Mạc Nhiễm Thiên cả người cứng ngắc.

"Tại sao?"Tề Quân Hành mặt rồng trầm xuống.

"Bởi vì phi tần trong cung hoàng thượng nhiều, Cơ Nhi đi vào chỉ là một cọng rác, không bằng ở ngoài cung, khi nào hoàng thượng nhớ đến Cơ Nhi hãy tới."

"Hoàng thượng, đề nghị này của Cơ Nhi không sai, hắn tính tình bất hảo, sợ vào cung chưa chắc có thể lo cho bản thân." Thượng Quan Nghi cũng tán thành đề nghị của Mạc Nhiễm Thiên.

"Đúng vậy, đúng vậy, ta sợ bị người khác ăn hiếp, cha mẹ ta đều nói hoàng cung là nơi đen tối nhất, còn dặn Cơ Nhi nghìn vạn lần đừng vào đó." Mạc Nhiễm Thiên rất ngây thơ đáng yêu đáp.

"Nói nhảm! Hoàng cung làm sao mà đen tối được, có trẫm ở đó, ngươi sợ cái gì?" Tề Quân Hành bị chọc tức rồi.

"Không phải, hoàng thượng cũng không thể suốt ngày ở cùng một chỗ với ơ Nhi, còn nữa hoàng thượng sẽ có mới nới cũ, qua vài ngày sẽ không còn thích Cơ Nhi nữa, đến lúc đó các phi tần khác sẽ khi dễ Cơ Nhi, u u, Cơ Nhi tính tình bất hảo, nhất định hội đắc tội với người ta, u u." Mạc Nhiễm Thiên lại giả bộ tội nghiệp.

"Được rồi, được rồi, đừng khóc, đem trẫm nói thành người vô lương tâm rồi, tướng quốc, ngươi đem Cơ Nhi mua lại, cứ để hắn ở chỗ ngươi trước đi, trẫm rảnh rỗi sẽ đi thăm hắn." Tề Quân Hành bị hắn khóc đến phiền lòng, không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp.

"Vi thần tuân chỉ." Thượng Quan Nghi vội vàng đáp,"Vậy đêm nay hoàng thượng..."

Mạc Nhiễm Thiên vừa nghe liền vội vàng nhìn về phía Tề Quân Hành, Tề Quân Hành cũng nhìn hắn, thấy bộ dạng hắn như đang sợ hãi liền hỏi: "Làm sao, thấy trẫm lại sợ như vậy?"

"A, không, không phải, Cơ Nhi chỉ là không, không quen, người là hoàng thượng a, Cơ Nhi chỉ có thể nhìn thấy lúc nằm mơ." Mạc Nhiễm Thiên vội vàng trả lời.

"Ha ha ha, trẫm không phải hôn quân sao?" Tề Quân Hành cảm thấyCơ Nhi ngây thơ hồn nhiên, trong lòng rất thích hắn.

"A, Cơ Nhi mới vừa rồi là tức giận mới nói như vậy, hoàng thượng đừng chấp nhặt với Cơ Nhi." Mạc Nhiễm Thiên cúi đầu, trong lòng vẫn còn buồn bực.

"Hoàng thượng, thời gian không còn sớm, ngài hồi cung hay là..." Thượng Quan Nghi cẩn thận hỏi.

"Các ngươi đi ra ngoài chờ trẫm!" Tề Quân Hành cân nhắc một chút, sau đó ngẩng đầu lạnh giọng nói với Công Tử Lâm cùng Thượng Quan Nghi.

"Dạ, hoàng thượng!" Hai người đại khái biết hoàng thượng là muốn ở trong phòng ăn tiểu mỹ nam này, lập tức thức thời lui ra, còn Mạc Nhiễm Thiên vội vàng ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Tề Quân Hành, trong lòng mắc ói muốn chết, chẳng lẽ mình thật sự để cho hắn thượng sao?

"Cơ Nhi, đến đây." Tề Quân Hành lộ ra vẻ mặt tình dục đối với Mạc Nhiễm Thiên, đem cả người hắn kéo đến ngồi xuống trên người mình, sau đó cười nhìn hắn.

"A, hoàng thượng, việc này, việc này."Mạc Nhiễm Thiên cảm thấy mình là trộm gà không được còn mất nắm gạo.

"Nơi này chỉ có trẫm cùng Cơ Nhi hai người, Cơ Nhi không cần lo lắng, trẫm sẽ hảo hảo thương ngươi." Tề Quân Hành nói xong định hôn đôi môi hồng của Mạc Nhiễm Thiên.

"A." Mạc Nhiễm Thiên vừa lui về phía sau, Tề Quân Hành lập tức xoay người ép lên, làm cho Mạc Nhiễm Thiên hét to một tiếng.

Tề Quân Hành có chút nóng nảy, đôi tay bắt đầu kéo chiếc quần dưới trường bào của Mạc Nhiễm Thiên.

"Hoàng thượng, hoàng thượng, dừng tay, u u."Mạc Nhiễm Thiên chỉ có một chiêu cuối cùng.

"Cơ Nhi làm sao lại khóc, chẳng lẽ trẫm không xứng với ngươi sao!" Tề Quân Hành bị hai tay hắn ngăn cản, trong lòng tức giận.

"Hoàng thượng, Cơ Nhi rất sợ a, u u, hoàng thượng không thương Cơ Nhi chút nào, lần đầu tiên lại thô bạo như vậy, u u, Cơ Nhi còn tưởng rằng hoàng thượng thật là ôn nhu, u u, Cơ Nhi sợ." Mạc Nhiễm Thiên khóc lớn, nháo Tề Quân Hành tới mức khóe miệng co rút, hứng thú một chút cũng không còn, trong lòng vô cớ bốc hỏa, mình là hoàng thượng, vậy mà trước tiểu quan vẫn còn phải phiền toái như vậy?

"Hừ! Thôi được, trẫm hồi cung, lần sau trở lại thăm ngươi!" Tề Quân Hành đột nhiên lạnh lùng nói, rồi vung tay áo đi ra khỏi phòng, làm cho Mạc Nhiễm Thiên kinh sợ, dễ dàng như vậy buông tha cho hắn? Kì thật Tề Quân Hành có thể cứng rắn hơn, nhưng khi nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, vẫn cảm thấy trong lòng không thế nào thoải mái được, cho nên không tiếp được làm tới.

Chỉ chốc lát, Thượng Quan Nghi nổi giận đùng đùng đi vào mắng: "Ngươi thật đúng là không biết điều! Đi, theo ta trở về, hoàng thượng hôm nay tâm tình tốt, bằng không cái mạng nhỏ của ngươi cũng mất rồi, ngang nhiên dám cự tuyệt."

"U u, Cơ Nhi chỉ là sợ a, không phải cố ý, làm sao có thể tại đây được." Mạc Nhiễm Thiên ủy khuất nhìn Thượng Quan Nghi vẻ mặt tức giận, nhưng khóe miệng Thượng Quan Nghi tím bầm một mảng làm cho trong lòng hắn rất thích.

"Ngươi, ai."Thượng Quan Nghi nhìn bộ dáng hắn chỉ có thể thở dài, vội vàng kéo hắn ra ngoài.

Trước cửa Câu Lan Viện, một cỗ kiệu đang chờ, Tề Quân Hành trực tiếp bước lên kiệu, căn bản không thấy ba người phía sau.

"Chờ ở đây!" Thượng Quan Nghi đem Mạc Nhiễm Thiên ném lại một bên rồi đuổi theo kiệu, Công Tử Lâm hậm hực lườm Mạc Nhiễm Thiên một cái, cũng chạy lên thỉnh tội, Mạc Nhiễm Thiên nghĩ thầm giờ phút này không chạy, còn đợi đến khi nào, hắn lập tức quay người lại chậy về Câu Lan Viện, nhủ thầm trước khi đi, cũng phải mang năm nghìn lượng về.

Mạc Tử Viêm cùng Dạ Tích Tuyết hai người đều lo cho Mạc Nhiễm Thiên, mới vừa dịch dung xong chuẩn bị vào trong, lại thấy hoàng thượng đi ra, lập tức tìm chỗ trốn. Khi nhìn thấy Mạc Nhiễm Thiên xoay người chạy vào trong cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng có thể khẳng định chính là hắn nhất định đã gặp được hoàng thượng, nhưng vì sao Công Tử Lâm lại ở đó?

Cỗ kiệu của Hoàng thượng đi rồi, Thượng Quan Nghi xoay người nhìn lại, nơi nào còn có bóng dáng Mạc Nhiễm Thiên, y hỏi Công Tử Lâm: "Cơ Nhi đâu?"

"Cái này...Mới vừa rồi còn ở nơi này." Công Tử Lâm hôm nay bị Mạc Nhiễm Thiên hại chết.

"Tiểu tử này không phải là kẻ lừa đảo, hắn nhất định đi đòi tiền lão bảo rồi." Thượng Quan Nghi tức giận, hận không thể đâm chết hắn, hoàng thượng đã dặn dò y đặc biệt chăm sóc hắn, bây giờ mình cũng gặp phải phiền toái lớn.

Một chén trà sau, Mạc Tử Viêm cùng Dạ Tích Tuyết nhìn thấy Thượng Quan Nghi cùng Công Tử Lâm nét mặt đầy vẻ giận dữ đi ra, xem ra không tìm được Mạc Nhiễm Thiên, nhất thời muốn chạy vào.

"Tứ đệ, Dạ đại ca."Mạc Nhiễm Thiên đột nhiên cười hì hì xuất hiện phía sau bọn họ.

"Tiểu Thiên, ngươi rốt cuộc cũng ra, làm chúng ta lo lắng muốn chết." Mạc Tử Viêm lập tức đem hắn kéo vào sâu trong ngõ.

"Ha ha ha, các ngươi nhìn xem." Mạc Nhiễm Thiên đem ngân phiếu lấy ra cho bọn hắn nhìn.

"Huynh chỉ vì cái này đi mạo hiểm?" Mạc Tử Viêm khóe miệng co rút.

"Ha ha ha, đây là thu hoạch ngoài ý muốn, hoàng thượng hiện tại cảm thấy hứng thú với ta, song ta cũng không thể làm cho hắn ăn, cho nên trốn đi, đợi một lát, ta đi tướng quốc phủ hù dọa Thượng Quan Nghi, hoàng thượng đã dặn y phải chăm sóc ta." Trong lòng Mạc Nhiễm Thiên lại nảy ra một kế.

"Tiểu Thiên, ngươi đến cùng đang làm gì?" Dạ Tích Tuyết cau mày hỏi.

"Ta a, không chỉ có muốn thăm dò Tề Quân Hành, còn muốn thăm dò Thượng Quan Nghi, còn có Công Tử Lâm kia, ha ha ha." Mạc Nhiễm Thiên trong lòng nghiêm túc nghĩ ra một kế hoạch độc ác mới.

"Nhưng ngươi không thể mỗi ngày đều dùng khuôn mặt này a." Dạ Tích Tuyết nói.

"Không có việc gì, thân phận thái tử còn nửa tháng nữa, Vũ Tề hiện tại cũng không cần, hai ngày này ta trước chọc Thượng Quan Nghi tức điên rồi hẵng nói, hắc hắc. Đêm nay ta đến tướng quốc phủ ngủ, hoàng thượng mua ta rồi để ở chỗ Thượng Quan Nghi. Được rồi, tứ đệ, sáng mai đệ xuất phát phải cẩn thận, lần sau gặp mặt cũng không biết lúc nào, ai." Mạc Nhiễm Thiên đột nhiên nghĩ đến chuyện này.

"Tiểu Thiên, huynh nghìn vạn lần phải cẩn thận, tứ đệ rảnh rỗi sẽ đến gặp huynh, Dạ đại phu, Tiểu Thiên giao cho ngươi." Mạc Tử Viêm nhìn Mạc Nhiễm Thiên đầy lưu luyến.

"Tứ hoàng tử yên tâm, hạ quan nhất định dốc hết toàn lực bảo vệ thái tử." Dạ Tích Tuyết cam đoan.

Ba người nói chuyện trong con hẻm sâu heo hút, Mạc Nhiễm Thiên đặc biệt dặn dò, nói cho Mạc Tử Viêm một số chuyện, sau đó Dạ Tích Tuyết mới mang theo Mạc Nhiễm Thiên đi tới tướng quốc phủ.

Tướng quốc phủ bây giờ vẫn đang sáng đèn, Thượng Quan Nghi đi qua đi lại trong đại sảnh rộng lớn, hắn đã phái thị vệ trong phủ ra ngoài tìm kiếm Mạc Nhiễm Thiên.

Mạc Nhiễm Thiên mở cửa lớn của Tướng quốc phủ, Thượng Quan Nghi vừa nhìn thấy Cơ Nhi trở về, khuôn mặt tuấn tú lập tức trăm phần trăm âm trầm hỏi:"Ngươi đi đâu, sao không nói một tiếng, ngươi có biết bổn tướng lo lắng không?"

"Tướng quốc đại nhân, ngươi không phải đang lo lắng cho ta, mà lo hoàng thượng nói ngươi hành sự bất lực mới đúng, Cơ Nhi chỉ là đi đưa tiền cho bằng hữu, cũng không phải sợ ngươi không cho phép, mới len lén đi, hiện tại không phải trở về rồi sao?" Mạc Nhiễm Thiên ngang nhiên cất bước mà vào, khinh miệt nhìn Thượng Quan Nghi.

"Ngươi xú tiểu tử này tính tình cần hảo hảo sửa lại! Người đâu, bắt hắn trói lại cho bổn tướng!"Thượng Quan Nghi cũng không tin không trị được hắn.

"Ngươi dám! Ta là người của hoàng thượng!" Mạc Nhiễm Thiên nóng nảy, chẳng lẽ mình còn phải chịu nỗi khổ da thịt.

"Ha ha, nhưng hoàng thượng muốn bổn tướng hảo hảo quản ngươi, không biết trời cao đất rộng, đừng tưởng rằng hoàng thượng thích ngươi, ngươi có thể vô lý gây loạn, hoàng thượng hứng thú duy trì không được bao lâu, ngươi nếu không hảo hảo sửa chữa, sớm muộn gì cũng đem ngươi đưa đi quân trại, hừ!" Thượng Quan Nghi cười lớn, âm độc vô cùng uy hiếp Mạc Nhiễm Thiên.

"A, thì ra là như vậy, ta còn tưởng rằng hoàng thượng thật sự thích loại tính cách này của Cơ Nhi chứ? xem ra là Cơ Nhi hy vọng xa vời, ai." Mạc Nhiễm Thiên không khỏi sợ nỗi khổ da thịt, vội vàng giả bộ mềm yếu.

Thượng Quan Nghi thấy bộ dáng thất vọng của hắn thì sửng sốt hỏi: "Ngươi thật sự thích hoàng thượng?"

"Hả, nào có cái gì thích hay không thích, chỉ là Cơ Nhi không được quyền lựa chọn có phải không? Nói về bề ngoài, tướng quốc cũng là mỹ nam khó tìm, gần vua như gần cọp, nếu có thể chọn, Cơ Nhi tình nguyện hầu hạ tướng quốc đại nhân." Mạc Nhiễm Thiên nói xong, một đôi mắt to sâu kín nhìn Thượng Quan Nghi vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng cười lớn, nhìn ta không đùa chết ngươi.

"Nói bậy! Lời như thế sau này không thể nói lung tung, hoàng thượng lệnh cho bổn tướng cẩn thận chiếu cố ngươi, ngươi cứ an tâm ở lại, hoàng thượng nhàn rỗi sẽ đến xem ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn một chút, tiến cung tứ phong cũng là chuyện sớm muộn." Thượng Quan Nghi nhìn hắn thương cảm liền an ủi.

"Cơ Nhi biết rồi, vậy Cơ Nhi đi xuống, vì chạy tới kinh đô, Cơ Nhi đã vài ngày ngủ không ngon giấc, xin hỏi tướng quốc đại nhân, nơi nào là phòng của Cơ Nhi." Thanh âm Mạc Nhiễm Thiên rất yếu ớt.

Thượng Quan Nghi rất nghiêm túc nhìn một chút hắn, sau đó gọi: "Thủy Nhi, đem Cơ công tử đưa tới Linh Khê Các nghỉ ngơi. Sau này ngươi chỉ chuyên tâm chăm sóc Cơ công tử, có chuyện gì trực tiếp báo cáo với bổn tướng."

"Vâng, đại nhân, Cơ công tử thỉnh." Thủy Nhi đúng là Thủy Thủy Mạc Nhiễm Thiên đã cứu, Mạc Nhiễm Thiên nhất thời mở cờ trong bụng, đứng nói với Thượng Quan Nghi: "Cám ơn tướng quốc đại nhân, Cơ Nhi đi xuống, à, đúng rồi, tướng quốc đại nhân hiện giờ thật tuấn mỹ." Mạc Nhiễm Thiên là cố ý giễu cợt khóe miệng hắn bị mình đánh cho bầm tím.

"Ngươi." Thượng Quan Nghi sửng sốt, lại muốn nổi nóng, nhưng nghĩ đến hắn vài ngày ngủ không ngon giấc, trong lòng mềm nhũn, tự nhủ ngày sẽ sẽ tiếp tục dạy bảo hắn, "Còn không mau đi ngủ."

Mạc Nhiễm Thiên cười thản nhiên sau đó đi theo phía sau Thủy Nhi vào đại sảnh. Lưu lại Thượng Quan Nghi nhìn bóng lưng hắn khóe miệng co quắp.

Bước ra khỏi nội sảnh chính là hậu viện, trời đã đen sẫm, tuy có đèn, nhưng Mạc Nhiễm Thiên không có tâm tình nhìn, đi theo phía sau Thủy Nhi tìm cơ hội nói chuyện.

Qua một hành lang quanh co khúc khuỷu trong đại viện, Mạc Nhiễm Thiên thấy tướng quốc phủ lớn như thế cũng rất ngạc nhiên, hoàng thượng đối với hắn thật là không tồi.

Khi đi qua tiểu viện thứ nhất, đột nhiên có một người đi qua, Mạc Nhiễm Thiên vừa nhìn liền nhận ra Hỏa Nhi. Hỏa Nhi vừa nhìn thấy Thủy Nhi liền hỏi: "Thủy nhi, đại nhân trở về chưa?"

"Uhm, chuyện gì vậy, tiện nhân kia còn chưa ngủ?" Thủy nhi nghi hoặc hỏi.

"Ai, đúng vậy, y bảo ta đi hỏi đại nhân tối nay có tới phòng y không, ai, ta làm sao lại xui xẻo như vậy, theo y một đường tới nửa tháng, lúc này cư nhiên đến phiên ta hầu hạ y." Hỏa nhi buồn bực than thở.

"Hỏa nhi, ngươi đừng để ý đến y, ngươi không phát hiện đại nhân không thích y sao, nhìn xem nay, Cơ công tử mới tới đêm nay, rất giống Mạc Thái Tử, mới vừa rồi ta thiếu chút nữa nhận lầm đấy chứ." Thủy Nhi để Hỏa Nhi nhìn Mạc Nhiễm Thiên.

"Oa, đẹp trai quá, hắc, để xem y còn bị giày vò đến thế nào nữa, ta đi nói cho y." Hỏa nhi vui vẻ nói.

"Oh, hai vị tiểu ca, Cơ Nhi là người của hoàng thượng, không phải tướng quốc đại nhân." Mạc Nhiễm Thiên biết bọn họ đang nói tới Yến Nhi.

"Cơ công tử khách khí, gọi ta Thủy Nhi, gọi hắn Hỏa Nhi là được, Thủy Nhi thấy đại nhân chúng ta đối với người tốt lắm a, mặc kệ người là người của ai, đều tốt hơn tiện nhân kia." Thủy nhi nói.

"Các ngươi nói ai?"Mạc Nhiễm Thiên giả bộ hiếu kì hỏi.

"Ách, cái này Cơ công tử sau này sẽ biết, Cơ công tử bên này thỉnh, Linh Khê Các ngay phía trước, Hỏa Nhi, lát nữa ta đi tìm ngươi, được rồi, Dạ đại ca đã nói chuyện với tiện nhân kia, ngươi tốt nhất cảnh cáo y một chút, nếu y dám nói, ta là người đầu tiên không buông tha cho y, trong tướng quốc phủ, hắn mới tới, còn không dám đắc tội chúng ta." Thủy nhi càng nói càng nhỏ giọng.

"Uhm, ta biết rồi, còn không phải là vì cái này, ta mới bằng lòng vì hắn đi tìm đại nhân, hắc hắc." Hỏa nhi đồng tình.

Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng tươi cười, hoàn toàn hiểu được hai tiểu nhân nhi đang nói chuyện gì, không khỏi tươi cười đầy sủng nịch với họ, mình lúc đầu cứu bọn họ thật đúng là sáng suốt.

Truyện Chữ Hay