Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần

chương 59: huynh đệ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mạc Nhiễm Thiên bên ngoài vừa nghe liền kinh hãi, nghĩ bụng Yến Nhi vì sao phải đem mình nói ra? Nhưng lập tức hắn sáng tỏ, Yến Nhi nhất định là ghi hận chuyện mình xuất hiện làm cho Lục hoàng tử Mạc Hiên vô tình từ bỏ y.

"Cái gì? Nói thế thật sự là mỹ nhân Mạc thái tử Mạc Nhiễm Thiên cũng tới ư?" Ngự sử Triển Ấp giật mình.

"Đúng vậy đại nhân, ngài cứ đem tin tức này nói cho Tề Vương, hoàng thượng nhất định sẽ trọng thưởng ngài." Yến Nhi bò lên, lõa thân tiến về phía Triển Ấp, đôi mắt xinh đẹp mang theo nét cười quyến rũ.

"Mỹ nhân, ngươi cũng không thể lừa gạt đại nhân nha, ai mà chẳng biết Tề Vương thương nhớ mỹ nhân thái tử kia đến mức si dại rồi, nghe nói nam thiếp trong cung đều ít nhiều có nét giống vị thái tử ngốc ấy. Chuyện này nếu là tin tức thật, đại nhân nhất định sẽ thưởng ngươi thật hậu hĩnh, còn nếu như gạt ta, ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của bổn đại nhân." Triển Ấp nói xong lời cuối, trong đôi mắt dâm uế tràn đầy sát ý.

"Yến Nhi làm sao dám lừa gạt đại nhân chứ, Yến Nhi sau này còn muốn nhờ đại nhân ngài chiếu cố mà." Hai tay Yến Nhi bám lấy cánh tay Triển Ấp, hết sức làm nũng.

"Được rồi được rồi, mỹ nhân, cho đại nhân hôn một cái." Triển Ấp tươi cười ôm chặt Yến Nhi, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của y, sau đó buông y ra nói: "Tiểu mỹ nhân ngoan ngoãn nghỉ ngơi, đại nhân vào cung báo cho hoàng thượng tin tức tốt lành này. Ngày mai ta sẽ tới đón ngươi về quý phủ rồi hảo hảo thương yêu ngươi, ha ha ha." Triển Ấp tâm tình cực kì thoải mái.

"Cám ơn đại nhân." Yến Nhi cười mở, trong mắt chợt lóe tia giảo hoạt.

Mạc Nhiễm Thiên trong lòng khiếp sợ, mặc dù mình nhất định sẽ bị đưa cho Tề Vương, nhưng không cho hắn biết ít nhất còn có lợi thế đàm phán, nếu cho hắn biết mình tới rồi, giá trị của mình liền thấp đi. Không được, mình nhất định phải chặn Triển Ấp lại! Nhưng ngăn cản hắn như thế nào đây?

Mạc Nhiễm Thiên trong lúc vô cùng rối rắm, thời gian đã không thể làm cho hắn suy nghĩ nhiều, mắt thấy Triển Ấp sắp đi ra, hắn khom lưng nấp sau cánh cửa phía hậu viện lén nhìn ra.

Triển Ấp tâm tình khoái trá đi ra đến, thuận tay lôi kéo khố đầu (quần chip đóa), đoạn cất bước đi ra ngoài cửa. Mạc Nhiễm Thiên giật mình, hai tay chà xát trên mặt đất một chút, sau đó bôi trát trên mặt mình. Khuôn mặt tuấn tú trắng nõn như chiếc khay bạc trong bóng đêm lập tức trở nên tối như mực, chỗ nào có thể nhìn ra bộ dáng tuấn mỹ.

"Không được nhúc nhích!" Mạc Nhiễm Thiên trước khi Triển Ấp ra khỏi cửa lớn một bước, bèn mau chóng chạy ra từ bên cạnh, Liêm đao kề sát cổ hắn.

"Ai? Ngươi là ai? Muốn làm gì?" Triển Ấp bị dọa đến lập tức tiểu cả ra quần, làm cho Mạc Nhiễm Thiên nhíu chặt mày, hoàn toàn khinh bỉ.

"Ta là ai không quan trọng, nhưng mới vừa rồi ngươi ở trong phòng nói chuyện làm cho ta đây nghe được, vì an toàn của Thái tử Mạc quốc, ta không thể không giết ngươi diệt khẩu." Mạc Nhiễm Thiên cố ý gằn giọng, sợ hắn nghe ra.

"Đừng đừng, đại hiệp tha mạng, tại hạ chỉ là một tiểu quan, tại hạ cam đoan không nói ra, tha mạng tha mạng a." Triển Ấp rất không có khí phách mà quỳ trên mặt đất.

"Hừ, ta tin ngươi thế nào đây? Như vậy đi, chỗ này của ta có một viên Thất Nhật Đoạn Trường Hoàn, ngươi nuốt đi. Ngươi nếu không nói ra, ngày thứ sáu ta sẽ cho ngươi thuốc giải. Nếu ngươi nói, bảy ngày sau ngươi sẽ thủng bụng thối ruột mà chết. Nhưng nếu ngươi không ăn, hiện tại hãy đi gặp Diêm vương đi." Mạc Nhiễm Thiên nói xong, Liêm đao hơi dùng một chút lực, bên cổ Triển Ấp lập tức rỉ máu.

"Đại hiệp tha mạng, ta ăn ta ăn." Triển Ấp tiếp nhận viên màu đen trong tay Mạc Nhiễm Thiên. Đó là nắm bùn đất vừa rồi Mạc Nhiễm Thiên viên được trên mặt đất, chuẩn bị để hù dọa hắn, bởi vì hắn còn không dám giết người, May là mình xem qua TV, hy vọng có thể lừa gạt hắn mà vượt qua cửa ải này.

Triển Ấp gian nan nuốt xuống. Mạc Nhiễm Thiên cố nén cười, viên bùn đất đó còn dính nước miếng của hắn. Chính hắn cũng cảm thấy ghê tởm vô cùng.

"Có phải cảm thấy rất ghê tởm hay không?" Mạc Nhiễm Thiên giả bộ lạnh lùng hỏi.

Triển Ấp quả thật cảm thấy ghê đến phát ói, vội vàng gật đầu hỏi: "Đại hiệp, vậy sáu ngày sau, tiểu nhân tìm đại hiệp người ở nơi nào, nếu đại hiệp không đến, tiểu nhân sẽ mất mạng a, u u." Triển Ấp bị dọa đến khóc lên.

"Ngươi không đem bí mật nói ra, ta đây sáu ngày sau thì sẽ tìm ngươi. Yên tâm đi, hiện tại ngươi có thể đi, kì thật chuyện thái tử tới hay không không liên quan đến ngươi, cho nên tốt nhất đừng xen vào việc của người khác biết không?" Mạc Nhiễm Thiên cười thầm trong lòng.

"Dạ, dạ, đại hiệp, vậy tiểu nhân có thể đi chưa?" Triển Ấp nhìn sắc mặt Mạc Nhiễm Thiên, lập tức bị màu da ngăm đen của Mạc Nhiễm Thiên làm cho giật nảy mình, trong bóng tối cảm thấy giống như gặp quỷ, cả người đều trở nên run rẩy.

"Cút đi!" Mạc Nhiễm Thiên hung hăng đá hắn một cước, sau đó Triển Ấp liền lăn một vòng rồi lật đật chạy ra ngoài, còn Mạc Nhiễm Thiên phía sau rốt cuộc không nhịn được nở nụ cười.

Đang chuẩn bị mở cửa phòng đi vào, một luồng gió mạnh chợt kéo tới phía hắn. Mạc Nhiễm Thiên cả kinh, vội vàng thụt lùi lại kêu lên: "Dạ đại ca?" Trong ấn tượng của hắn chỉ có hai người Dạ Tích Tuyết cùng Mạc Tử Viêm là biết võ công.

"Tiểu Thiên, huynh chạy đi đâu vậy, làm ta sợ muốn chết." Mạc Tử Viêm vừa dứt lời đã đem Tiểu Thiên ôm vào lòng.

Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng co quắp, vặn vẹo uốn éo thân thể, đẩy y ra rồi buồn bực lên tiếng: "Đệ nhanh như vậy đã trở lại? Gặp sư huynh của đệ không?"

"Đi vào rồi lại nói." Mạc Tử Viêm đem Mạc Nhiễm Thiên kéo vào trong phòng.

Trong phòng ngọn đèn nhỏ thắp sáng, Mạc Tử Viêm bị bộ mặt lem luốc như ma của Mạc Nhiễm Thiên dọa cho nhảy dựng lên: "Ngươi làm cái gì vậy?"

Mạc Nhiễm Thiên vừa rửa mặt, vừa đem chuyện mới vừa rồi đã xảy ra nói cho Mạc Tử Viêm nghe.

"Khốn nạn, không ngờ rằng Mạc quốc cũng có loại gian tế này!" Khuôn mặt tức giận của Mạc Tử Viêm lạnh như băng.

"Còn may để cho huynh nghe được, bằng không ngày mai đệ sẽ không có lợi thế đàm phán." Mạc Nhiễm Thiên bây giờ vẫn còn cảm thấy lòng sợ hãi.

"Không ngờ rằng Tiểu Thiên thông minh như vậy, ha ha." Mạc Tử Viêm sủng ái nhìn hắn.

"Chuyện sư huynh của đệ thì sao?" Mạc Nhiễm Thiên hỏi.

"Đệ chưa gặp huynh ấy, ngày mai lại đi, đệ đã để lại tín hiệu." Mạc Tử Viêm nhíu mày trả lời.

"Oh, vậy đệ đi ngủ đi, huynh cũng phải ngủ." Mạc Nhiễm Thiên lau rửa xong, chuẩn bị leo lên giường ngủ.

"Tiểu Thiên." Mạc Tử Viêm khẽ gọi.

"Cái gì?" Mạc Nhiễm Thiên nghiêng đầu sang nhìn hắn.

"Đệ, đệ đêm nay có thể ở lại không?" Mạc Tử Viêm nghĩ đến việc ngày mai sau khi đem hắn tặng cho Tề Vương, cũng không biết lúc nào mới có thể gặp lại hắn, lòng không khỏi trở nên đau đớn.

Mạc Nhiễm Thiên sửng sốt sau đó nổi giận: "Biến!"

Mắt Mạc Tử Viêm hiện lên thương tâm, thật sâu nhìn Mạc Nhiễm Thiên rồi nói: "Tiểu Thiên, huynh còn không tha thứ cho đệ sao? Mai này hai ta không biết khi nào mới gặp lại, đệ Mạc Tử Viêm thề, nhất định sẽ mau chóng tới đón huynh trở về."

Mạc Nhiễm Thiên đứng bất động. Mặc kệ lời y nói là thật hay giả, nhưng hắn thật sự đã bị lay động rồi. Xoay người lại nhìn nam nhân đã từng cường bạo mình, ánh mắt hắn dịu lại.

"Được, Tiểu Thiên sẽ chờ đệ đến tiếp huynh." Mạc Nhiễm Thiên vừa quay người đi, trong mắt đã nhòe lệ.

Mạc Tử Viêm bước nhanh lên trước, từ phía sau ôm chặt lấy hắn, chặt đến mức làm cho Mạc Nhiễm Thiên có thể cảm nhận được sự lưu luyến của y. Hắn thầm nghĩ nam nhân này vì ngôi vị hoàng đế, lấy lòng mình, cường bạo mình, hiện tại chỉ e là thật sự thích mình.

Hai người cứ duy trì động tác này không nhúc nhích, bầu không khí nặng nề lan tràn. Đột nhiên Mạc Tử Viêm hôn gáy hắn một cái rồi lập tức xoay người rời đi.

"Tứ đệ!" Mạc Nhiễm Thiên vội vàng xoay người gọi y lại.

Mạc Tử Viêm xoay người lại. Mạc Nhiễm Thiên thấy trong mắt y thấp thoáng những giọt sương, nhất thời cả trái tim đều mềm nhũn.

"Ở lại đi." Mạc Nhiễm Thiên nói ra ba chữ này, khuôn mặt liền đỏ lên. Hắn vội vàng xoay người, trong lòng lại có chút hối hận, nhưng thật kì quái, mình không thể kìm được mà thốt nên lời này.

"Tiểu Thiên!" Mạc Tử Viêm vui mừng như điên, lập tức nghiêng mình đến trước mặt Mạc Nhiễm Thiên, không thể tin được nhìn khuôn mặt Tiểu Thiên càng ngày càng hồng.

"Ngủ đi!" Mạc Nhiễm Thiên đẩy y ra, cởi áo khoác bò lên giường.

Mạc Tử Viêm hưng phấn đến không biết như thế nào cho phải, lập tức ngồi bên mép giường, nhìn Mạc Nhiễm Thiên đã nằm xuống mà cao hứng hỏi thăm: "Tiểu Thiên, huynh nói là thật chăng?" Khóe miệng như thế nào cũng không ngăn cản được ý cười.

"Không ngủ thì đi ra ngoài!" Mạc Nhiễm Thiên tức giận nói xong, liền xoay người vào trong giường, tim đập thình thịch.

"Ngủ, ngủ!" Mạc Tử Viêm bấy giờ mới hoàn toàn yên tâm, cởi giày, cởi áo khoác, sau đó lên giường ôm cổ Mạc Nhiễm Thiên từ sau lưng.

Mạc Nhiễm Thiên cả thân thể đều bị trói buộc, trong lòng càng nhảy loạn lên.

"Tiểu Thiên, xích lại đây được không?" Mạc Tử Viêm ghé vào lỗ tai hắn khẽ khàng dụ dỗ.

Mạc Nhiễm Thiên nhúc nhích, xoay người lại đối mặt y: "Để làm gì?"

"Ha ha ha, chỉ là muốn nhìn huynh thôi." Mạc Tử Viêm đem tóc của hắn vén nhẹ ra sau tai, động tác rất nuông chiều.

Mạc Nhiễm Thiên ném cho y một ánh mắt xem thường, sau đó nhắm nghiền hai mắt không thèm nhìn y nữa.

Nét tươi cười nơi khóe miệng Mạc Tử Viêm càng ngày càng ấm áp. Y tinh tế nhìn dung nhan chim sa cá lặn trước mắt, chợt nhớ ngày mai tất cả sẽ thuộc về Tề Vương, không kìm chế được nỗi đau trong lòng. Bàn tay nhẹ nhàng vươn tới, chậm rãi vuốt ve qua lại. Trong lòng quá nhiều nuối tiếc, càng thêm xác định quyết tâm muốn đem hắn cướp về.

Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đôi môi đỏ mọng, đôi mắt càng trở nên sâu thẳm, y chậm rãi kề sát mặt hắn, hơi thở nóng rực phả vào mặt Mạc Nhiễm Thiên, làm cho lông mi hắn rung động không ngừng, trong lòng khẩn trương vạn phần.

Rốt cuộc đôi môi mỏng phủ lên môi đỏ mọng đó, dòng điện mạnh mẽ thông qua, làm cho hai người đều kinh ngạc. Riêng Mạc Nhiễm Thiên nghĩ thầm chẳng lẽ khi động tình, cảm giác bị điện giật càng thêm mãnh liệt sao?

Chiếc lưỡi ướt át chậm rãi chui vào môi đỏ mọng, sau đó bắt đầu khuấy đảo mạnh mẽ, bàn tay to ôm chặt, đem cả thân thể Mạc Nhiễm Thiên dán sát vào y.

Trong miệng ái tình bùng lên mạnh mẽ, hai lưỡi dây dưa nhiệt tình vạn phần, âm thanh nước miếng "chi chi" không ngừng, càng lúc càng động tình.

"Ưm a." Tiếng rên rất nhỏ từ trong miệng Mạc Nhiễm Thiên phát ra, cả người bị Mạc Tử Viêm đốt, vô cùng khô nóng.

Điều này làm cho Mạc Tử Viêm càng thêm động tâm, càng không nhịn được. Chưa từng nghĩ đến Tiểu Thiên sẽ tự nguyện cho y, làm cho tâm trí y đều rung động. Bàn tay trườn vào trong tiết y (áo lót), nhẹ nhàng vuốt ve cái lưng bóng loáng của Mạc Nhiễm Thiên, làm cho Mạc Nhiễm Thiên dễ chịu vô cùng. Sau đó y chậm rãi chuyển tới phía trước, mò lên chu quả mẫn cảm của hắn, nhẹ nhàng kích thích.

"A." Dục vọng nửa tháng chưa phát tiết của Mạc Nhiễm Thiên lại bị y hoàn toàn khơi mào, thân thể chủ động dán vào y, cảm thụ lửa nóng giữa hai chân y, toàn thân ngứa ngáy như vạn kiến cắn.

Đầu lưỡi còn đang giao quấn, dường như vĩnh viễn cũng không muốn buông ra. Mãi đến khi hơi thở hai người trầm trọng, Mạc Tử Viêm mới thỏa mãn buông ra chiếc lưỡi ngọt ngào, ngược lại tiến công sau tai hắn, chậm rãi liếm láp. Bàn tay to dùng lực đem cả người Mạc Nhiễm Thiên lật qua người y, một đôi bàn tay to mò vào trong tiết khố, chạm vào nơi giữa hai cánh mông hắn.

"A." Mạc Nhiễm Thiên mặt đỏ như gấc, ngượng ngùng không thôi. Không thể phủ nhận người này mặc dù là cường bạo hay là hiện tại, đều kích thích dục vọng mãnh liệt của hắn.

Con cự long của Mạc Tử Viêm đang ma sát giữa hai chân hắn, hại hắn không dám lộn xộn. Mạc Tử Viêm đột nhiên lại buông hắn ra, đem hắn áp trên người. Bàn tay to không thể chờ đợi được giúp hắn cởi quần áo. Đôi mắt tràn đầy tình dục nhìn hắn.

"Huynh, huynh tự mình đến." Mạc Nhiễm Thiên thấy y không tiện cởi quần áo, nhẹ nhàng mà nói.

Mạc Tử Viêm lập tức hôn chóc một cái lên khuôn mặt đỏ hồng của hắn, lại đứng dậy cởi hết quần áo ra, nhìn Tiểu Thiên chậm chạp, nhanh chóng đem quần hắn tụt xuống.

"Tiểu Thiên, huynh thật đẹp." Mạc Tử Viêm nhìn thân thể không che đậy của Mạc Nhiễm Thiên, không khỏi cảm thán sự thần kì của tạo hóa.

"Đẹp cái quái gì chứ." Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng giật giật, vật kia nhỏ như vậy cũng kêu là đẹp. Mình thì gặp khó khăn rồi, chỉ có những người này mỗi người đem mình nhìn mình như nữ nhân mới cảm thấy đẹp mà thôi. Nhưng mình chính thức là một nam nhân, điều này quả thực là một sự sỉ nhục.

"Ha ha, thật sự rất đẹp, chỉ là Tiểu Thiên không thể thưởng thức mà thôi." Mạc Tử Viêm úp người xuống, đầu lưỡi bắt đầu tại lồng ngực hắn lượn vòng.

"A, đệ, đệ có thể nhanh lên một chút hay không, để Dạ đại ca trở về không hay lắm." Trong lòng Mạc Nhiễm Thiên thật đúng là sợ bị Dạ Tích Tuyết bắt gian tại giường.

"Lúc này không cho phép huynh nghĩ đến hắn!" Mạc Tử Viêm ngẩng đầu lên, tức giận nhìn Mạc Nhiễm Thiên. Sau đó y tại chu quả của hắn cắn một ngụm trừng phạt, nhưng bàn tay lại trực tiếp đi xuống.

"A, đệ..." Mạc Nhiễm Thiên vừa đau vừa ngứa liền phẫn nộ trừng mắt lườm Mạc Tử Viêm.

"Toàn tâm toàn ý với đệ một lần được không?" Mạc Tử Viêm cúi đầu xuống, nhưng khẩu khí trong miệng có phần khẩn cầu.

"A, nha..." Mạc Nhiễm Thiên không biết trả lời như thế nào, nhưng cũng đã không muốn nói chuyện nữa, cảm giác ấm áp vây quanh làm cho thân thể hắn bắn ra, khoái cảm ào ạt kéo tới.

Dưới sự chăm sóc tận tình của Mạc Tử Viêm, Mạc Nhiễm Thiên rốt cuộc phóng ra, sau đó bị Mạc Tử Viêm lật xuống dưới.

"Ưm a." Một tiếng kêu thoải mái vang lên, lan vào hư không, tình cảm mãnh liệt từ nơi này bắt đầu.

Ngày thứ hai khi Mạc Nhiễm Thiên tỉnh lại, phát hiện trên thân mình đang đắp chăn, bên người đã không còn bóng dáng Mạc Tử Viêm, khóe miệng không khỏi nhếch lên. Tối hôm qua rất thư thái, mình ngủ say như chết, y rời đi lúc nào cũng không biết. Nghĩ đến sự mạnh mẽ của y, sự bền bỉ của y, kĩ thuật của y, Mạc Nhiễm Thiên chỉ cảm thấy trong lòng mình căng thẳng, khuôn mặt tuấn tú không thể khống chế đỏ bừng lên.

"NND, sao lại lẳng lơ như thế chứ!" Mạc Nhiễm Thiên tự mắng mình một tiếng, đem bóng dáng cường kiện của Mạc Tử Viêm đuổi ra khỏi não, sau đó vội vàng đứng dậy mặc quần áo.

Ra khỏi phòng, thấy Dạ Tích Tuyết đang luyện công, mắt hắn sáng lên, vội vàng ra chào.

"Dạ đại ca, chào buổi sáng." Dạ Tích Tuyết thu quyền mỉm cười với Tiểu Thiên.

"Dạ đại ca, huynh lần trước dạy ta điểm huyệt, vì sao đến bây giờ Tiểu Thiên vẫn không học được?" Mạc Nhiễm Thiên tự lần nọ bị Mạc Tử Viêm điểm huyệt cường bạo, sau đó đến ngày thứ hai liền nhờ Dạ Tích Tuyết dạy hắn. Hắn cũng chăm chỉ luyện tập đến bây giờ, vị trí huyệt đạo đều nhớ cả, nhưng điểm huyệt mấy lần Mạc Tử Viêm đều cười ha ha, làm cho hắn rất buồn bực.

"Tiểu Thiên, bởi vì đệ không có công lực. Điểm huyệt kì thật là dựa vào kình khí, đệ hiện giờ thử trên người ta xem." Dạ Tích Tuyết chau mày nói. Dụng tâm của Mạc Nhiễm Thiên y hiểu, nhưng công lực cũng không phải ngày một ngày hai là có thể đạt tới.

"Nha." Mạc Nhiễm Thiên lập tức nghiêm mặt, tụ khí, sau đó ngón trỏ cùng ngón giữa kep chặt lại cùng một chỗ, dùng hết toàn lực nhắm vào huyệt vị du trên lưng Dạ Tích Tuyết.

Dạ Tích Tuyết khẽ cử động, chỉ chốc lát liền xoay người lại cười với Mạc Nhiễm Thiên đang nhụt chí: "Thật là đau."

Mạc Nhiễm Thiên giật giật khóe miệng, thất vọng vạn phần, xem ra mình không thể học nổi.

"Tiểu Thiên đừng nản chí, mặc dù không có tác dụng gì với Dạ đại ca, nhưng hiện tại đệ đã có chút kình khí, ít nhất làm cho Dạ đại ca sửng sốt. Với người bình thường có thể có tác dụng trong khoảng thời gian một ngụm trà, nhưng một thời gian nữa, có lẽ có thể có tác dụng trong thời gian một chén trà." Dạ Tích Tuyết suy nghĩ xong an ủi Mạc Nhiễm Thiên.

"Thật sao? Dạ đại ca, huynh đừng trêu chọc đệ nữa." Mạc Nhiễm Thiên có chút ngạc nhiên vui mừng, chỉ cần trong thời gian một chén trà, mình có thể chuyển bại thành thắng.

"Dạ đại ca sao có thể lừa gạt Tiểu Thiên." Dạ Tích Tuyết sủng ái kéo tay hắn.

"Vậy tại sao tứ đệ không có một chút cảm giác gì?" Mạc Nhiễm Thiên chu môi.

"Ha ha ha, hắn không phải người bình thường." Dạ Tích Tuyết cười đáp.

Mạc Nhiễm Thiên sửng sốt hỏi lại: "Không biết hoàng cung Tề quốc có bao nhiêu người có võ công, Tề Vương kia thì sao?"

"Cái này, huynh không rõ lắm, nhưng bình thường thì đại tướng quân, thị vệ thống lĩnh hẳn là đều có võ công, quan văn bình thường sẽ không có, Tề Vương thì huynh chưa từng nghe nói hắn có học võ." Dạ Tích Tuyết nhíu mày trả lời, hắn cũng lo cho Tiểu Thiên.

"Hỏi tứ đệ một chút, có lẽ đệ ấy biết. Đệ ấy ở đâu rồi?" Mạc Nhiễm Thiên thấy tất cả mọi người đã ra ngoài, chỉ không thấy duy nhất Mạc Tử Viêm.

"Hắn sáng sớm đã nói đi ra ngoài làm việc, giờ Thìn trở về tiến cung. Được rồi, Tiểu Thiên, đệ đi theo huynh." Dạ Tích Tuyết vội vàng đem Mạc Nhiễm Thiên kéo vào phòng y.

"Làm gì thế?"Mạc Nhiễm Thiên tò mò.

"Dịch dung a. Tứ hoàng tử trước khi đi đã đem thứ này ném cho ta."

"Oh, được rồi, hai người Thủy Hỏa thế nào rồi?" Mạc Nhiễm Thiên nhớ tới hai người.

"Thượng Quan Nghi thật ra rất thương hai người bọn họ, đệ cứ yên tâm. Ha ha, sau này có thể còn có ích." Dạ Tích Tuyết đã dặn dò hai người, đương nhiên cho dù y không dặn, hai người Thủy Hỏa cũng biết phải làm như thế nào, Mạc Nhiễm Thiên đối đãi với bọn họ tử tế, bọn họ đều đã ghi nhớ trong lòng.

Truyện Chữ Hay