Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần

chương 52: lâm hành (trước khi lên đường)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thời gian thấm thoắt trôi mau, chỉ còn một ngày nữa là phải tới Tề quốc. Mấy ngày nay Mạc Nhiễm Thiên ngoại trừ việc chăm chỉ rèn luyện thân thể, thì lại cùng hoàng thượng nói chuyện phiếm, nghe ngóng chút ít chuyện của Tề quốc. Hắn cũng không hề đả động đến việc vì sao hắn là thái tử mà không được kế vị, bởi vì ở trong mắt bọn họ, Mạc Nhiễm Thiên mặc dù không ngốc, nhưng họ cũng không xem hắn là nam nhân, mà chỉ là một nam thị luôn phụ thuộc vào người khác. Huống chi hiện tại chuyện hắn phải sang Tề quốc là sự thật không thể tránh.

"Phụ hoàng, Thiên nhi còn muốn mang theo một người đồng hành." Mạc Nhiễm Thiên cùng hoàng thượng ngồi trong Khởi Phong Đình ở ngự hoa viên.

"Hửm, là ai thế?" Hoàng thượng buồn rầu nhìn Mạc Nhiễm Thiên, trong lòng có quá nhiều áp lực cùng muộn phiền.

"Thượng đại phu Dạ Tích Tuyết." Mạc Nhiễm Thiên trả lời.

"Hả, vì sao? Hoàng hậu cũng tiến cử y với trẫm."

"Dạ đại phu võ nghệ cao cường, ở bên cạnh Thiên nhi có thể bảo vệ Thiên nhi." Mạc Nhiễm Thiên cũng đã biết người Tiêu Hương Hương muốn cho theo hộ tống hắn chính là Dạ Tích Tuyết. Trong hoàng cung, trừ y ra, tìm không ra người khác thích hợp hơn.

"Võ công của Viêm nhi không phải rất tốt ư? Chẳng lẽ Thiên nhi sợ hắn không thể bảo vệ con?" Hoàng thượng dò hỏi.

"Ôi chao, đệ ấy à, tứ đệ mặc dù võ công cao cường, nhưng không thể luôn luôn túc trực bên Thiên nhi. Đệ ấy mang Thiên nhi tới Tề quốc rồi, chẳng phải sẽ trở về ngay sao?"

"Thiên nhi muốn Viêm nhi ở lại Tề quốc chăm sóc và bảo vệ con sao?" Hoàng thượng đột nhiên hỏi một câu bâng quơ.

"A, phụ hoàng, ý của người không phải muốn đem ngôi vị hoàng đế tặng cho Hiên nhi chứ?" Nhắc đến chuyện này Mạc Nhiễm Thiên có phần nóng nảy, bởi vì vài ngày gần đây hắn đột nhiên không thấy Mạc Hiên, làm cho hắn cảm thấy không thể làm cho tiểu nam nhân kia toàn tâm toàn ý yêu thương hắn. Cũng không biết xảy ra chuyện gì. Tiểu nam nhân này vậy mà có thể chịu đựng không tới tìm hắn, sáng sớm ngày mai hắn phải xuất phát rồi.

"Thiên nhi cảm thấy có chuyện gì sao?" Hoàng thượng cũng là lão hồ ly.

"A, cái này, phụ hoàng còn trẻ, Thiên nhi cho rằng để lục đệ cùng tứ đệ đồng tâm hiệp lực trợ giúp phụ hoàng mới là biện pháp tốt nhất." Mạc Nhiễm Thiên suy nghĩ một chút rồi nói.

"Vậy để Hiên nhi ở lại giúp đỡ phụ hoàng là được, Viêm nhi vẫn là nên đi theo bảo vệ Thiên nhi."

"Không, phụ hoàng, Thiên nhi cảm thấy tứ đệ rất có tài năng ở phương diện quân sự, ở lại giúp đỡ phụ hoàng sẽ rất tốt. Hiên nhi dù sao còn quá nhỏ, hơn nữa cứ như vậy, thế lực hai người cân bằng, tranh giành cao thấp với nhau, như vậy Mạc quốc sẽ phát triển nhanh hơn." Mạc Nhiễm Thiên dè dặt nói.

Hoàng thượng đột nhiên nở nụ cười hiền từ, cười đến mức làm cho trong lòng Mạc Nhiễm Thiên phát hoảng.

"Thiên nhi, con có thật sự không muốn phụ hoàng truyền ngôi không? Phụ hoàng vốn đã tính chờ sau khi con đi Tề quốc sẽ để Hiên nhi thử xem. Hiện tại xem ra con đối với Thiên nhi hay Hiên nhi đều có điều bất mãn hả."

"Phụ hoàng, con không gạt người. Tứ đệ và lục đệ ta đều không hài lòng, nhưng trong các hoàng tử chỉ có họ xuất sắc nhất, cho nên ta thấy để thế lực của hai người họ cân bằng nhau là hoàn hảo nhất. Phụ hoàng ít nhất có thể ở bên cạnh trông chừng bọn họ." Mạc Nhiễm Thiên cẩn thận đáp.

"Vậy Thiên nhi cảm thấy khi nào phụ hoàng nên nhường ngôi là tốt nhất?" Hoàng thượng cười nhạt nói.

"Phụ hoàng, Thiên nhi cảm thấy nên chờ Thiên nhi trở về được không?" Nội tâm Mạc Nhiễm Thiên đang dao động.

"Được." Hoàng thượng lại thản nhiên đáp ứng, ngược lại làm cho Mạc Nhiễm Thiên bị dọa đến nhảy dựng.

"Ha ha, Thiên nhi, con càng ngày càng thông minh, phụ hoàng chờ con trở về."

"Phụ hoàng người..." Mạc Nhiễm Thiên trợn tròn mắt.

"Thiên nhi, lần này con đi nguy hiểm trùng trùng, con vạn lần phải nhẫn nhịn, phụ hoàng chờ con trở về. Dạ đại phu con mang đi. Bởi vì lúc trước hoàng hậu tiến cử y, trong lòng trẫm không yên tâm, nếu là tự con muốn dẫn, như vậy mang đi đi."

"Phụ hoàng, hoàng hậu nàng..." Mạc Nhiễm Thiên cảm thấy hoàng thượng thật kì lạ, hai người bọn họ không phải tình cảm mặn nồng sao?

"A a, con cũng đừng quan tâm nữa, bình an trở về là được. Viêm nhi tiễn con qua đó, phụ hoàng cũng bảo hắn đi tìm hiểu một chút chuyện về Tề vương, hẳn là sẽ ở Tề quốc một khoảng thời gian. Các con tốt xấu cũng là hai huynh đệ, Viêm nhi mặc dù có chút bạo ngược, nhưng đối với Mạc quốc lại là toàn tâm toàn ý, con cần phải giúp đỡ nó." Hoàng thượng chậm rãi song cũng không kém phần nghiêm túc nói.

"Phụ hoàng, Thiên nhi biết. Ngài ở chỗ này nhất định phải bảo trọng thân thể, hài nhi nhất định sẽ mau chóng trở về." Trái tim Mạc Nhiễm Thiên có phần không nỡ, hắn tới đây gần một tháng trời, người thật lòng đối xử tốt với hắn nhất cũng chỉ có hoàng thượng, ngay cả Tiêu Hương Hương hiện tại hắn cũng rất nghi ngờ.

"Thiên nhi, nhớ kĩ câu này của phụ hoàng: mặc kệ sau này như thế nào, con cùng Hiên nhi, Viêm nhi vẫn là huynh đệ." Hoàng thượng nắm tay Nhiễm Thiên, thận trọng nhìn hắn.

Nhiễm Thiên không biết có ý gì, nhưng vẫn gật đầu nói: "Phụ hoàng yên tâm, Thiên nhi biết." Có lẽ ông không muốn chứng kiến cảnh huynh đệ tranh giành đế vị mà gặp chuyện bất trắc.

Hoàng hôn, trong tẩm cung thái tử, Mạc Nghị Thần vẻ mặt ưu thương đi vào.

"Nhị ca, sao thế, mặt nhăn mày nhíu." Mạc Nhiễm Thiên mỉm cười hỏi.

"Thiên nhi sáng mai xuất phát, nhị ca không nỡ." Mạc Nghị Thần nhìn Mạc Nhiễm Thiên, đôi mắt đỏ hoe.

"Nhị ca, huynh là nam tử hán, đừng yếu đuối như vậy, ta sẽ trở về. Được rồi, ta đem tất cả mọi chuyện đều giao cho huynh, nhị ca đừng làm cho Tiểu Thiên thất vọng nha." Mạc Nhiễm Thiên đối với nam nhân ôn nhuận này triệt để không biết nói gì.

"Tiểu Thiên, yên tâm, đệ dặn ta điều gì, ta toàn bộ ghi tạc trong lòng, nhị ca sẽ chờ đệ trở về." Mạc Nghị Thần bị Mạc Nhiễm Thiên nhìn đầy vẻ nhạo báng như vậy thì cảm thấy rất buồn bực, lập tức ưỡn ngực tỏ vẻ mình là nam tử hán.

"Uhm, nhị ca, huynh không thấy kì lạ sao, Hiên nhi vì sao mấy ngày nay đều không đến?" Mạc Nhiễm Thiên kì thật sớm đã muốn hỏi.

"Cái này ta cũng thấy lạ, nhưng nghe nói mấy ngày nay đệ ấy đều đọc sách, cùng Tam vương gia đi lại rất thân mật. Nhưng thật sự rất kì lạ." Mạc Nghị Thần cau mày nói.

Mạc Nhiễm Thiên trong bụng cảm thấy bất an, hắn cứ cảm giác thấy có chỗ nào đó không đúng, đành nói với Mạc Nghị Thần: "Nhị ca, đêm nay ta đến chỗ Hiên nhi xem."

Mạc Nghị Thần sau khi biến sắc liền cười khổ nói: "Cũng tốt. Ta cũng ngày càng không hiểu được lục đệ."

"Uhm, ta cũng hơi lo." Mạc Nhiễm Thiên trong lòng buồn bực đến phát hoảng, lại không biết đã sai ở chỗ nào. Theo lý Mạc Hiên hẳn là phải dán chặt lấy hắn, nhưng sau lễ trưởng thành ngược lại chẳng thấy tăm hơi. Chẳng lẽ đêm đó hắn biểu hiện quá kém? Hoặc là cậu đã tìm thấy thứ gì đó mới mẻ nên không cần hắn nữa. Mạc Nhiễm Thiên nghĩ tới đây, khóe miệng lại co rút một chặp. Chẳng lẽ mị lực của mình cũng chỉ có như vậy ư?

Ban đêm, bóng trăng treo ngọn cây, quầng trăng như tơ, sao trời dày đặc.

Mạc Nhiễm Thiên một thân trường bào màu trắng đi vào tẩm cung của Mạc Hiên.

"Hiên nhi?" Mạc Nhiễm Thiên thấy Mạc Hiên nằm ở trường tháp đọc sách, nhẹ nhàng gọi cậu.

Trong mắt Mạc Hiên lóe lên vẻ vui mừng nhưng vẫn tỏ ra lãnh đạm nói: "Thái tử ca ca làm sao lại rảnh rỗi đến thăm Hiên nhi thế này?"

"Ha ha, bởi vì thái tử ca ca nhớ Hiên nhi. Sao không thấy Hiên nhi tìm đến thái tử ca ca hả?" Mạc Nhiễm Thiên đi qua ngồi ở bên cạnh cậu, thấy khuôn mặt Mạc Hiên dường như gầy hơn, sắc mặt cũng không tốt lắm. Phát hiện này làm cho lòng hắn càng thấy không an tâm, tiểu nam nhân này rất biết nhẫn nại.

"Ha ha, nào có, Hiên nhi thấy thái tử ca ca bận rộn nhiều việc, cho nên không đến quấy rầy, còn bảo nhị ca tới giúp thái tử ca ca." Mạc Hiên nở nụ cười "hiền lành".

"Nhưng thái tử ca ca nhớ Hiên nhi." Mạc Nhiễm Thiên có cảm giác tiểu nam nhân này càng ngày càng đáng sợ, dò không thấy đáy, lập tức đổi chiến thuật, nhẹ nhàng ôm Mạc Hiên.

"Thái tử ca ca nói thật ư?" Mạc Hiên cười khẩy.

"Hiên nhi sao thế, thái tử ca ca sao phải gạt đệ, ta thật sự nhớ đệ, nếu không sao ta lại ở đây vào lúc này, ngày mai ta phải đi rồi." Trong lòng Mạc Nhiễm Thiên có chút lạnh.

Ánh mắt Mạc Hiên chợt lóe sáng, vừa định nói cái gì đó thì một nam tử tuấn tú từ ngoài cửa đi vào. Sau khi chứng kiến cảnh hai người họ ôm nhau thì sửng sốt, sau đó quỳ xuống thi lễ nói: "Yến nhi tham kiến thái tử điện hạ, tham kiến lục hoàng tử."

"Ngươi là ai?" Mạc Nhiễm Thiên mặc dù hỏi vậy, nhưng con mắt lại nhìn về phía Mạc Hiên bên cạnh, sắc mặt bắt đầu lạnh như băng. Yến nhi này thanh tú tuấn mỹ, một lỗ tai còn đeo ngọc lục bảo, làm cho lòng Mạc Nhiễm Thiên khó chịu vô cùng.

"A, nô tài là, là?" Yến nhi nhìn Mạc Hiên, không biết trả lời thái tử như thế nào, bởi vì trong cung ai cũng biết lục hoàng tử thích thái tử điện hạ, mình chẳng qua là người thế thân mà thôi.

"Yến nhi, ngươi trước đi xuống, đêm nay không cần." Mạc Hiên nhìn Yến nhi nói.

"Dạ, vậy Yến nhi cáo lui." Yến nhi hấp ta hấp tấp chạy đi.

Trong lòng Mạc Nhiễm Thiên như có đá đè, có ngốc hơn nữa cũng nhận ra chuyện Yến nhi là như thế nào, lồng ngực phát hỏa, đột nhiên đứng dậy nói: "Lục đệ hảo hảo nghỉ ngơi, thái tử ca ca không quấy rầy." Nói xong định chạy ra ngoài cửa.

"Thái tử ca ca!" Mạc Hiên kéo tay hắn.

"Buông ra!" Mạc Nhiễm Thiên nổi giận vô cớ, vung tay hất tay cậu ra, tiếp tục chạy ra ngoài.

"Thái tử ca ca, huynh!" Mạc Hiên hoảng hốt nói.

Mạc Nhiễm Thiên không trả lời, đã ra đến cửa.

"Đứng lại!" Mạc Hiên mắt thấy hắn sắp rời khỏi, đột nhiên hét lớn một tiếng.

Mạc Nhiễm Thiên bị cơn giận của cậu làm cho giật mình, xoay người nhìn lại, khuôn mặt tuấn tú đen sì, mắt to lạnh lùng nhìn về phía Mạc Hiên đang đi tới.

"Thái tử ca ca, huynh giận cái gì?" Mạc Hiên kéo hắn vào phòng.

Mạc Nhiễm Thiên vẫn không chịu nói chuyện, nhìn bộ dạng của Mạc Hiên, trong lòng đau đớn.

"Thái tử ca ca là đang ghen à? Tại sao? Thái tử ca ca chẳng lẽ thích Hiên nhi ư?" Mạc Hiên ánh mắt sắc bén.

"Ha ha ha, ngươi có tư cách gì ghen, ngươi mỗi đêm cùng nhị ca ở cùng một chỗ, có có từng nghĩ đến ta hay không, ta yêu huynh, yêu huynh thật sâu đậm a, nhưng huynh đối xử với ta như thế nào hả, nói muốn một mình nghỉ ngơi, kết quả lại qua đêm ở tẩm cung nhị ca, thế là có ý gì, không thích ta thì nói thẳng, ta chỉ là cảm thấy mình tại sao ngu như vậy, từ nhỏ đã yêu huynh, huynh không biết trong cái đêm lễ trưởng thành ta đã hạnh phúc như thế nào đâu, ta thề muốn đem huynh đoạt lại từ tay Tề vương, sẽ vì huynh báo thù, nhưng huynh, lại giẫm đạp lên tình yêu của ta như vậy, ha ha ha, giờ huynh trách ta có nam thị sao? Việc này chẳng lẽ là lỗi của ta hay sao?" Mạc Hiên nói một hơi, vẻ mặt kích động, tựa hồ đem hết tức giận cùng khổ sở trong đoạn thời gian này trút hết ra.

Mạc Nhiễm Thiên ngây ngẩn cả người, hắn cũng có nghĩ đến Mạc Hiên có thể là ghen, nhưng bọn họ không phải đã quen với việc này sao?

"Hiên nhi?" Mạc Nhiễm Thiên cũng thấy mình hơi quá đáng.

"Huynh đi, đi, đi tìm nhị ca đi!" Mạc Hiên hét lên một tiếng rồi xoay người đi vào trong. Nước mắt giọt ngắn giọt dài nhỏ xuống.

"Hiên nhi, ta..." Mạc Nhiễm Thiên đuổi theo, kéo cậu lại, sau đó đem cậu ôm vào trong lòng, thật ra hiện tại trong lòng Mạc Nhiễm Thiên rất mâu thuẫn, hắn là còn muốn đi, mặc dù hắn biết Mạc Hiên thật sự yêu thái tử này, nhưng cậu dù sao đã phản bội hắn, làm ra việc một người hiện đại như hắn không thể tiếp nhận. Nhưng nhìn ánh mắt Mạc Hiên thương tâm gần chết, trong lòng hắn cũng rất khó chịu, đồng thời hắn biết mình không thể đi, hắn muốn bù đắp cho tiểu nam nhân đa cảm này. Bởi vì hắn không muốn khi hắn không ở đây xảy ra việc gì ngoài ý muốn.

"Hiên nhi, thái tử ca ca cũng đau lòng lắm." Mạc Nhiễm Thiên vỗ lưng cậu nói.

"Hiên nhi càng đau lòng hơn huynh có biết không, u u, Hiên nhi mỗi đêm đều chờ huynh đến, nhưng huynh đều không đến, lại cùng nhị ca ở một chỗ, Hiên nhi rất hận rất hận, mỗi lần Yến nhi đến, ta đều đem hắn trở thành ngươi, bằng không Hiên nhi sợ sẽ làm chuyện điên rồ, u u, thái tử ca ca, huynh không cần Hiên nhi sao?" Mạc Hiên khóc nấc lên.

"Ai nói vậy nào, thái tử ca ca nghĩ mấy ngày nay đệ chăm chỉ học tập cho nên không tới, hơn nữa không phải đệ nói sẽ đích thân tới tẩm cung của ta sao? Thái tử ca ca có chờ đệ, nhưng cuối cùng đều là thất vọng, lòng thái tử ca ca cũng khó chịu nha, ngày mai đi rồi, thái tử ca ca thật sự không nỡ xa Hiên nhi nên mới tới đây, không ngờ Hiên nhi lại hiểu lầm thái tử ca ca như vậy." Đầu Mạc Nhiễm Thiên tựa vào vai Mạc Hiên chậm rãi nói, trong bụng tính toán làm sao có thể lừa gạt tiểu nam nhân này, làm cho cậu hồi tâm chuyển ý, cũng là một cách bảo vệ Mạc Nghị Thần.

Mạc Hiên nhẹ nhàng đẩy Mạc Nhiễm Thiên ra, hai mắt to tròn đẫm lệ hỏi hắn: "Thái tử ca ca nói thật sao?"

"Ừ, Hiên nhi, đừng ghét nhị ca, nhị ca cũng là người đáng thương, trong lòng thái tử, Hiên nhi mới là quan trọng nhất." Mạc Nhiễm Thiên nói trái lương tâm mình, nhưng mắt nhìn Mạc Hiên lại tràn ngập tình cảm.

"Thái tử ca ca, huynh, huynh thật sự thích Hiên nhi ư?" Khuôn mặt Mạc Hiên phấn chấn hẳn lên.

"Đương nhiên, Hiên nhi không thấy vậy sao?" Mạc Nhiễm Thiên tự cảm thấy mắc ói.

"Thái tử ca ca." Mạc Hiên kích động ôm cổ Mạc Nhiễm Thiên nói,"May là đêm nay thái tử ca ca tới, bằng không, bằng không......" Mạc Hiên không nói thêm gì nữa.

"Bằng không như thế nào, sẽ không thích thái tử ca ca đúng không? Hay là hận chết thái tử ca ca cùng nhị ca hả?" Mạc Nhiễm Thiên trong lòng cười khẩy.

"Không, sẽ không, Hiên nhi sẽ đem thái tử ca ca cướp về, huynh là của ta, vĩnh viễn là của ta." Mạc Hiên vội vàng đáp lại, trong lời kia có điên cuồng.

"Hiên nhi, thái tử ca ca toàn bộ dựa vào đệ, cũng chỉ tín nhiệm đệ, cho nên đệ đừng làm cho thái tử ca ca thất vọng." Lời Mạc Nhiễm Thiên nói muốn bao nhiêu cảm động có bấy nhiêu cảm động.

"Dạ, Hiên nhi hiểu được, Hiên nhi sai rồi, sau này sẽ không gặp những người khác." Mạc Hiên kích động ôm chặt lấy Mạc Nhiễm Thiên, mà khóe miệng Mạc Nhiễm Thiên thoáng hiện ra nét cười lạnh.

"Thật sao? Trong lòng chỉ có một người là thái tử ca ca?" Mạc Nhiễm Thiên tiếp tục dụ dỗ.

"Dạ, nhất định, thái tử ca ca đêm nay theo Hiên nhi có được hay không, Hiên nhi rất nhớ huynh." Đôi mắt Mạc Hiên phát sáng.

"Đương nhiên, nếu không phải ngày mai phải đi, không nỡ xa Hiên nhi, thái tử ca ca sao lại đến đây, lại còn ghen nữa." Mạc Nhiễm Thiên chu mỏ nói.

Mạc Hiên cười, tiến lại mút lấy đôi môi đỏ mọng của Mạc Nhiễm Thiên, trong lòng ngọt ngào vạn phần, buồn bực mấy ngày nay đều bay biến sạch, nỗi hận Mạc Nghị Thần cũng tiêu tan không ít.

Mạc Nhiễm Thiên làm bộ nhiệt tình đáp lại, lưỡi khéo léo hùa theo, nhưng trong lòng lại suy nghĩ ngược lại, may mà có thể đem nỗi tức giận kiềm chế. Nghĩ đến cậu là người âm độc thì không khỏi dựng tóc gáy, mới mười lăm tuổi a, thật đáng sợ, người như vậy làm hoàng thượng thì sẽ như thế nào? Hơn nữa bây giờ một chút lòng tin hắn cũng không còn, Tiêu Hương Hương bảo mình câu dẫn cậu, nhưng hiện tại xem ra, lúc mình không có ở đây, cậu sẽ tìm người khác, thời gian lâu dần, tự nhiên sẽ quên mình, còn nói cái gì mà sẽ giúp mình trở về? Xem ra hết thảy đều phải dựa vào chính mình.

Hai lưỡi dây dưa cùng một chỗ, Mạc Hiên đột nhiên mạnh mẽ đem Mạc Nhiễm Thiên ôm lấy đi đến giường lớn, khóe miệng Mạc Nhiễm Thiên co quắp, tại sao mỗi lần đều là người khác ôm hắn? Tốt xấu hắn cũng là đại nam nhân, lần sau nhất định phải ôm người khác mới được.

"Thái tử ca ca, Hiên nhi mới vừa rồi thật là cao hứng." Mạc Hiên đem Mạc Nhiễm Thiên đặt xuống giường, thâm tình nhìn hắn.

"Hử?" Mạc Nhiễm Thiên khó hiểu.

"Thái tử ca ca mới vừa rồi vi Hiên nhi mà ghen tuông, việc đó chứng minh thái tử ca ca rất thích Hiên nhi." Khuôn mặt nhỏ nhắn tỏa sáng, mắt cũng sáng lên.

"A, cái này, thái tử ca ca vốn thích Hiên nhi mà, mới vừa rồi thiếu chút nữa đau lòng chết đi, Hiên nhi như thế nào có thể đối với ta như vậy." Mạc Nhiễm Thiên giả bộ tủi thân.

"Xin lỗi thái tử ca ca, ta chỉ là buổi tối nhớ huynh thấy khó ngủ, cho nên đem Yến nhi trở thành huynh, bằng không ta sẽ điên mất, Hiên nhi cam đoan sau này sẽ không như vậy nữa." Mạc Hiên lập tức cam đoan.

"Hừ." Mạc Nhiễm Thiên bĩu môi, không tin nhìn cậu.

"Thái tử ca ca không tin à? Vậy có thể để nhị ca trông chừng ta. Kì thật trong đầu, trong lòng Hiên nhi vẫn đều chỉ có một người thái tử ca ca." Mạc Hiên cũng đối đãi với Yến nhi như với Mạc Nhiễm Thiên.

Mạc Nhiễm Thiên càng bĩu môi, mình có lời ngon tiếng ngọt, đương nhiên tiểu tử này cũng biết.

"Thái tử ca ca, Hiên nhi chỉ yêu huynh thôi, chỉ cần một mình huynh." Mạc Hiên bò lên trên người Mạc Nhiễm Thiên, một tay bắt đầu mơn trớn trên thân mình bóng loáng như ngọc của Mạc Nhiễm Thiên.

"Hiên nhi phải nhớ lời mình nói, đừng để thái tử ca ca sau khi trở về, Hiên nhi nói không nhận ra ta." Mạc Nhiễm Thiên khinh bỉ cậu ta, cái gì gọi là chỉ cần một mình hắn, cũng không phải một người trưởng thành, đều là nói láo, hắn đi lần này, trong tẩm cung của cậu ta không biết còn chưa thêm những ai, aiz, chẳng phải hắn cũng đã biết trước sao, đây là cổ đại, đây là hoàng cung.

"Thái tử ca ca, sao huynh không tin Hiên nhi chứ, Hiên nhi sẽ không. Nếu biết thái tử ca ca đối xử với Hiên nhi tốt như vậy, Hiên nhi nhất định sẽ không phụ lòng thái tử ca ca, huynh tin ta đi." Mạc Hiên thương tâm nhìn đôi mắt xinh đẹp của Mạc Nhiễm Thiên.

"Được rồi, thái tử ca ca tin đệ." Mạc Nhiễm Thiên không chần chừ, dừng trước khi quá đà.

"Dạ, thái tử ca ca thật tốt." Mạc Hiên lần nữa hôn lên đôi môi phấn hồng của Mạc Nhiễm Thiên, hưởng thụ cảm giác bị điện giật trong chốc lát kia, trong lòng tình ý sôi trào, nhưng rồi đôi mắt đột nhiên tối sầm lại.

"A." Một tiếng kêu thảm thiết vang lên......

Truyện Chữ Hay