Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần

chương 38: trên giường thuật tình

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dạ Tích Tuyết nhìn Mạc Nhiễm Thiên không nói lời nào, trong lòng quýnh lên nói: "Tiểu Thiên, đúng vậy, xin lỗi đệ, ta, ta đã quá lỗ mãng, đệ, đệ đừng ghét ta."

Mạc Nhiễm Thiên quay đầu sang hướng khác không nhìn y, sợ xấu hổ, nhưng động tác này cang làm cho Dạ Tích Tuyết thêm kinh hoảng.

"Thái tử điện hạ, hạ quan khinh nhờn điện hạ, tội đáng chết vạn lần, thỉnh điện hạ trách phạt!" Dạ Tích Tuyết trong lòng vừa thương tâm lại vừa hoảng sợ, lập tức đứng lên quỳ gối trên giường.

"Dạ đại ca, huynh làm gì vậy, ta, ta không ý tứ gì khác a." Mạc Nhiễm Thiên biết cổ nhân trọng lễ nghi, nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt này vừa rồi còn lạnh lùng cao ngạo biết mấy, bây giờ y lại bộc lộ hết chân tình, vô tình cử chỉ của mình, làm cho y hiểu lầm, vội vàng đứng lên đỡ lấy y.

"Tiểu Thiên, xin lỗi, Dạ đại ca quá, quá xúc động." Dạ Tích Tuyết lập tức toét miệng cười, một nụ cười vừa ấm áp lại vừa ngại ngùng, làm cho Mạc Nhiễm Thiên thoáng chốc ngơ ngẩn, thật đúng là một mỹ nam, so với nhị ca còn đẹp hơn.

Dạ Tích Tuyết thấy Mạc Nhiễm Thiên không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn dung nhan tuyệt thế đã khiến y ngày nhớ đêm mong trước mắt, hai tròng mắt không tự chủ nhìn xuống đôi môi màu đỏ vàng vẫn còn vết thương kia, đôi mắt càng trở nên thâm thúy.

"A." Mạc Nhiễm Thiên phục hồi tinh thần lại lập tức lui về phía sau, "A!" Kêu thảm thiết một tiếng, hắn quên vết thương trên mông mình.

"Tiểu Thiên." Dạ Tích Tuyết lập tức đem hắn kéo lại gần, Mạc Nhiễm Thiên thuận thế ngã vào trong lòng y, mọi chuyện càng thêm rối rắm, hai người đều mặt đỏ tới mang tai. Mạc Nhiễm Thiên quẫn đến mức muốn gỡ ra, ai ngờ Dạ Tích Tuyết ôm cổ hắn, làm cho hắn không có cách nào khác rời khỏi đùi y.

"Dạ đại ca, huynh?" Mạc Nhiễm Thiên trở nên buồn bực, nếu y cũng là một kẻ biến thái, mình chẳng phải tự chui đầu vào lưới sao, mặc dù hắn cảm thấy những suy nghĩ của mình chỉ là tưởng tượng.

"Tiểu Thiên, để Dạ đại ca ôm một lát, được không?" Thanh âm Dạ Tích Tuyết có chút thương cảm nhưng tràn ngập ôn nhu, Mạc Nhiễm Thiên không đành lòng cự tuyệt, cứ như vậy dựa vào trong lòng y không nhúc nhích, cảm giác được đầu Dạ Tích Tuyết vừa chậm rãi lại rất cẩn thận tựa vào đầu vai hắn, hắn đột nhiên có chút thương cảm nam nhân này, hắn là đang sợ ta bị thương tổn sao.

Một hồi lâu sau, Mạc Nhiễm Thiên cảm thấy lưng mình cong đến đau ê ẩm, Dạ Tích Tuyết vẫn không phản ứng, không khỏi khóe miệng run run nói: "Dạ đại ca, ta, ta mỏi quá."

"A, đúng vậy, xin lỗi." Dạ Tích Tuyết vội vàng buông Mạc Nhiễm Thiên ra, mặt đỏ vạn phần, xấu hổ đến không biết đối mặt Mạc Nhiễm Thiên như thế nào, vội vàng xoay người đem ngọn đèn nhỏ trên chiếc ghế trước đầu giường thổi tắt.

"Ngủ đi, Tiểu Thiên, ngày mai còn không biết sẽ loạn thành cái gì đây, ai." Dạ Tích Tuyết đem chăn kéo đến đắp trên người Mạc Nhiễm Thiên.

"Dạ đại ca, huynh trước kia làm gì?" Mạc Nhiễm Thiên nghĩ mãi không ra.

"A, ta, ta là một cô nhi, trước mười tuổi đều ở một mình, sau đó sư phụ dẫn ta lên núi cùng người, ở đó mười năm, năm trước mới xuống một chút." Dạ Tích Tuyết chính là năm trước đến kinh thành Mạc quốc, thấy được Mạc Nhiễm Thiên, nhất thời choáng váng, từ đó về sau trong đầu chỉ nghĩ đến hắn, giống như bị ma ám, kì thật y cũng không biết tại sao, nhưng mỗi ngày đều nhớ nhung tuyệt thế dung nhan này.

Trong lòng Mạc Nhiễm Thiên lập tức cảm thấy đồng tình nói: "Dạ đại ca trước mười tuổi nhất định rất khổ cực?"

"A a, đều đã qua, không muốn nhắc lại nữa, cũng may sư phụ đối ta tốt lắm, không chỉ dạy ta võ công, vẫn để cho ta tới kinh thành, người nói có một sứ mạng đang chờ ta, nhưng ta đến bây giờ cũng không biết là cái gì? Ai, cũng không biết ông ấy hiện tại thế nào?" Ánh mắt Dạ Tích Tuyết trong bóng tối nhuộm màu tưởng niệm.

"Sứ mạng? Chỉ nói hai chữ này cho huynh? Không nói những chuyện khác?" Mạc Nhiễm Thiên kì quái hỏi.

"Sư phụ là cao nhân đắc đạo, nói chuyện rất cao thâm, chỉ nói ta cứ đến kinh thành thì sẽ biết, nói hết thảy đều phải tùy duyên. Khi ta vừa tới cũng không biết làm gì, nhưng ở trên đường lại gặp cảnh mệnh quan triều đình khi dễ dân chúng thiện lương, cường đoạt mỹ nam, ta thật sự thấy không vừa mắt, vốn định lập tức trở về núi, nhưng sau đó ta lại trông thấy đệ, bất tri bất giác đã muốn đi theo đệ, cho nên ta vào cung." Khuôn mặt Dạ Tích Tuyết trong bóng tối lại đỏ lên.

"Hả." Mạc Nhiễm Thiên không còn gì để nói, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng không biết đúng ở chỗ nào, song hắn biết Dạ Tích Tuyết vì sao lại căm hận bách quan, muốn đem hắn cứu ra khỏi hoàng cung.

"Tiểu Thiên, đệ không ngốc một chút nào, tại sao tất cả mọi người nói đệ ngốc?" Dạ Tích Tuyết cũng muốn biết người trong lòng mình đang nghĩ gì.

"A, nói đến huynh cũng không tin, ta vừa mới khôi phục lại, trước đây chứng thật là kẻ ngốc, cũng không biết mình làm cái gì, dù sao cái gì cũng không nhớ được, cho đến ngày hôm trước mới đột nhiên tỉnh lại, cư nhiên phát hiện trước kia mình là một kẻ ngốc, cũng không biết đã làm bao nhiêu việc ngốc, ai, ngẫm lại đều cảm thấy không thể tin nổi." Mạc Nhiễm Thiên chỉ có thể nói như vậy.

"Tỉnh lại là tốt rồi, việc này làm ta yên tâm hơn nhiều, nghe đệ bị người khác khi dễ, thật hận mình không có ở bên cạnh đệ, không giúp được đệ." Dạ Tích Tuyết biết rõ cuộc sống trong hoàng cung thật đáng ghê tởm.

"Dạ đại ca, cám ơn huynh." Mạc Nhiễm Thiên có điểm cảm động, nam nhân này thật sự đơn thuần chỉ là thương hắn mà thôi.

"Tiểu Thiên, đệ thật sự muốn đi Tề quốc sao?" Dạ Tích Tuyết nghĩ tới vấn đề trọng yếu này.

"A, không đi cũng không được, chẳng lẽ Dạ đại ca cũng hy vọng Mạc quốc mất nước sao?"

"Ta không nghĩ gì cả, chỉ khổ dân chúng, nhưng Tề vương bản tính tàn bạo, ta sợ đệ lần này đi phải chịu ủy khuất."

"Ai, ta không xuống địa ngục thì ai xuống, nhưng Dạ đại ca yên tâm, ta sẽ không gục ngã, một ngày nào đó, ta nhất định phải đứng ở nơi cao nhất, để những kẻ khi dễ ta đều phải ngước nhìn ta!" Mạc Nhiễm Thiên đột nhiên trở nên hào hứng, có lẽ là không muốn Dạ Tích Tuyết lo lắng cho hắn.

"Tiểu Thiên, có thể để cho Dạ đại ca đi theo đệ không, ta sẽ dùng cả tính mệnh bảo vệ đệ." Dạ Tích Tuyết kì thật sớm đã nghĩ tới, cho dù Mạc Nhiễm Thiên không mang theo y đi, y cũng sẽ bí mật đi theo, không phải vì thái tử hay hoàng cung, đối với y những thứ đó cũng chỉ là một đống đổ nát mà thôi.

"A, cái này, cái này ta sợ ta không thể làm chủ, nửa tháng sau xuất phát, tất cả chuyện an bài hành trình toàn bộ do tứ hoàng đệ lo liệu." Mạc Nhiễm Thiên cảm động vạn phần, nam nhân này cư nhiên đồng ý dùng cả mệnh bảo vệ mình.

"A, Mạc Tử Viêm?" Dạ Tích Tuyết vừa nghe được tên này liền tức giận.

"Dạ đại ca yên tâm, dù sao lần này ta nguyện cược nguyện thua, phát sinh chuyện ngoài ý muốn ai cũng không tưởng tượng được, gã hẳn sẽ không làm khó ta nữa, hơn nữa hộ vệ rất nhiều, gã cũng không dám làm gì ta, nếu ta chạy mất, ta xem gã nói như thế nào với Tề vương đây." Mạc Nhiễm Thiên hiện tại thật ra không sợ vấn đề này, có điều nghĩ đến sự biến thái của Mạc Tử Viêm, vẫn không nhịn được dựng tóc gáy.

"Tiểu Thiên, đệ có thể cùng hoàng thượng nói một chút, ta muốn chính đại quang minh ở bên cạnh bảo vệ đệ." Dạ Tích Tuyết giống như đang khẩn cầu.

"Dạ đại ca, cám ơn huynh đã trân trọng ta như vậy. Ta, ta sẽ nói với hoàng thượng, Tiểu Lộ Tử cũng muốn đi theo ta." Mạc Nhiễm Thiên kì thật nghĩ bên người có càng nhiều người võ công cao cường cũng không phải ý kiến tồi.

"Thật sao, cám ơn Tiểu Thiên, hoàng thượng thương đệ như vậy, nhất định sẽ đáp ứng, a a." Dạ Tích Tuyết cư nhiên nở nụ cười giống như một tiểu hài tử được ăn kẹo.

Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng nhếch lên, thầm nghĩ y đi theo mình đến cùng là tốt hay là không tốt đây?

Truyện Chữ Hay