Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần

chương 100: sơ ngộ tuấn nam

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

(Lần đầu gặp tuấn nam)

Ngày hôm sau, đoàn người Mạc Nhiễm Thiên lên đường từ sớm. Có thị vệ của Quách đại tướng quân mở đường, đường xá lại càng thông suốt không trở ngại, Mạc Nhiễm Thiên nhìn con đường rộng rãi ngoài cửa sổ, thở dài.

"Tiểu Thiên, làm sao vậy? Vì sao than thở?" Dạ Tích Tuyết không hiểu hỏi. Tên tiểu tử này vừa trừ khử đệ đệ Khương Chính, lại vừa hãm hại Trương Đường, trong lòng đắc ý thật lâu đây.

"Đây chính là sự khác nhau, một quốc gia muốn giàu mạnh, đường xá là mấu chốt. Ngươi xem này, đường xá Thân quốc so với nước ta không biết to hơn bao nhiêu lần, aiz." Mạc Nhiễm Thiên cảm khái nói.

"Đúng vậy, đoạn đường này hơn con đường từ Mạc quốc tới Tề quốc nhiều lắm, không biết trong hai năm qua, Mạc quốc có thể khai thông đường bộ không đây?" Dạ Tích Tuyết cũng cảm thán.

"Tiêu Hương Hương là người thông minh, nàng nhất định sẽ coi trọng những điều này. Không phải nói ngay cả đường từ kinh thành đi Bình Châu cũng mở lớn sao? Trước kia phải tốn thời gian một tháng, hiện giờ chỉ không đến hai mươi ngày là có thể tới Bình Châu rồi." Mạc Nhiễm Thiên nhìn Dạ Tích Tuyết một cái.

"Ha ha, nghe được quốc gia của mình cường đại, trong lòng vui lắm sao?" Dạ Tích Tuyết cười nói.

"Đúng vậy, coi như là công lao của Tiêu Hương Hương."Trong lòng Mạc Nhiễm Thiên không biết có tư vị gì.

"Tiểu Thiên, trên thư kia rốt cuộc viết cái gì?" Cho tới hôm nay, Dạ Tích Tuyết còn chưa biết bức thư mà lúc ấy Dung Nhị đưa _ khiến Mạc Nhiễm Thiên một đêm bạc đầu _ rốt cuộc viết cái gì?

"A, Tiểu Thiên vẫn cho là Tiêu Hương Hương có cảm tình đối với phụ hoàng. Hmm, thật là buồn cười, thật ra thì giống như quốc gia này, phụ nữ có địa vị thấp như vậy, nàng lại có thể bò lên hậu vị, là ta không để mắt đến lòng dạ và sự độc ác của nàng. Dạ đại ca biết phụ hoàng là chết như thế nào không?"Mạc Nhiễm Thiên nhìn Dạ Tích Tuyết, hai mắt từ từ đỏ lên.

"Tiểu Thiên, đừng nói, Dạ đại ca không muốn biết." Dạ Tích Tuyết nhẹ ôm lấy hắn, sợ khơi lại chuyện thương tâm của hắn.

"Dạ đại ca, con người sao có thể ác như vậy? Chẳng lẽ để thành đại sự ngay cả thân nhân của mình cũng có thể hạ thủ sao? Phụ hoàng cùng nàng ân ái nhiều năm, vì sao nàng có thể bóp chết hắn, còn để con trai mình hỗ trợ, hu hu hu." Mạc Nhiễm Thiên khóc lớn lên. Tiêu Hương Hương này đầu tiên là lấy kiếm bức bách Mạc Vương lập chiếu thư, sau đó sợ lưu lại vết thương, liền bóp cổ Hoàng thượng tới chết. Mạc Hiên và mấy thân vệ giữ Hoàng thượng, nàng tự động thủ bóp chết phu quân nhiều năm cùng chung chăn gối. Đây là thân tín Mạc Nghị Thần tận mắt nhìn thấy, cho nên Mạc Nhiễm Thiên mới biết rõ ràng như vậy. Sau đó những người kia lại bị Tiêu Hương Hương rót thuốc hạ độc, bịt miệng, nàng nghĩ chuyện này chỉ có mẹ con hai nàng biết, lại không ngờ Mạc Nghị Thần đã sớm nắm thóp bọn họ.

"Trời ạ, nữ nhân này thật ác độc!" Dạ Tích Tuyết cả kinh nói. Để cho người khác động thủ có lẽ dễ dàng tiếp nhận hơn, nhưng chính nàng bóp chết trượng phu của mình, tàn nhẫn cùng vô tình đến thế nào.

"Ta muốn báo thù cho phụ hoàng!" Hai mắt Mạc Nhiễm Thiên phát ra hận ý nồng đậm. Mặc dù hắn và vị phụ hoàng trên danh nghĩa này không tiếp xúc nhiều, thế nhưng Hoàng thượng đối với hắn sủng ái cùng quan tâm khiến hắn cảm nhận được sự ấm áp của người nhà. Vốn tưởng rằng Tiêu Hương Hương cũng là người thân của mình, không ngờ nàng cũng là người thương tổn tới mình sâu nhất. Chẳng lẽ quyền lực, dục vọng thật sự có thể lấy mất đi lương tâm con người? Đáp án rõ ràng là _ đúng.

Dạ Tích Tuyết ôm chặt lấy hắn, không lên tiếng. Y biết cho dù đổi thành y, y cũng cũng sẽ báo thù, cho nên y không khuyên giải, chỉ cho hắn sự ấm áp.

Hai người ôm nhau không tiếng động, bánh xe cứ lăn, thời gian dần trôi.

Hôm đó, đoàn xe đi tới một đại trấn ở Thân quốc, Ngự sử Tiền Ngũ đi theo lần này đã chuẩn bị hết thảy. Ông ta để cho đoàn xe đóng ở ngoài thành nghỉ ngơi, sau đó cười híp mắt đi tới trước xe ngựa Mạc Nhiễm Thiên.

"Thái tử điện hạ, phía trước là Phúc Lai trấn, là đại trấn thứ hai của Thân quốc. Đoạn đường này Thái tử điện hạ đi xe ngựa cực khổ, có muốn vào du ngoạn một chút?" Tiền Ngũ nhìn Mạc Nhiễm Thiên có tư thế như tiên nhân, trong lòng ái mộ không dứt.

"Cảm ơn Tiền đại nhân, vậy hôm nay không cần lên đường phải không?"Mạc Nhiễm Thiên mỉm cười nói.

"Thái tử điện hạ nếu như thích, có thể ở chỗ này ngủ lại một đêm. Hôm nay Phúc Lai trấn có một buổi tụ hội lớn, Thái tử điện hạ có thể ngắm nhìn phong thổ Thân quốc chúng ta." Tiền Ngũ cười nói.

"Thật sao? Tốt quá, tụ hội gì vậy?" Mạc Nhiễm Thiên có chút ngạc nhiên. Đoạn đường này quả thật nhàm chán quá, trừ việc cùng Dạ Tích Tuyết ở trên xe ngựa thỉnh thoảng ân ái, cũng không còn việc gì có thể làm.

"Là đại hội tài năng dành cho người trẻ tuổi, mỗi năm một lần, lần nào cũng hấp dẫn rất nhiều thiếu niên tài tuấn tới từ đô thành.Ha ha." Tiền Ngũ lấy lòng cười nói.

"A, không phải đại hội hẹn hò sao?"Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng co quắp.

"He he, không đúng không đúng, nhưng trong hội này, những người trở thành vợ chồng cũng không ít."Tiền Ngũ cười mỉa nói.

"Vậy cũng tốt, dù sao cũng đang nhàm chán." Mạc Nhiễm Thiên gật đầu.

"Thái tử điện hạ, ngươi quá tuấn mỹ, có thể thay đổi chút ít không." Tiền Ngũ nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Mạc Nhiễm Thiên.

"Không thành vấn đề, trời lạnh, ta đội khăn lên đầu là được." Mạc Nhiễm Thiên lấy chiếc khăn đội đầu màu xám tro Tề Quân Hành đưa cho hắn, để Dạ Tích Tuyết giúp hắn quấn quanh mái tóc sáng bóng động lòng người của mình.

"Hắc hắc, vẫn còn quá đẹp, hạ quan sợ làm cho xôn xao." Tiền Ngũ thấy Mạc Nhiễm Thiên đem tóc trắng che kín, nhưng gương mặt tuấn tú vẫn lộ ra, thế thì chẳng khác gì....

"Chuyện này, Dạ đại ca?"Mạc Nhiễm Thiên quay đầu nhìn Dạ Tích Tuyết.

Dạ Tích Tuyết cười dịu dàng với hắn, lấy một chiếc bút chì than từ trong ngực, vẽ một nốt ruồi to trên mặt hắn rồi lấy gương đồng ra cho hắn nhìn.

"Ha ha ha, giống Marilyn Monroe quá, ha ha ha."Mạc Nhiễm Thiên chết cười, da hắn trắng, thật sự có chút giống.

"Ai cơ?"Tiền Ngũ không hiểu hỏi.

"Ơ, một người bạn của Tiểu Thiên thôi à, như vậy được chưa Tiền đại nhân?" Mạc Nhiễm Thiên cười cười với hắn, nốt ruồi kia kéo theo khóe miệng.

"A, chuyện này, được chứ, mặc dù vẫn còn rất đẹp nhưng cũng không quá rõ ràng, Phúc Lai trấn này mỹ nam tử cũng có rất nhiều, ha ha." Tiền Ngũ bị hắn cười đến trái tim nhảy loạn.

"Dạ đại ca, ngươi cũng phải điểm một nốt nếu không để lọt vào mắt xanh của người khác, Tiểu Thiên sẽ ghen đó." Mạc Nhiễm Thiên cầm bút than của y, vẽ một nốt ruồi ở khóe mắt hắn, sau đó cười nói: "Đây cũng là chính tông mắt đào hoa, mê chết người rồi. Ha ha ha."

Tiền Ngũ vẻ mặt hâm mộ, chỉ tự trách mình không anh tuấn, còn Dạ Tích Tuyết cười đến hạnh phúc, nhưng nghe đến câu phía dưới liền mặt khổ qua.

"Tiền đại nhân, chúng ta có thể lên đường chưa?"Mạc Nhiễm Thiên đứng dậy, Dạ Tích Tuyết tìm áo choàng đen khoác lên người hắn.

"Được rồi, Thái tử điện hạ xin mời!" Tiền Ngũ thật giống như tay sai, nhưng ông ta đang vui nên cũng không tính toán, vì dù sao Quách đại tướng quân cũng muốn hắn quan tâm đến Thái tử điện hạ, hơn nữa Thừa tướng đại nhân cũng đã nói muốn đối xử như thượng khách.

Tiền Ngũ giao lệnh bài cho binh sĩ trông cửa thành, lập tức được đi qua. Tiền Ngũ còn mang theo hai thị vệ thân thủ không tệ, cũng đều vào Phúc Lai trấn.

Mạc Nhiễm Thiên vẫn mỉm cười ngắm nhìn đường phố hai bên, kiến trúc của đại trấn này không khác lắm so với kinh đô của Tề quốc, nhưng con người rõ ràng không giống nhau. Nữ nhân ở nơi này có địa vị cao hơn một chút, có thể xuất đầu lộ diện, cùng tướng công ra ngoài. Mặc dù một trước một sau, nhưng nhìn vẻ mặt cười tươi như hoa, chắc hẳn tướng công cũng thương yêu các nàng.

Mạc Nhiễm Thiên còn thấy ba người, nam nhân mua đồ, nam thị ở bên cạnh, thê tử cũng ở bên cạnh, hai người còn vừa nói vừa cười. Mạc Nhiễm Thiên còn cảm thấy khó tin, há hốc mồm nhìn Tiền Ngũ.

"Ha ha ha, Thái tử điện hạ không cần thấy kỳ quái, chuyện sinh nở dù sao cũng chỉ có nữ nhân làm được. Hiện tại ở Thân quốc địa vị của nữ nhân cao hơn rất nhiều, dĩ nhiên địa vị của nam thị cao hơn chút ít, nhưng đã là tiến bộ rất nhiều rồi. Nữ nhân xinh đẹp hiền thục càng có địa vị cao hơn, tất cả mọi người đều tranh đoạt, ha ha." Tiền Ngũ thật cao hứng giải thích cho Mạc Nhiễm Thiên.

"Thật hâm mộ, không trách được Thân quốc phát triển nhanh, tiến bộ cũng nhanh." Mạc Nhiễm Thiên thở dài nói.

"Ha ha ha, đề cao địa vị phụ nữ là ý của Thái tử Thân quốc, nhưng Thừa tướng đại nhân cũng rất tán thành. Dù sao mọi người đều do mẹ sinh ra, có ai muốn mẹ mình chịu khổ đâu." Tiền Ngũ nói với Mạc Nhiễm Thiên những lời xuất phát từ nội tâm.

"Xem ra Thái tử Thân quốc rất biết nhìn xa trông rộng, lần sau nhất định phải gặp hắn." Mạc Nhiễm Thiên có ấn tượng rất tốt với Thân Liệt. Phải biết rằng ở nơi lạc hậu như vậy, hắn làm nam nhân mà có thể ý thức được điểm này là rất không dễ dàng, dù sao nam nhân nơi này khi dễ, lăng nhục nữ nhân đã thành thói quen.

"Thân thái tử tuấn nhã vô song, lại chính trực, trái tim nhân hậu. Thái tử điện hạ gặp nhất định sẽ thích." Tiền Ngũ cười nói.

"A!" Mạc Nhiễm Thiên hiểu sai, mặt đỏ hồng.

"Thái tử điện hạ, phía trước chính là nơi tụ hội, hạ quan đi lấy vé, Thái tử điện hạ xin hãy chờ ở nơi này." Tiền Ngũ nói xong lập tức vội vã rời đi.

Mạc Nhiễm Thiên ngẩng đầu nhìn, phía trước là một cánh cửa lớn sơn son, phía trên bảng hiệu viết ba chữ to "Hội Hoa Viên". Có hơn năm người trẻ tuổi đứng tần ngần ngoài cửa, trước cửa hai bên binh lính xếp thẳng hai hàng, một người trung niên mỉm cười kiểm tra vé vào cửa.

"Dạ đại ca, nơi này nhìn thật cao cấp." Mạc Nhiễm Thiên cười nói.

"Ha ha ha, xem nơi này canh giữ rất nghiêm ngặt, có thể tổ chức buổi tụ hội lớn như vậy." Dạ Tích Tuyết gật đầu nói.

"Ồ, phụ nữ cũng có thể đi vào, xem ra địa vị của phụ nữ ở Thân quốc càng ngày càng cao." Mạc Nhiễm Thiên thấy có ba bốn cô nương rất trẻ tuổi cầm vé tiến vào.

Tiền Ngũ trở lại rất nhanh chóng, cười hì hì nói: "Đi thôi, có vé rồi."

"Cảm ơn ngươi, Tiền đại nhân."Mạc Nhiễm Thiên cảm thấy nam nhân này rất được việc.

"Đâu có đâu có, Thái tử điện hạ khách khí, ngài là khách quý của Thừa tướng, hạ quan sao dám chậm trễ."Tiền Ngũ lấy lòng bởi vì hắn biết, lấy sự xinh đẹp của Mạc Nhiễm Thiên, Thừa tướng đại nhân sẽ sủng ái cực kỳ, đến lúc đó mình cũng có thể hưởng chút vinh quang.

"Ha ha ha, Tiền đại nhân gọi ta là Tiểu Thiên đi, bị người khác nghe được sợ rằng không ổn."Mạc Nhiễm Thiên suy tính rồi nói.

"A, không, không, hạ quan sẽ gọi Thái tử điện hạ là Mạc công tử." Tiền Ngũ thụ sủng nhược kinh, vội vàng khoát tay lắc đầu nói.

"Ha ha ha, cũng tốt, đi thôi."Mạc Nhiễm Thiên cười nói.

Nam tử trung niên trước cửa nhìn nhóm năm người Mạc Nhiễm Thiên, rõ ràng sửng sốt, đặc biệt là Mạc Nhiễm Thiên mở miệng cười một tiếng, nốt ruồi thấy rõ vô cùng.

Năm người đi vào, trước mặt Mạc Nhiễm Thiên trở nên sáng sủa rõ ràng, chỉ thấy cây xanh núi giả suối nhỏ, phong cảnh vô cùng u nhã. Đi đến bên trong, lại thấy trong đại viện có hai tầng lầu các, ở giữa là một sân khấu lớn hình chữ nhật trải thảm đỏ thẫm, dưới đài kín người, hàng đứng hàng ngồi nhưng vô cùng có thứ tự.

Mạc Nhiễm Thiên được dẫn lên tầng hai đình các phía trước sân khấu, trên lan can đình các đã đầy người, phía sau bọn họ chính là một gian phòng nhỏ.Có lẽ là sắp bắt đầu, cho nên mọi người đều tập trung lại, Mạc Nhiễm Thiên nhìn ra được, người trẻ tuổi ở đây giàu có hơn ở dưới, hơn nữa còn phong lưu phóng khoáng, dung mạo không tệ.

"Mạc công tử, chúng ta ở đây."Tiền Ngũ mang mọi người đi vào một gian phòng hơi lệch chính diện sân khấu, bên cạnh đó có hai chính gian song song. Mạc Nhiễm Thiên phỏng đoán đó nhất định là gian phòng của Trấn thủ đại nhân, hoặc là Hoàng thân quốc thích.

"Mạc công tử, trận đấu sắp bắt đầu rồi, uống một ngụm trà trước đi."Tiền Ngũ bưng trà còn bưng điểm tâm.

"Tạ ơn đại nhân, làm sao có vị trí quan sát tốt thế này vậy?" Mạc Nhiễm Thiên dò hỏi.

"Ha ha, hạ quan chỉ nói với Trấn thủ đại nhân ngươi là bạn của Thừa tướng, hắn liền an bài chỗ này, ha ha, bên cạnh là Trấn thủ, hắn sẽ đến đây nhanh thôi." Tiền Ngũ cười nói.

"Tiền đại nhân cực khổ, Tiểu Thiên chưa từng thấy khung cảnh lớn như vậy. Đúng rồi, hôm nay có ai quan trọng tới từ kinh thành không?"Mạc Nhiễm Thiên rất hứng thú với chuyện này.

"Nghe nói môn khách của Thái tử _ Liêu đại nhân cũng tới, nhưng hắn vốn là người Phúc Lai trấn, cũng không lạ, ha ha."

"Ồ, vị Liêu đại nhân này là môn khách của Thân thái tử? Có được trọng dụng không?"Mạc Nhiễm Thiên hiếu kỳ hỏi.

"Nghe nói là Thân thái tử rất coi trọng hắn, là một thanh niên tài tuấn, võ công cao cường, cũng là tùy thân thị vệ của Thân thái tử. Phải rồi, hạ quan ra mắt mấy lần, cảm thấy dường như có chút cuồng vọng, thật ra thì hắn làm môn khách, lại làm người ta có cảm giác hắn không đặt ai vào mắt." Tiền Ngũ nhíu mày nói.

"Ồ, thì ra là như vậy." Sự hiếu kỳ của Mạc Nhiễm Thiên bị kích thích.

"Thái tử điện hạ, chúng ta tốt nhất không cho hắn biết thân phận của mình, nếu không có hạ quan khó báo cáo với Thừa tướng." Tiền Ngũ giật mình nói.

"Tất nhiên rồi, đại nhân yên tâm, Tiểu Thiên sẽ không để đại nhân khó xử, Tiểu Thiên chỉ muốn xem hắn trông thế nào thôi." Mạc Nhiễm Thiên vỗ vỗ bờ vai của ông ta.

"Hê hê, vậy thì tốt, hẳn là hắn sẽ ở cùng Trấn thủ."Tiền Ngũ khom lưng cười nói.

Đang lúc ấy thì phía ngoài truyền đến tiếng chiêng trống, năm người Mạc Nhiễm Thiên cũng ra khỏi gian phòng, ngồi ở hàng ghế trên hành lang. lúc này ghế bên cạnh còn chưa có người ngồi, vậy mà mới tách ra chút ít đã thấy đầy người ngồi.

Nhìn xuống, đầu người phía dưới bắt đầu chuyển động, nói chuyện ồn ào, sau mấy tiếng la vang, tất cả mọi người đều an tĩnh lại, rối rít ngồi xuống. Trên đài xuất hiện một nam tử mặc đồ hóa trang màu đỏ thẫm.

"Các vị hương thân phụ lão, các huynh đệ tỷ muội, xin chào!" Chiêng trống gõ theo.

"Hôm nay là đại hội tài nghệ Phúc Lai trấn mỗi năm một lần, là Trấn thủ đại nhân cho người trẻ tuổi một cơ hội, người biểu hiện xuất sắc sẽ được trấn trọng dụng. Dĩ nhiên người nào nghĩ đến chuyện cả đời, cũng có thể nhân cơ hội biểu lộ ngay lúc này, ha ha ha, nào, hiện giờ hãy để Trấn thủ đại nhân _ Chu đại nhân của chúng ta phát biểu vài lời với mọi người. Mọi người hoan nghênh!" Tiếp theo là một tràng vỗ tay nhiệt liệt.

Chỉ thấy một vị trung niên nam tử cao lớn thô kệch, lưng hùm vai gấu đi lên sân khấu. Người này mặc quan phục, trấn định mà đứng, làm cho người ta có cảm giác vững như Thái Sơn, đó chính là Trấn thủ đại nhân.

"Các vị hương thân có khỏe không, ha ha, Chu mỗ không muốn nói gì cả, đây là dịp cho người tuổi trẻ các ngươi tụ hội, người tự nhận có tài không cần khiêm nhường, người ưu tú bổn đại nhân sẽ báo lên cho triều đình, có cơ hội thăng quan tiến tước, cũng có thể ở lại phủ của Chu mỗ làm một chức quan. Còn nếu không muốn làm quan, Chu mỗ cũng thưởng năm trăm lạng bạc trắng để động viên khích lệ. Người trẻ tuổi cũng phải có hoài bão, dốc sức vì Thân quốc. Ha ha, được rồi, Chu mỗ cũng không dài dòng nhiều nữa, bắt đầu đi!" Chu đại nhân nói xong ôm quyền với mọi người rồi xuống đài.

Mạc Nhiễm Thiên thấy hắn và một vị nam tử mặc áo gấm xanh đi về phía này, đằng sau còn có hai vị nam tử và nữ tử trẻ tuổi đi theo.

Mạc Nhiễm Thiên đoán được người bên cạnh hắn nhất định là môn khách Liêu đại nhân của Thân Thái tử kia, không khỏi trợn mắt nhìn bọn họ chậm rãi đi tới. Chu đại nhân vẫn đang nói gì đó với hắn, cho nên nam tử nửa cúi thấp đầu, Mạc Nhiễm Thiên cũng thấy không rõ lắm khuôn mặt của hắn, chỉ thấy người này vóc người rất thon dài, không mập cũng không gầy, vừa vặn.

Đã có gần trăm vị trẻ tuổi đi lên sân khấu, vừa mới bắt đầu đương nhiên là đấu vòng loại, rất ồn ã. Mạc Nhiễm Thiên cũng không biết rốt cuộc đang làm gì, hắn khá có hứng thú với môn khách này.

"Mạc công tử, người bên cạnh Chu đại nhân chính là Liêu đại nhân." Tiền Ngũ sợ Mạc Nhiễm Thiên không biết, ghé vào lỗ tai hắn, thấp giọng nói.

"Ừm, đại nhân có muốn ra chào hỏi hắn không?"Mạc Nhiễm Thiên hỏi.

"Không cần, hạ quan đã nói chuyện cùng Chu đại nhân rồi, nói công tử không thích gặp người lạ, cho nên cứ coi như không quen biết." Tiền Ngũ cười mỉa, hắn chỉ là không muốn gây chuyện mà thôi.

"Tốt lắm." Mạc Nhiễm Thiên khép miệng, quay đầu xuống dưới khán đài, đợi Tiền đại nhân và Dạ Tích Tuyết bên cạnh ngồi xuống, hắn quay đầu nhìn về phía hai người đã tới trước gian phòng phía trước kia.

Mạc Nhiễm Thiên chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng. ( Giống y như mình khi nhìn thấy trai đẹp, ôi đời:v)

Chỉ thấy Liêu đại nhân này tuổi chừng không tới hai mươi, mặt như mỹ ngọc, môi hồng răng trắng, hai hàng lông mày như kiếm, hai mắt sáng ngời hữu thần nhưng lộ ra hơi thở tuấn dật trong trẻo mà lạnh lùng. Khi hắn ngước mắt, đôi mắt phượng hẹp dài híp thành một đường, sắc bén vô cùng, môi mỏng nhếch lên trông rất đẹp, khóe miệng khẽ nhướn lên, làm cho người ta cảm thấy cảm giác cuồng vọng tự phụ.

Mạc Nhiễm Thiên không khỏi thầm thở dài nói: "Thật là một mỹ nam tử!"

Truyện Chữ Hay