Vị La thiếu gia này hoàn toàn không có tâm tình đi giải quyết mấy chuyện nhỏ nhặt kia, sở dĩ phải tự mình đi giải quyết là bởi cha của Bàng Phi không ngừng gây rối, thứ hai là vì hành động của Bàng Kim Xuyên đã gây ra ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của bất động sản La thị.
Cha con nhà họ Bàng đều là kẻ cứng đầu, đối với những tên cứng đầu thì đương nhiên không thể dùng những thủ đoạn bình thường để đối phó.
“Chú, mời ngồi!” La Lượng tỏ vẻ hiền hậu, trêи mặt mang theo nụ cười, nhưng đằng sau nụ cười đó lại đang ẩn chứa những suy nghĩ vô cùng đáng sợ.
Bàng Kim Xuyên không biết chuyện giữa cậu ta và Bàng Phi, nghĩ rằng cậu ta gọi mình đến là để giải quyết vấn đề một cách chân thành, vì vậy ông ấy không nghi ngờ gì ngồi xuống ghế sô pha đối diện với La Lượng.
La Lượng ngồi bắt chéo hai chân nói: “Mời chú nói ra vấn đề của chú ạ.”
Bàng Kim Xuyên dựa theo sự thật phản ánh lại với La Lượng về vấn đề nhà mới bị sập: "Con trai, con nói xem, lần này may là chỉ đổ một bức tường, nếu sau này xảy ra vấn đề khác nguy hiểm hơn thì phải làm sao đây chứ?”
“Chú thấy con giống một người tốt, chắc hẳn mấy việc này là do cấp dưới của con làm ra. Bây giờ chú đem tình hình thực tế nói cho con biết là hy vọng con có thể xử lý kịp thời, đưa cho người dân một lời giải thích thỏa đáng, cố gắng ngăn chặn vấn đề này, đừng để đến lúc xảy ra chuyện lớn, đến lúc đó đã quá muộn rồi.”
Bàng Kim Xuyên thực sự không có chút kiên dè nào, nghĩ gì nói đó, khuyên bảo La Lượng như con trai của mình.
Thế nhưng lòng tốt của ông ấy trong mắt của La Lượng lại là đang vượt quá thân phận, khi nào thì đến phiên ông lo liệu chuyện của ông đây vậy chứ?
Nụ cười của La Lượng dần trở nên dữ tợn và sắc bén: "Chú à, những chuyện đó hình như không liên quan gì đến chú đúng không, chú quản nhiều vậy làm gì chứ?”
Nụ cười trêи mặt Bàng Kim Xuyên dần trở nên đông cứng, đã nói ra lời thế này, ông ấy làm sao có thể không hiểu ý của cậu ta.
Nhưng ông ấy không muốn làm căng chuyện này lên, ông cảm thấy người trẻ tuổi ấy mà, đôi khi dễ nóng nảy, mất kiên nhẫn, ai mà không có lúc phạm phải sai lầm, chỉ cần biết sai liền sửa chính là điều tốt.
“Con à...”
“Con mẹ nó ai là con ông chứ.” sắc mặt La Lượng trở nên cứng ngắc.
Lời của Bàng Kim Xuyên vừa tới đầu môi đã phải nuốt trở về: "Tổng giám đốc La, tuy chuyện này không liên quan gì đến tôi, nhưng mà...”
Không đợi Bàng Kim Xuyên nói xong, La Lượng liền trực tiếp ngắt lời ông ấy: "Nếu đã không liên quan gì thì ông tích cực như vậy làm gì? Tuổi của ông cũng lớn rồi, không có chuyện gì làm thì dắt chó đi dạo, nuôi chim làm thú vui, có còn sống được mấy năm nữa đâu, nói không chừng ngày nào đó liền ngỏm củ tỏi luôn.”
“Đời người ngắn ngủi, lo mà tận hưởng cuộc sống đi, đừng có mà tự tìm phiền phức về mình, hừ.”
“Còn nữa, trở về nói với đứa con trai của ông, chuyện này đã rõ ràng rồi, bảo hắn cũng đừng ở không rồi kiếm chuyện.”
Bàng Kim Xuyên hoàn toàn không biết đến ân oán giữa La Lượng và Bàng Phi. Mọi người đều cho rằng ông ấy đã già rồi, có vài chuyện không nên quản làm gì, chỉ có ông ấy tự biết, có một số chuyện trong lòng ông ấy sáng tựa như gương.
Cái hôm ở nhà hàng đồ Tây, La Lượng đã để lại cho Bàng Kim Xuyên một ấn tượng sâu đậm, lúc đó ông ấy chỉ suy đoán rằng giữa cậu ta và An Dao có mối quan hệ gì đó, Hiện tại có thể khẳng định, giữa cậu ta và Bàng Phi cùng An Dao có tồn tại vấn đề rất lớn.
Bất luận là vì người dân ở khu nội thành cũ, hay là vì giúp đỡ con trai, Bàng Kim Xuyên đều không thể đi một chuyến vô ích được.
Ông ấy đứng dậy khỏi ghế sô pha, ngay lập tức có vài tên vệ sĩ tiến lại gần áp sát ông ấy.
Ý đồ của những tên này thể hiện quá rõ ràng, đáng tiếc là bọn họ đã đánh giá quá thấp Bàng Kim Xuyên.
Câu “gừng càng già càng cay” hoàn toàn không phải để trưng, câu này dùng trêи người của Bàng Kim Xuyên thực sự vô cùng phù hợp.
“Có lẽ phải làm tổng giám đốc La thất vọng rồi, chuyện này không thể cứ thế bỏ qua đâu.” Bàng Kim Xuyên bày tỏ rõ ràng thái độ của mình.
Cơ mặt của La Lượng co quắp lại: "Lão già chết tiệt, cho ông chút mặt mũi mà ông lại không cần, mau dạy cho ông ta một bài học.”
Vừa dứt lời, đám vệ liền xông đến chỗ Bàng Kim Xuyên.
Đã lâu không đánh nhau một trận, Bàng Kim Xuyên không những không sợ mà vô cùng mong chờ.
Những tên vệ sĩ này vừa trẻ lại rất khỏe, từng chiêu thức được tung ra vô cùng mạnh mẽ, thế nhưng đến một góc áo của ông ấy cũng không chạm vào được.
So với Bàng Phi, tốc độ và sự nhanh nhẹn của ông có thể kém hơn một chút, nhưng để đối phó với mấy tên vệ sĩ này thì hoàn toàn dư sức.
Nhìn thấy thuộc hạ của mình lần lượt bị đánh tơi tả, sắc mặt của La Lượng khỏi nói cũng biết vô cùng khó coi.
Vốn dĩ mục đích mời Bàng Kim Xuyên đến là muốn làm nhục và cảnh cáo ông ta một phen, ai ngờ lão già này không những không bị gì, mà thuộc hạ của mình còn bị đánh ngay trước mắt, lão già này thế mà lại mạnh như vậy, có thể một địch một trăm.
La Lượng tức đến muốn giết người, cục tức này chủ yếu là vì Bàng Phi, giờ thì chuyển hết lên trêи người Bàng Kim Xuyên.
Giỏi đánh nhau lắm đúng không, vậy thì tới đây, để tôi xem là nắm đấm của ông lợi hại, hay là gậy của tôi lợi hại.
Không cần Lý Uy ra tay, hắn ta muốn đích thân làm.
Bàng Phi, Bàng Kim Xuyên...j
La Lượng dùng gậy đập một phát mạnh vào người của Bàng Kim Xuyên.j f f
Cơ thể Bàng Kim Xuyên run rẩy dữ dội, hai chân loạng choạng ngã xuống sô pha.
Mắt La Lượng gằn lên từng tia tơ máu, lao tới ngồi lên người ông ấy, dùng gậy trong tay đóng xuống người ông ấy hết lần này đến lần khác.
Nếu không có Lí Uy ngăn cản, e rằng thật sự sẽ giết chết một mạng người.
“Cậu La, không nên tiếp tục đánh nữa..” Lý Uy liếc nhìn Bàng Kim Xuyên đang nằm trêи sô pha, trong mắt lộ vẻ kinh hoàng, cảm thấy da thịt đau nhức.
Tuy bản thân cũng làm ra nhiều chuyện phi pháp, nhưng nhìn thấy La Lượng ra tay độc ác tàn nhẫn như vậy, ông ta vẫn nhịn không được mà rét run trong lòng.
La Lượng đem gậy ném qua một bên, bắt chéo chân ngã người xuống sô pha, hành vi điên rồ vừa rồi khiến hắn người đầy mồ hôi, tóc ướt dầm dề dính vào trêи mặt.bg-ssp-{height:px}
Hắn ta cười "hahaha" như một kẻ điên, như thể đây là cách duy nhất để đạt được sự sung sướиɠ.
“Camera thì sao?” La Lượng hỏi.
Lý Uy nói: “Tôi đã gửi tin tức cho phòng giám sát camera, nói rằng cần phải kiểm tra, cậu yên tâm, chắc chắn sẽ không để lại bất kỳ chứng cứ nào đâu.”
“Được, tốt lắm!” La Lượng bóp mặt Lý Uy, vỗ hai cái rồi cười.
Lý Uy nhìn Bàng Kim Xuyên rồi hỏi: “Xử lý ông ta thế nào đây?”
“Đưa đến bệnh viện đi, nói rằng ông ta tự mình ngất xỉu, hiểu chưa?”
Lý Uy gật đầu: "Hiểu, hiểu. Lão già này đã lớn tuổi rồi mà vẫn không biết tự lượng sức đi đến trước cửa công ti làm loạn, ảnh hưởng đến hình ảnh của công ti, tổng giám đốc La tốt bụng rộng lượng không so đo tính toán với kẻ tiểu nhân bỉ ổi, thấy ông ta bị ngất xỉu, liền tốt bụng đưa ông ta đến bệnh viện điều trị...”
La Lượng hài lòng mỉm cười.
Mọi chuyện sau đó đều do Lý Uy xử lý, đưa người đến bệnh viện, không lưu lại bất kỳ rắc rối nào cho bất động sản La thị.
Bàng Phi nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, lái xe nhanh như máy bay, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bệnh viện.
Cha vẫn đang trong phòng cấp cứu, đám người Lý Uy chuẩn bị rời đi.
Bàng Phi chạy tới, túm lấy cổ áo của Lý Uy, trêи mặt nổi đầy gân xanh, giống như những con giun, trông rất dữ tợn: "Ông đã làm gì ba tôi?”
“Này này này, cậu đừng có mà đổ oan cho người tốt, là do cha cậu dựng biển làm loạn trước cửa công ti bất động sản La thị đấy chứ, cậu nói coi, trời nắng to như vậy, tuổi cha cậu cũng cao rồi nên mới cảm nắng rồi ngất xỉu, tôi có lòng tốt đưa ông ấy vào bệnh viện, vậy mà cậu lại đổ oan cho tôi.”
Lý do thoái thác của Lý Uy vô cùng hoàn hảo, ba của anh quả thật có bệnh huyết áp cao, không thể ở lâu ngoài nắng, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy việc này không hề đơn giản như vậy.
“Buông ra!” Lý Uy thoát khỏi tay của Bàng Phi, trêи mặt hiện vẻ đắc ý, điều này càng khiến Bàng Phi thêm khẳng định, chuyện này nhất định có ẩn tình.
Anh ra tay đấm Lý Uy một cái khiến ông ta trượt dài trêи mặt đất.
Hai tên đi theo Lý Uy vội tới ngăn cản, Lý Uy đột nhiên hét lớn: “Đánh người rồi, đánh người rồi, có còn đạo lý nữa không chứ...”
Ngay lập tức có rất nhiều người vậy xem bọn họ.
Tên ác ôn Lý Uy liền đem nước bẩn đổ lên người Bàng Phi, còn nói Bàng Phi là kẻ tham nhũng.
Những người hóng hớt xưa nay đều dễ bị dắt mũi, ai nói có lý liền tin người đó.
Trong lúc nhất thời, Bàng Phi bị lâm vào thế bị động, nhiều người còn lấy điện thoại ra chụp ảnh, quay phim, còn nói là sẽ đem những video này phát lên mạng.
“Anh...” Bàng Yến lao ra từ trong đám đông, ôm chặt lấy Bàng Phi, ngăn không cho anh làm loạn.
Lý Uy lau vết máu ở khóe miệng: "Cú đấm này tôi sẽ không so đo với cậu, chúng ta đi.”
Không phải là không so đo, mà là không dám so đo, Bàng Phi chính là một kẻ mất trí, chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Sau khi Lý Uy rời đi, đám người vây xem cũng dần giải tán.
Bàng Yến nức nở, hỏi tình hình của cha thế nào rồi?
Hiện tại vẫn còn đang cấp cứu, tình hình thế nào Bàng Phi cũng không biết. Hai anh em đợi trước cửa phòng cấp cứu, người thì yên lặng không nói gì, người thì khóc không ngừng.
Không biết đã qua bao lâu, đèn trong phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt, cửa mở ra, Bàng Kim Xuyên cũng được đẩy ra ngoài.
Hai anh em vội vàng chạy tới, hỏi bệnh tình của Bàng Kim Xuyên thế nào.
“Bệnh cao huyết áp của bệnh nhân rất nghiêm trọng, khiến cho tim, não, thận và các bộ phận khác đều bị biến chứng, rất phức tạp. Hiện tại bệnh tình đã tạm thời được kiểm soát, nhưng vẫn chưa biết được khi nào thì bệnh nhân tỉnh lại", bác sĩ cho biết.
Bàng Yến trực tiếp ngã xuống đất, Bàng Phi thân là một người đàn ông, lúc này không được phép ngã xuống.
Nhìn cha nhắm mắt nằm trêи giường bệnh, trong lòng anh cảm thấy cồn cào không thể giải thích được.
Trong năm nay, bệnh cao huyết áp của cha thường xuyên phác tác, anh biết nhưng lại không hề để tâm chuyện đến chuyện này. Nếu anh có thể ngăn chặn được rắc rối lần này thì sẽ không có chuyện như ngày hôm nay.
Do mình, đều là do mình!
Giường của cha anh đã được đẩy ra, nhưng Bàng Phi vẫn còn đứng nghệt ra đó.
Có những người mà bạn không bao giờ biết được sự quan trọng của họ, chỉ khi bạn sắp mất đi họ bạn mới nhận ra họ luôn đóng vai trò rất quan trọng trong cuộc sống của mình.
Bàng Phi không thể tưởng tượng được, chuyện gì sẽ xảy ra nếu cha anh rời đi như thế này, và chỉ còn Bàng Yến là người thân duy nhất của anh?
Hai anh em dìu nhau đến giường bệnh của Bàng Kim Xuyên, Bàng Yến bỗng chốc giống như trở nên trưởng thành, hiểu chuyện hơn, không còn khóc nữa, ân cần chuẩn bị đồ đạc cần thiết cho cha.
Cô ấy phải chăm sóc cha như cách cha chăm sóc cô ấy, cùng ông vượt qua cơn bệnh nặng cho đến khi ông tỉnh lại.
Bàng Phi nhìn dáng vẻ bận rộn của em gái mà cảm thấy xót xa.
Nhưng điều xót xa hơn cả là người cha đang nằm trêи giường bệnh, tận tâm tận lực vì chuyện của người khác mà khiến bản thân trở nên như vậy.