An Lộ nghiêng đầu suy nghĩ, dọa cho Tào Tú Nga thay đổi cả sắc mặt: "Con... Con không có được làm loạn đâu đấy. Cho dù bọn họ có ly hôn đi chăng nữa, con và cậu ấy cũng là không có khả năng. Chị em cùng gả cho một người đàn ông, chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ khiến cho người ta cười nhạo đó."
An Lộ cười nói: "Ngay cả mẹ cũng bị lừa à, xem ra kỹ năng diễn xuất của con cũng không tệ ha. Thành thật nói cho mẹ biết, con chính là cố ý diễn cho con gái lớn của mẹ xem đấy. Ai bảo chị ấy cố chấp vậy chứ, đầu óc giống như là bị vô nước vậy."
Tào Tú Nga vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm: "Làm mẹ sợ muốn chết."
Bàng Phi đã nhiều ngày bôn ba khắp nơi, chính là vì có thể giúp An Dao lôi kéo một chút đầu tư.
Vài công ty đầu tư mà Thời Phong cung cấp cho anh anh đều đi hết rồi. Người ta đều rất đồng ý với sáng ý và lối suy nghĩ của anh, nhưng suy xét tới những nhân tố ở phương diện khác, vẫn là rất khó để làm ra quyết định.
Nói cách khác, những ngày chạy nay đây mai đó này, không có thu hoạch gì.
Ngược lại là bên phía La Lượng kia, ngay tại lúc An Dao sắp không chống đỡ được nữa, La Lượng đã lấy danh nghĩa cá nhân cho An Dao mượn một trăm vạn, để cho nhà hàng không đến mức sập tiệm nhanh như vậy.
Lúc trước An Dao còn cân nhắc cái gì mà có nên nợ nhân tình hay không, nhưng đứng trước số phận nhà hàng đang tràn ngập nguy cơ, chút lòng tự tôn gì đó đều không còn quan trọng nữa.
Một trăm vạn mà La Lượng mang đến càng giống như là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Mà tất cả những gì Bàng Phi đã làm đều là làm công vô ích, đều là phí công.
Lâm Tĩnh Chi vô cùng đau lòng vì anh: "Cậu nên nói tất cả những chuyện này cho tổng giám đốc An biết, cho cô ấy thấy được sự nỗ lực của cậu."
Bàng Phi mệt mỏi lắc lắc tay: "Quên đi, không quan trọng."
Nếu như lúc này nói cho An Dao biết, cô chỉ sẽ cảm thấy Bàng Phi lòng dạ hẹp hòi, thích thể hiện. Muốn làm cô cảm động là không có khả năng.
"Hay là sau này cậu đừng làm cái gì nữa hết. Như vậy sẽ không có cảm giác chênh lệch, cũng sẽ không mất mát như vậy." Lâm Tĩnh Chi không nỡ nhìn thấy anh chịu uất ức như vậy.
Bàng Phi cười như không hề gì: "Chị nhưng thật ra rất quan tâm tới tôi ha."
"Đó là tất nhiên." Lời vừa nói ra liền đỏ mặt, Lâm Tĩnh Chi vội vàng giải thích: "Tôi vẫn luôn xem cậu như em trai mà đối xử."
"Chị gái tốt của tôi, nếu như sau này ai lấy được chị, người đó chắc chắn là rất có phúc.”
Mặt của Lâm Tĩnh Chi lại đỏ lên, ánh mắt nhìn về phía Bàng Phi dịu dàng mà lại thâm tình.
Cuộc sống thoáng chốc lại quay về như lúc trước, đi làm rồi tan tầm. Bàng Phi cũng chưa đến nhà hàng lại lần nào, An Dao cũng không quan tâm tới anh nữa, thích tới thì thích.
Mấy ngày nay An Dao như trước đi sớm về trễ, mỗi ngày mỗi kiểu trang điểm đa dạng khác nhau.
An Lộ vì có bài kiểm tra thử nho nhỏ sắp tới nên không thể về nhà, ở lại trường.
Tào Tú Nga lại mặc kệ mọi chuyện. Cả nhà họ An trở nên kỳ lạ khó hiểu. Ba người cả ngày đều thấy mặt, nhưng lại như người dưng nước lã, ai cũng không nói chuyện với ai.
Bàng Phi gần như mỗi ngày đều là nghe theo tiếng đóng cửa phòng của An Dao mà đi vào giấc ngủ, chín giờ, mười giờ, mười một giờ...
Càng ngày càng trễ hơn, có quỷ mới biết cô có phải cũng đã ngủ với La Lượng rồi hay không?
Muốn mặc kệ không nghĩ tới, nhưng dù sao cũng ở cùng một nhà, rất khó mà làm được.
Chỉ có rời khỏi nhà họ An, mới có thể mắt không thấy tai không nghe. Dù sao ba cũng đã biết chuyện tình giữa anh và An Dao rồi, bây giờ cũng không có cái gì phải kiêng kị nữa.
Trong nhà không có sự ngăn trở của An Lộ, ngược lại chuyện rời đi cũng trở thành một chuyện dễ như trở bàn tay.
Tào Tú Nga thấy anh xách đồ muốn đi, muốn nói lại thôi. Bà quay đầu định cầm điện thoại gọi điện cho An Lộ, nhưng lại nhớ đến chuyện thi cử, cuối cùng là bỏ cái ý định kia đi.
Thật sự đi rồi!
Bàng Phi ngoại trừ thở dài, cũng không biết phải nói gì nữa.
Ba hỏi anh đã giải quyết chuyện tình như thế nào rồi, anh không muốn trả lời.
Bàng Kim Xuyên không hiểu: "Có thể cho qua thì cho qua, không cho qua được thì ly hôn, con ngược lại là đang rối rắm cái gì hả?"
Đúng vậy, rối rắm cái gì chứ?
Không ly hôn còn đợi cái gì, đợi cho An Dao ép anh phải ly hôn sao?
Nhưng nếu ly hôn như vậy rồi, An Dao thật sự cùng La Lượng ở bên nhau, có thể hạnh phúc không?
"Ba, chuyện của con ba đừng quan tâm nữa, con sẽ tự mình xử lý, cho con một chút thời gian được không?" Bàng Phi nói.
Bàng Kim Xuyên không có ý bắt ép anh, ông chính là sợ anh do dự không dám quyết thôi.
Con trai của mình mình còn không hiểu nó sao. Hễ có việc gì đều suy xét đến ông trước, nhưng nỗi khổ của anh lại có ai có thể hiểu đây?
Bàng Kim Xuyên để lại lời nói: "Thật sự ly hôn, ba sẽ ủng hộ con, đừng có cái gì mà nỗi lo về sau gì hết."
Em gái Bàng Yến không biết đứng ở cửa từ lúc nào, giọng điệu kiên định: "Còn có em nữa!"
"Anh, mọi người đừng nghĩ em là con nít nên không hiểu cái gì cả, thật ra em cái gì cũng hiểu hết. Chị dâu đối xử với anh không tốt. Anh của em ưu tú như vậy, chỉ có cô gái tốt nhất mới xứng với anh thôi. Ai không tốt với anh, cho dù cô ấy lớn lên có xinh đẹp đến đâu cũng vô dụng thôi!"
Có lời nói của ba và em gái, Bàng Phi chợt cảm thấy trong lòng ấm áp dạt dào. Những vấn đề hiện thực kia đều bị ném ra sau đầu, đi con mẹ nó chứ!
An Dao phát hiện Bàng Phi dọn ra ngoài cũng đã là hai ngày sau. Việc buôn bán của nhà hàng đã dần tốt lại, buổi tối cần người lái xe, cô mới nhớ ra Bàng Phi đã lâu chưa tới nhà hàng.
Ở trong nhà kêu vài tiếng, Tào Tú Nga mới nói: "Đều đã dọn đi rồi."
"Dạ? Chuyện khi nào vậy?"bg-ssp-{height:px}
Tào Tú Nga thở dài một tiếng: "Tối mấy ngày nay con đều đi không tới đêm thì không về nhà, buổi sáng thì lại đi sớm, ngay cả nó chuyển đi lúc nào cũng không biết. Con ơi là con, con đối xử với người ta không khỏi cũng quá lạnh lùng rồi đi."
"Sao bây giờ ngay cả mẹ cũng nói giúp cho anh ta rồi?" An Dao vẫn đang uống nước.
Tào Tú Nga nói: "Mẹ cũng không phải là nói giúp cho nó, mà là ăn ngay nói thật. Con luôn nói mình là phụ nữ có chồng, nhưng con ngày nào cũng dính một chỗ với La Lượng, vậy con có từng nghĩ đến Bàng Phi biết rồi sẽ thế nào không?"
"Đổi một góc độ khác mà nghĩ thử. Giả dụ như con là Bàng Phi, Bàng Phi là con, nó tối nào cũng đi không tới đêm thì không về mà còn không dòm ngó gì tới con, con có tức giận hay không?"
An Dao đặt ly nước xuống, trêи mặt hiện lên nét cau có: "Khoảng thời gian này con bận phải chăm lo chuyện nhà hàng. Mỗi ngày tối nào cũng có tiệc tối là vì con đang tiếp đãi khách hàng, chứ không phải là ở cùng một chỗ với La Lượng. Mẹ sẽ không phải là bảo con đi tìm anh ta giải thích nhận lỗi rồi sau đó xin anh ta về nhà lại chứ?"
"Chuyện này thì có gì không được" Mấy chữ này sắp trào ra khỏi miệng của Tào Tú Nga, nhưng lời đến bên môi thì lại nuốt trở về.
Con gái của mình thì mình cũng hiểu rõ. Không nói đến cô có thể thu liễm lại đi làm như thế hay không, cho dù thật sự có thể làm được, vậy chẳng phải là dung túng cho sự kiêu căng của Bàng Phi sao?
Ngẫm lại lúc trước bọn họ là làm thế nào để đè ép Bàng Phi, thật sự chấp nhận địa vị của anh ở nhà họ An, ai có thể đảm bảo mai sau anh sẽ không đòi lại gấp bội không?
An Dao điện thoại cho Bàng Phi, cũng không nhắc đến chuyện mấy ngày hôm trước, vừa mở miệng chính là: "Nhanh chóng trở về đi làm."
Bàng Phi trực tiếp ngắt điện thoại, An Dao lại gọi tới, anh trực tiếp kéo luôn tên cô vào danh sách đen.
An Dao tức không chịu được, dùng máy bàn gọi đến: "Anh thật đúng là có bản lĩnh, không rêи một tiếng mà chuyển khỏi nhà không nói, công việc cũng không làm, bây giờ còn muốn tôi một nhắc hai xin mà mời anh về lại nữa à?"
Bàng Phi tâm tàn ý lạnh, hai chữ ly hôn đến bên môi rồi lại vẫn luôn không nói thành lời được. Có lẽ, là cần phải để cho một trái tim triệt để hết hy vọng thôi: "Cô đi kiện tôi đi, dù sao nhà hàng của cô, tôi sẽ không bao giờ trở về nữa."
"Anh..."
Thật sự đến lúc này, An Dao không thể không thừa nhận vị trí và tính quan trọng dễ bị xem nhẹ nhất của cái người Bàng Phi kia. Cô khẽ cười ra tiếng: "Ấu trĩ, anh năm nay hai mươi lăm tuổi hay là mười lăm tuổi hả. Tôi vì anh mà lãng phí thời gian và tinh lực đi tìm luật sự kiện tụng, anh cảm thấy tôi có cái thú vui tao nhã đó không?"
"Đó là chuyện của cô." Bàng Phi sớm đã biết bản hợp đồng đó chẳng qua chỉ là để hù dọa người khác thôi.
Lần chiến tranh lạnh này hoàn toàn là hiểu lầm, là không cần thiết, huống chi hiện tại nhà hàng đang cần người, An Dao không phải là không buông thái độ xuống được: "Chuyện La Lượng cho tôi mượn một trăm vạn là thật, nhưng tôi và anh ấy đã làm giấy nợ rồi. Những ngày gần đây tôi bận đi xã giao, không phải là đi hẹn hò với anh ấy. Nếu anh không tin, anh có thể đi hỏi Lâm Tĩnh Chi."
"Anh xem tôi cũng đã giải thích với anh rồi, anh đừng có nhỏ nhen như vậy nữa, trở về nhà đi."
Mặt trời mọc ở phía Tây à. Cô không chỉ giải thích, mà còn giải thích một cách hòa nhã như vậy. Bàng Phi trong niềm vui sướиɠ mang theo vài phần không quen lắm.
"Tôi nói, anh sẽ không phải là muốn tôi tự mình đến mời anh đi..."
Có người tiến vào, An Dao nói một tiếng "nói chuyện sau" thì cúp máy đi.
Cũng từ lần đó về sau, cô cũng không có điện thoại lại cho Bàng Phi nữa.
Bàng Phi rất rối rắm, rốt cuộc là có muốn trở về hay không, An Dao cũng đã chịu thua mình rồi, hơn nữa cũng giải thích rồi, còn tiếp tục cố chấp nữa thì có chút kỳ cục.
Về thôi!
Ý nghĩ này vừa mới nhú lên, Thời Phong đã lôi kéo anh nói là tối nay muốn cùng nhau tụ họp.
Mọi người nhiệt tình dâng cao, hết kéo rồi túm nhét anh vào trong xe.
Không khéo điện thoại anh còn hết pin, muốn điện lại cho An Dao một cú cũng không được.
Có lẽ đây chính là ý trời đi, Bàng Phi từ từ cũng bình thường trở lại.
Một đám người chơi đến chín giờ hơn mới mỗi người đi một hướng. Bàng Phi đi đến nhà hàng trước. Anh phát hiện vị trí của mình đã có người phụ trách rồi. Nghĩ tới thì chắc An Dao cũng đã hoàn toàn hết hy vọng đối với anh rồi, một lần nữa đi tìm người khác.
Bàng Phi không có đi vào nhà hàng, trực tiếp lái xe trở về Bàng gia.
Còn chưa vào cửa đã ngửi thấy một làn hương thơm của thức ăn, đều là món mà Bàng Phi thích ăn: "Ba, hôm nay là ngày gì..."
Lời phía sau bị mắc kẹt lại rồi, bởi vì anh nhìn thấy An Dao đang ngồi trước bàn ăn, trêи bàn còn đặt rất nhiều thức ăn ngon. Ba và em gái bận bận rộn rộn, trong nhà đã rất lâu không có náo nhiệt như vậy rồi.
An Dao vẫy tay với anh: "Mới vừa tan làm à, anh xem, em đã nói em muốn làm rồi, ba và Yến Tử đều không cho em đụng đến, em còn nói nữa thì cũng không tiện. Đứng ngốc ở đó làm gì nữa, nhanh đến đây đi."
"Mới về nhà có hai ngày, mà đến vợ cũng nhận không ra rồi hả. Sớm biết đã không cho anh trở về. Nhưng không cho anh về thì trong lòng em đây lại không nỡ. Dù sao Yến Tử mời vừa xuất viện, em cũng không có thời gian đến, chỉ đành phải nhờ anh đi thay rồi."
"Anh nói anh cũng thật là, em không phải đã dặn đi dặn lại anh phải mua nhiều đồ chút sao, anh thế nào để tay không mà chạy về nhà..."
Nói xí la xí lô một đống lớn, Bàng Phi đều đang hoài nghi có phải mình đang nằm mơ không, mình ngủ quên trêи xe mất rồi?
Mỗi cử chỉ của An Dao hôm nay đều quá khác thường, thật sự không thích ứng được!
"Đi bưng cơm!" Bàng Kim Xuyên trừng anh một cái, quay mặt về hướng An Dao thì lại là cười mỉm chi.
Bàng phi để đồ xuống, chầm chậm đi đến phòng bếp, bưng cơm bưng thức ăn cùng với em gái.
Không phải mơ, là thật. Thật sự là có chút khiến người khác không dám tin.
Đã bốn tháng rồi, người một nhà lần đầu tiên ngồi xuống cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, cảm giác này thật tốt!
Bàng Kim Xuyên ngoài sáng trong tối mà nhắc nhở Bàng Phi, An Dao người ta đều đã tới đây cầu hòa rồi. Một người đàn ông lớn xác như anh cũng đừng có tỏ thái độ nữa, bảo anh về nhà, có chuyện gì thì ngồi xuống nói.
Bàng Phi biết, ba đây là để mặt mũi cho An Dao, không muốn làm cô khó xử.