Cực Phẩm Rể Quý

chương 49: một màn hài kịch

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Mẹ, con đi rồi thì ai bóc nho cho mẹ ăn ạ.” Bàng Phi cười, bỏ tay trái ra, sau đó một cái đĩa được anh giấu trong ngực bất thình lình xuất hiện, mà trong cái đĩa đó toàn là nho đã được bóc vỏ sẵn.

Đẩy đĩa nho ra trước mặt Tào Tú Nga, rồi Bàng Phi cười nhẹ nhàng nói: “Mẹ, con biết là mẹ thích ăn nho nhất, cho nên đã chuẩn bị riêng món quà này cho mẹ, mẹ có bất ngờ không?”

An Lộ “xì” một tiếng bật cười, thấy Tào Tú Nga vẫn còn ngơ ngác ở đấy, bèn âm thầm giật giật ống tay áo của bà, ra hiệu cho bà phối hợp.

Tào Tú Chi cũng nhìn ra được Bàng Phi đang làm ra vẻ, chế nhạo Bàng Phi một cách có mục đích: “Dì cũng thích ăn nho được bóc vỏ sẵn, cháu cũng bóc cho dì một ít đi, còn phải là món quà bất ngờ cơ.”

Bàng Phi khó hiểu đáp: “Không phải dì cũng có con rể sao, dì bảo con rể của dì bóc đi.”

Một câu nói thôi cũng đủ để An Lộ và Tào Tú Nga âm thầm hô sảng kɧօáϊ ở trong lòng.

Tào Tú Chi bị chặn họng, mặt đỏ tía tai, không cam tâm cứ như vậy mà bị mất hết mặt mũi: “Tiểu Tuấn nhà dì là người làm ăn lớn, ngày nào cũng bận rộn như vậy, sao có thời gian để làm những chuyện nhàm chán như này chứ. Cũng chỉ có người rảnh rỗi như cháu mới có suy nghĩ đi làm mấy chuyện nhảm nhí này, cho rằng một chút quà mọn như vậy có thể khiến Tào Tú Nga nhà chúng tôi cảm động à, đừng có nằm mơ.”

Người phụ nữ này đại khái là rảnh rỗi cả ngày không có việc gì nên chuyên môn đi nghiên cứu cách làm sao để nói móc người khác vậy, tài nghệ như thế này thật sự là quá cao, vừa phản đòn lại Bàng Phi, cũng chặn luôn cả đường lui của Tào Tú Nga.

Tào Tú Nga vừa cầm nho lên lại buông xuống, nếu như ăn cái này thì không phải đã chứng minh rằng bà là một người dễ dàng bị mua chuộc sao?

An Lộ nhỏ giọng nhắc nhở bà đừng để bị lừa, nhưng Tào Tú Nga đã quyết tâm, mất mặt trước mặt chị mình thì không sao, nhưng cũng không thể để cho Bàng Phi nghĩ rằng mình đã thỏa hiệp được. Dù sao mặt mũi của mình so với hạnh phúc sau này của An Dao thì cũng không là gì cả.

Những điều đó đều bị Bàng Phi nhìn thấy hết, anh cũng không trông cậy vào việc chỉ một đĩa nho là đã có thể đả động được Tào Tú Nga, về phần tức giận hay không tức giận, thì toàn bộ nhà họ An, ngoại trừ An Dao ra, những người khác anh đều không thèm để ý, cho nên cũng không quan trọng việc bọn họ có tức giận hay không.

Tào Tú Chi thấy âm mưu của mình đã thành công, rất là đắc chí, lần này bà ta lại coi Bàng Phi là mục tiêu của mình: “Cháu rể họ à, nghe nói trước kia cháu là lính, cháu tham gia quân ngũ ở đâu thế?”

“Bí mật!”

Đôi mắt khinh khỉnh kia của Tào Tú Chi sắp liếc lên trêи trời luôn rồi: “Còn bí mật nữa, có phải là không tốt không, hay là không muốn nói. Hiện tại những người tham gia quân ngũ đều được hưởng chính sách rất tốt, sau khi xuất ngũ đều được sắp xếp sẵn cho cho. Haiz, hẳn là cháu bị trục xuất khỏi quân ngũ đúng không, chậc chậc chậc, cháu đã làm sai chuyện gì vậy?”

Những chuyện này, ngay cả Tào Tú Nga và An Lộ đều nghe được lần đầu tiên, không khỏi đều cảm thấy hơi tò mò, ai nấy đều nhìn về phía Bàng Phi.

Bàng Phi vẫn bình thản như cũ, đáp: “Không thể trả lời!”

Tào Tú Chi nói: “Cháu không nói dì cũng biết, chắc chắn là đã phạm tội rồi. Vừa lúc Tiểu Tuấn trước kia cũng đi lính, dì có nghe nó nói, một khi đi lính mà bị trục xuất về nhà, thì rất là mất mặt. Trước kia nó có một chiến hữu bị như vậy, sau đó chẳng còn mặt mũi quay về nhà nữa, đến bây giờ còn chẳng có tin tức gì.”

Thế này đúng là bà ta đang nói bóng nói gió rằng da mặt Bàng Phi quá dày, có ý trở về mà còn không biết xấu hổ tới mức đến ở rể nhà người ta.

Lời nói này để cả Tào Tú Nga nghe được cũng cảm thấy quá đáng, như vậy có khác gì bảo người ta cả đời này đừng nên quay về quê hương nữa không?

“Chị, tại sao hôm nay Tiểu Tuấn lại không đến thế?” Tào Tú Nga dời chủ đề, bất kể là như thế nào, hiện tại Bàng Phi cũng là chồng của An Dao, là người của nhà họ An bà, anh mất mặt, thì nhà họ An cũng chẳng còn chút thể diện nào.

Mỗi lần nhắc đến con rể Tiểu Tuấn, Tào Tú Chi đều tỏ vẻ kiêu ngạo: “Nó bận mà, buôn bán đá quý, còn mở thêm mấy chi nhánh, bận túi bụi.”

Bàng Phi chỉ để ý đến khi Tào Tú Chi đang nói như vậy, thì Trân Trân ngồi bên cạnh lại một mực cúi gằm xuống, vẻ mặt sa sút.

Có lẽ mọi chuyện cũng không được như Tào Tú Chi nói.

Gặp chiêu phá chiêu, Bàng Phi nhìn về phía Trân Trân: “Chị họ, không phải anh Tiểu Tuấn rất luôn thương chị sao? Sao lại không mua cho chị một chiếc xe đi chứ?”

Đúng rồi, bọn họ lại ngồi tàu cao tốc để đến đây.

Trân Trân ấp úng: “Có đưa, nhưng chị ngại đường xa nên không đi.”

“Đúng vậy, từ Diệp Thành tới Dung Thành tới gần một nghìn cây số đấy. Thế mà anh Tiểu Tuấn lại không cho người đưa các chị tới sao, lại để cho cả nhà chị đi tàu cao tốc tới đây?”

“Anh ấy…” Trân Trân lại giống như được Tào Tú Chi nhặt về, ăn nói vụng về, trong lúc nhất thời không biết nên tiếp lời như thế nào.

Tào Tú Chi vội vàng nói đỡ: “Lúc đầu Tiểu Tuấn bảo đưa đi, nhưng bọn dì cản nó lại. Nó bận rộn như vậy, một ngày cả mấy triệu đơn hàng, không thể xảy ra sai sót gì được.”bg-ssp-{height:px}

An Lộ nói: “Tiền ấy mà, có kiếm mãi cũng chẳng hết được. Cho dù có bận kiếm tiền đi nữa thì thời gian ở cùng với người nhà cũng phải có chứ, đúng không chị Trân Trân? Ầy, chị Trân Trân à, em nhớ hình như ngày mai là sinh nhật chị mà phải không? Anh Tiểu Tuấn thương chị như vậy, sao lại nỡ để chị ở nhà một mình với hai đứa trẻ con được chứ, anh ấy không định chuẩn bị niềm vui bất ngờ gì cho chị trong ngày sinh nhât sao?

Trân Trân “Chị” một lúc lâu cũng không nói được lời nào, Tào Tú Chi phát hiện ra điều không thích hợp, bèn bội hỏi: “Trân Trân, con nói thật cho mẹ biết, có phải là con và Tiểu Tuấn lại… Cãi nhau không?”

Đã đến lúc này còn muốn giữ mặt mũi của mình nữa, người phụ nữ này sống mệt mỏi quá.

Trân Trân không giả vờ được nữa, “Oa” một tiếng bật khóc: “Anh ấy muốn ly hôn với con, hu hu hu…”

Tào Tú Chi suýt nữa đã ngất đi.

Giống như các cụ hay nói, đàn ông có tiền rồi sẽ tha hóa đi, mà Trân Trân thì lại là người phụ nữ không có bản lĩnh gì, đương nhiên cũng khó có thể nắm giữ được trái tim của chồng mình.

Tào Tú Chi chẳng những không động viên Trân Trân, ngược lại còn trách mắng cô vô dụng, ngay cả khi sinh được hai đứa bé rồi cũng không giữ được trái tim của chồng mình, vân vân…

Đến cả Tào Tú Nga cũng không nhìn được nữa, phải bảo vệ Trân Trân trong lòng mình.

Sau đó việc ở cùng một chỗ của bọn họ khiến bầu không khí có chút lúng túng. Không ai đi chế giễu Tào Tú Chi vì chuyện Trân Trân và chồng cô ta ly hôn, nhưng hết lần này tới lần khác, bà ta dường như cảm thấy tất cả người nhà họ An đều đang đối đầu với bà ta, sự khó chịu của bà ta lớn dần, phát cáu với Trân Trân và hai đứa bé, cuối cùng đến ngay cả con gái thứ hai của bà ta là Huyên Huyên cũng không chịu nổi nữa, kéo hai đứa cháu ngoại của mình ra ngoài vườn chơi.

Hai đứa nhóc kia thì lại rất thích Bàng Phi, bởi vì sức lực của Bàng Phi rất lớn, có thể bế bổng cả hai đứa nó lên cùng lúc.

Hơn sáu giờ, An Dao về nhà, hai người gặp nhau mà chẳng khác gì người xa lạ, đến cả một câu chào hỏi nhau cũng không có.

Một lúc sau mọi người cùng đi ra khỏi nhà họ An, vì An Dao nói mình muốn mời mọi người đi ăn cơm.

Bàng Phi còn đang suy nghĩ không biết có nên đi hay không, giữa phụ nữ có rất nhiều thị phi, mình đi cũng chẳng có chuyện gì để nói.

“Anh rể, mau đi thôi!” An Lộ hô to gọi anh.

Cuối cùng anh cân nhắc là mình sẽ không ngồi lên được xe của An Dao, nên anh lái chiếc BYD đi.

Địa điểm được chọn để ăn cơm là khách sạn của An Dao, đúng vậy, nhà mình có mở nhà hàng khách sạn mà lại đến nơi khác để ăn cơm thì chẳng khác nào tự vả vào mặt mình.

Tối hôm nay việc kinh doanh của khách sạn cũng không tệ lắm, đông người ồn ào, nhìn có vẻ rất náo nhiệt.

Thực ra, trong lòng Bàng Phi hiểu rất rõ, khách sạn này cũng chỉ đang kéo dài nốt hơi tàn mà thôi, hôm nay thì ổn nhưng ngày mai thì không, tính bình quân thu nhập ra thì đều là lỗ cả.

Không biết An Dao có thể trụ được đến lúc nào?

Mọi người cùng ngồi xuống bàn ăn trong phòng VIP, An Lộ cố tình chừa lại vị trí ngồi bên cạnh An Dao cho Bàng Phi, có người ngoài ở đây, hai người mỗi người một chỗ thì cũng khó coi, nên cứ thế mà ngồi cạnh nhau.

An Dao tỏ vẻ mọi thứ đều không quan trọng lắm, cô vừa mới xuất hiện, cả những bức tranh cũng trở nên khác biệt, tất cả quyền chủ động đều nằm trong tay cô.

Tào Tú Chi vừa làm khó dễ vừa khoe khoang trước mặt cô nhưng đều bị cô nhẹ nhàng hóa giải, một người phụ nữ có sức hút đương nhiên là mạnh mẽ hơn nhiều so với những người phụ nữ phải dựa vào người khác mới có được sức hút.

Tào Tú Chi khoe khoang mà lúc nào cũng vấp phải vật cản, cuối cùng không khoe khoang nữa, mọi người rốt cục cũng được yên tâm để ăn cơm.

Vừa mới ăn được mấy miếng, bà ta lại bắt đầu lên cơn với đồ ăn, nói cái này không được tươi, cái kia không thể ăn, không thể nào so sánh được với các nhà hàng năm sao vân vân…

“Bộp!” An Dao nặng nề đặt đũa lên mặt bàn: “Dì, nếu dì cảm thấy những đồ ăn này không hợp khẩu vị của dì, vậy thì dì đến nhà hàng khách sạn năm sao mà ăn đi. Cái khách sạn này của cháu nhỏ, không chứa được tòa Đại Phật như dì. Còn nữa, phòng ở của nhà họ An có hạn, nhà dì đi quá nhiều người, không ở hết được, nên dì tìm khách sạn năm sao mà ở đi.”

An Lộ và An Dao cùng xì mũi: “Dì, mời dì đi đi.”

Tào Tú Chi tức đến mức mặt đỏ tía tai, xả hết sự tức giận của mình lên người Tào Tú Nga, nói bà có bản lĩnh, dạy ra được hai đứa con gái rất tốt, dám chống lại cả người lớn trong nhà: “Chẳng trách mà An Kiến Sơn không cần em…”

Truyện Chữ Hay