"Ha ha, là mày đấy à." Phương Thiếu Nghị nhận ra Thời Phong, đúng là kẻ thù gặp nhau đỏ mắt.
Trêи bàn rượu hôm đó, nếu không phải bị Phương Chấn Hải ngăn cản, anh đã sớm phát tác rồi, hôm nay gặp lại, đương nhiên không thể để đối phương nhẹ nhàng rời khởi.
Một trăm vạn đối với nhà họ Phương chẳng đáng bao nhiêu, nhưng có mất tiền cũng không để mất một cách uất ức như vậy được.
"Thời Phong... Bàng... Cái đứa bạn của mày kêu là gì nhỉ, Bàng Đại Hải? Nó không tới à?" Có vài lúc máu dồn lên não, nghĩ gì nói nó, cũng chẳng thêm kiêng kỵ hay để ý điều gì.
Thời Phong thật lòng xem Bàng Phi là bạn, nên không chịu được người khác xúc phạm Bàng Phi.
Anh xuất thân từ quân ngũ, xưa nay chưa từng sợ điều gì, ai quen anh cũng rõ.
Đừng nói là Phương Thiếu Nghị, dù có là Thiên hoàng lão tử, anh cũng không sợ.
"Con mẹ mày nói năng sạch sẽ chút coi." Thời Phong nổi giận đùng đùng chỉ vào mũi Phương Thiếu Nghị, mặt anh ửng đỏ, hơi rượu trêи người phát ra nồng nặc.
Phương Thiếu Nghị vốn định lấy lại mặt mũi, ai ngờ đánh ngược, mặt mũi không thể tìm về, còn bị thằng nhãi này không thèm để ý đến chuyện làm ăn, dám bất kính với mình, quả thật là chán sống.
"Đệch!" Phương Thiếu Nghị vung quyền.
Dù là uống nhiều, Thời Phong cũng có thể treo thằng này lên đánh.
Một tay bắt lấy nấm đắm Phương Thiếu Nghị đánh tới, anh trào phúng nói, "Phương thiếu gia tuổi trẻ đã suy, đây là đấm sao, y hết thảm lông gà? Mềm nhũng không chút sức, anh đừng có là mất mặt vậy chứ."
Kẻ trước nay luôn cao cao tại thượng quen vũ nhục người khác, khiến ai cũng phải e ngại giờ lại bị người ta vũ nhục, cảm giác tương phản như vậy, thật khiến người ta khó mà chấp nhận.
Phương Thiếu Nghị chính là như thế, mình dùng hết sức đấm, lại bị Thời Phong nhẹ nhàng bắt lấy, người ta nhẹ nhàng đỡ như vậy, chẳng phải hệt như xiếc khỉ hay sao?
Phương Thiếu Nghị giận đến đỏ mắt, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đem Thời Phong băm thành thịt vụn!
"Thiếu gia, thiếu gia..." Ngay lúc này, đám chó săn của Phương Thiếu Nghị nghe tiếng chạy tới, khoảng chừng mấy chục người.
Phương Thiếu Nghị thấy viện quân đến, suy nghĩ muốn xé xác Thời Phong càng nóng bỏng hơn, liền hét lên, "Đánh, đánh thật mạnh cho tao, đánh chết tao chịu trách nhiệm."
Chỉ thoáng chốc, mấy chục người chen chúc lao về phía Thời Phong.
Phòng vệ sinh chỉ có một cửa nhỏ, hơn mười người không thể nào chen vào cũng một lúc, người này chen kẻ kia ai cũng muốn lập công, có kẻ còn chưa kịp ra tay đã bị đồng bọn đẩy ra ngoài.
Mấy kẻ may mắn không bị người một nhà hại thì kết quả lại càng bi thảm, bị Thời Phong đánh cho hoa rơi nước chảy, vài tên còn bị vứt khỏi phòng vệ sinh, nện lên nền đất.
Chỉ mấy phút sau, mười mấy người đều bị đánh gục.
Phương Thiếu Nghị kinh hãi trợn mắt há hốc mồm, đám chó săn của mình đều là người luyện võ, bình thường làm không ít chuyện xấu, lẽ nào dễ dàng bị giải quyết như vậy.
Hắn thừa nhận Thời Phong rất lợi hại, nhưng điều này càng khiến hắn tức giận, mẹ nó, thật không để ông đây vào mắt.
"Mày... Họ Thời kia, mày sẽ chịu trách nhiệm vì chuyện hôm may!" Phương Thiếu Nghị trừng mắt, lại vì quá tức giận khiến gân xanh trêи mặt cũng lộ ra.
Thời Phong càng đánh càng hăng, càng đánh càng nghiện.
Thằng nhóc con này biết khó không lùi sao, còn định dọa ai?
Ông đây là bị dọa lớn đó?
Thời Phong đạp Phương Thiếu Nghị ngã ngồi trêи đất, sờ mũi, lại đạp chân lên ngực Phương Thiếu Nghị, "Chịu trách nhiệm, mày muốn tao chịu trách nhiệm thế nào?"
"Mày... Bỏ cái chân thúi của mày ra!" Chán sống, đúng là chán sống rồi, thằng khốn, mày cho đó cho tao, sớm muốn tao cũng rút gân lột da mày.
Mấy lời này Phương Thiếu Nghị chỉ dám nghĩ không dám nói, là sợ Thời Phong hành động càng biến thái.
Thời Phong lúc này đã say, đùa Phương Thiếu Nghị đến nghiện, "Muốn tao bỏ ra à, cũng được, trước trả tao một trăm vạn mày thiếu đi. Đến, quét mã nào, nhanh lên, ông mày đang mắc tiểu, không rãnh cùng mày đôi co đâu."
Phương Thiếu Nghị xanh mặt, "Mẹ mày..."
Lời còn chưa nói hết, ngực đã như bị đá đè, cả lồng ngực như muốn bị đè nát, hít thở cũng không xong.
Phương Thiếu Nghị rốt cuộc cũng nhận ra mình không thể uy hiếp Thời Phong, tuy trong lòng không phục, thì ngoài miệng cũng phải chịu thua, nếu không tên điên này cái gì cũng dám làm.
Quét thì quét!
Một trăm vạn, cho mày!
"Leng keng!" Thu được tin nhắn chuyển khoản một trăm vạn, Thời Phong rốt cuộc cũng đem chân bỏ khỏi người Phương Thiếu Nghị, vui vẻ nhìn chuỗi con số đẹp mắt.
"Mày có thể cút, đừng làm phiền ông đây đi tiểu." Thời Phong loạng choạng bước về nhà vệ sinh.
Phương Thiếu Nghị trút giận lên người mấy tên chó săn, đứa nào cũng ăn mấy bạt tay, " Đồ vô dụng, mau cút hết cho tao."
"Thiếu gia, không phải bọn tôi vô dụng, mà do tên đó quá lợi hại, hắn nhất định là từng ở quân đội. Chúng tôi đánh sao lại lính chứ, này cậu cũng hiểu mà." Một tên chó săn nói.bg-ssp-{height:px}
Giận thì giận, Phương Thiếu Nghị vẫn chưa đến nỗi giận đến mất trí.
Đi lính giỏi lắm sao? Nhà họ Phương còn nhiều chó săn có bản lĩnh, mười người đánh không lại thì một trăm, hai trăm, hai đánh một không chột cũng què, vẫn có lúc nó đánh không nỗi thôi.
Cơn giận này, dù sao đi nữa cũng không thể nuốt trôi được.
"Gọi Hồng Tam tới đây." Hồng Tam là tay đánh số một dưới tay Phương Thiếu Nghị, chuyện Cao Hổ mấy hôm trước là do Hồng Tam gây ra.
Hồng Tam tự mình chủ trương, vi phạm quy tắc, bị Phương Chấn Hải giáng chức đuổi khỏi nhà họ Phương.
Nhưng cái tên này lại rất dẻo miệng, luôn nịnh bợ Phương Thiếu Nghị, bình thường Phương Thiếu Nghị cũng rất ý lại gã, giờ xảy ra chuyện, đương nhiên lập tức nhớ đến.
Người được phái đi nhanh chóng tìm thấy Hồng Tam, thật ra gã luôn âm thầm theo dõi Phương Thiếu Nghị, vì gã biết, Phương Thiếu Nghị là con đường duy nhất để gã có thể trở lại nhà họ Phương.
Chẳng bao lâu sau, Hồng Tam đã đến trước mặt Phương Thiếu Nghị.
Bộ dáng Hồng Tam vừa thấp vừa xấu, cười lên lại giống Hán giang, bản lãnh duy nhất của gã chính là khéo mồm khéo miệng, thường khen Phương Thiếu Nghị đến bay tận lên trời.
Vừa nghe Thời Phong khi dễ Phương Thiếu Nghị, gã liền đổ dầu vào lửa, nói "Thiếu gia, ngài là cục vàng cục ngọc của nhà họ Phương, lão thái gia vẫn che chở từ nhỏ đến lớn, nếu ai dám động đến ngài, lão thái gia giết cả nhà hắn."
"Cái tên Thời Phong kia thật không biết trời cao đất rộng, chán sống rồi, dám đối đãi với thiếu gia như vậy. Cơn giận này, đến ta cũng nuốt không trôi."
Phương Thiếu Nghị gật đầu đồng ý, "Con mẹ nó tôi còn tức đây này, nhưng cha không chấp thuận, nói là sợ tôi gây chuyện, đám này lại không phải đối thủ với thằng đó, ông nói xem nên làm sao đây?"
Tục ngữ có câu kẻ xấu ra ý xấu, tên Hồng Tam này lại rất thích ra ý xấu, chỉ cần có thể lấy lòng Phương Thiếu Nghị, có thể trở về nhà họ Phương, ý xấu gì gã cũng nghĩ ra được.
"Thiếu gia à, nếu đối cứng không được, vậy chúng ta có thể lén giởi trò. Cậu không phải có quan hệ tốt với Tiết thiếu gia của KTV này sao, nếu cậu ấy đồng ý giúp đỡ thì..."
Hồng Tam lập tức nói với Phương Thiếu Nghị về kế hoạch của mình.
Phương Thiếu Nghị mở to hai mắt, giơ ngón cái với Hồng Tam, "Kế hay! Kế hay!"
Nói xong liền làm, Phương Thiếu Nghị lập tức điện cho Tiết Phong.
Tiết Phong và Phương Thiếu Nghị đều cùng một dạng, bình thường chỉ biết ăn không ngồi rồi, người nhà họ Tiết giao KTV cho hắn quản lý là mong hắn có thể kiềm chế bản thân, gây dựng sự nghiệp, nhưng hiển nhiên là mơ quá đẹp rồi.
"Mẹ nó, dám chọc Phương đại thiếu gia, quả thực chán sống rồi. Thiếu Nghị, cậu cứ yên tâm giao việc này cho tôi đi."
Thời Phong lảo đảo quay về phòng, nụ cười luôn treo trêи mặt, "Anh Bàng, em nói cho anh nghe một tin tốt, thằng cháu trai Phương Thiếu Nghị chuyển một trăm vạn cho em rồi."
Đang yên đang lành, Phương Thiếu Nghị chịu chủ động chuyển tiền sao, này không đúng với phong cách làm việc của cha con nhà họ Phương rồi.
Bàng Phi liền hỏi, "Cậu gọi điện uy hiếp hắn à?"
Thời Phong khoát tay, "Đâu có, mới nãy gặp ở toilet, thằng nhãi kia cũng ở đây, mà em nói chứ Thẩm Ngưng Tâm Thẩm tiểu thư là bị hắn bao đó."
"Em còn đang bực, hắn lại còn đến gây chuyện, mấy đứa tay sai của hắn còn không đủ em nhét kẻ răng. Thằng nhãi đó sợ bị đánh, liền ngoan ngoãn nộp tiền."
Bàng Phi bất đắc dĩ thở dài, lần này chắc chắn đắc tội nhà họ Phương rồi, chuyện đã đến nước này, có trách Thời Phong cũng chẳng được gì, thế nên Bàng Phi cũng không nói nữa.
Anh uống cạn ly rượu, rồi nói "Chúng ta đi thôi."
"Vội làm gì, em còn chơi chưa đã mà."
"Đi!" Bàng Phi nghiêm mặt.
Tuy Thời Phong không hiểu ý định của Bàng Phi, nhưng anh lại biết Bàng Phi nói một là một, nói đi là đi, bèn uống hết ly rượu rồi theo ra ngoài, "Anh Phong đi nhé, hôm nào lại tìm hai em chơi tiếp."
Hai người vừa rời khỏi phòng, liền thấy một cô nàng xinh đẹp bước tới, mắt Thời Phong lập tức mở to, "Thẩm, Thẩm Ngưng Tâm! Anh Bàng, là Thẩm Ngưng Tâm đó!"
Thời Phong rất kϊƈɦ động, hệt như một fan hâm mộ thấy thần tượng.
Bàng Phi lại rất bình tĩnh, bởi vì anh không hề biết Thẩm Ngưng Tâm.
Trực quan mà nói, cô gái này quả thật rất xinh đẹp, nhưng anh lại không thích mấy cô nàng xinh đẹp quyến rũ thế này.
Bàng Phi vẫn đi thẳng về phía trước chừng như không thấy Thẩm Ngưng Tâm, Thời Phong đi sau anh, mắt lại không rời khỏi cô nàng.
Hai người vừa giáp mặt Thẩm Ngưng Tâm, cô liền cản lối Bàng Phi, "Hai anh, đi vội vậy à, sao không ngồi thêm lát nữa?"
Bàng Phi im lặng, Thời Phong lại rất kϊƈɦ động nói, "Có chút việc, hôm khác bọn anh tới, Thẩm tiểu thư chừa chút thời gian nha."
Thẩm Ngưng Tâm khẽ nhúng vai, "Hôm khác, tôi chưa chắc đã rãnh. Đúng rồi, ban nãy có vị Thời Phong tiên sinh gọi tôi, không biết là ai nhỉ?"
"Là anh, là anh đó." Thời Phong bước ra từ phía sau Bàng Phi, vừa ưởng ngực, vừa chỉnh lại cà vạt, nếu trước mặt anh ta có tấm gương nói không chừng đã trang điểm luôn rồi.