Chương 1179:
Nhưng có thể bởi vì vết thương ở bụng còn chưa lành, tuy là động tác của cô rất nhanh, nhưng vân còn kém xa So với kỹ năng của cô, vì vậy Lâm Vũ chú ý thầy co thể cô đột nhiên run lên, rất có thê cô đã trúng đạn.
“Rosel”
Sắc mặt Lâm Vũ kinh hãi, ngay lập.
tức gọi cô, sau đó liền đứng dậy, và lao về hướng của chiếc xe tải.
Bộ Thừa tháy thế cũng đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng chạy theo, sợ _ Lâm Vũ có gì sơ xuất.
Máy tên côn đồ thấy Rose trước mặt, sắc mặt nhanh chóng thay đôi, hiền nhiên không ngờ khả năng của Rose lại lợi hại như vậy, nhìn nhau một cái, sau đó quay đâu bỏ chạy.
Bởi vì phía trước chính là một ngã tư, mấy tên côn đồ vô cùng thông minh tách nhau ra chạy.
Rose chạy tới ngã tư sắc mặt lạnh lùng, nhìn trái phải một cái, sau đó hướng về một con đường nhỏ bên phải đuổi theo.
Sau khi Lâm Vũ chạy tới ngã tư liếc mắt nhìn hướng Rose đuôi theo, liền đuổi theo hướng khác, động thời chỉ tay về phía hai tên côn đồ khác chạy, đồng thời ra hiệu cho Bộ Thừa đuôi theo.
Tên côn đồ nhìn thầy Lâm Vũ đang, đuồi theo mình, sắc mặt tái xanh, hắn quay lại và bắn hai phát vê phía Lâm Vũ.
Lâm Vũ tránh được, không làm tốn thời gian, nhanh chóng tung chân đạp, năm được tay súng của hắn, vặn một cách thô bạo.
“Rắc rắc!
Một âm thanh giòn tan của xương gm người đàn ông ngay lập tức hét ên.
Sắc mặt Lâm Vũ lạnh lùng, không có chút đồng cảm nào, đá một phát vào đùi hăn.
Với một phát đá nữa, chân phải của người đản ông đột nhiên vỡ nát, lần này người đàn ông không kêu lên được nữa, đảo mắt cơ thể mềm nhũn, ngã xuống đất bắt tỉnh.
Hiển nhiên, Lâm Vũ cũng trút hết cơn tức giận vê cái chết của Tiểu Trí lên người đàn ông này, anh biết cho dù những người này không phải hung thủ đã giệt chêt Tiểu Trí, thì bọn họ nhất định phải có quan hệ mật thiết với tên sát nhân!
Lâm Vũ nắm lấy một chân của hắn, kéo hắn quay lại ngã tư, ném hắn sang một bên, mà toàn bộ da đầu người đàn ông gân như đều bị mài mòn, đẫm máu, trông hắn ta vô cùng kinh hãi.
Lâm Vũ ngắng đầu nhìn thoáng qua Iose, vô củng hy vọng có thê nhìn thấy bóng dáng của cô.
Lâm Vũ vô cùng lo lắng hoàn cảnh của cô, dù sao vết thương, của cô vẫn chưa lành, hơn nữa vừa rồi rõ ràng bị trúng một phát, cho nên đuổi theo có thể gặp nguy hiểm.
Lâm Vũ ở chỗ này chờ không bao lâu, Bộ Thừa trở li củng hai người đã ngất đi trên lưng, hai người cũng không khá hơn chút nào, người nào người nấy đều bị gãy chân.
Bộ Thừa giống như ném một đám heo chết, ném hai người bọn họ lên người đông bọn của bọn họ.
Bộ Thừa nhìn hướng Lâm Vũ nhìn, nói với Lâm Vũ: “Nhóm Hàn Băng đã đuôi theo, không cân lo lăng!”
Lâm Vũ lúc này mới gật đầu.
Quả nhiên, không bao lâu sau, Hàn Băng liên đi về với hai cập dưới khác, sắc mặt có chút nghiêm trọng.
“Rose đâu?” Lâm Vũ vội vàng tiến tới hỏi.
“Chạy rồi!” Hàn Băng hạ giọng nói.