Edit: hien
"Mở cửa, mở cửa, mau mở cửa, Vương Lạc Vân, chúng ta biết ngươi đang ở trong đấy!!"
"Mở cửa ra mau!!"
"Đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!! Sư tổng kêu chúng ta tới đòi nợ!"
"Hôn sự giữa con gái ngươi và Ngô gia thất bại rồi, các ngươi không còn chỗ dựa nữa đâu, thiếu nợ trả tiền, đó là chuyện phải làm, mau trả tiền nhanh."
"Nếu không mở cửa, huynh đệ chúng ta sẽ xông vào!"
............
Vương Lạc Vân nghe tiếng ồn ào ngoài cửa, thở dài, vẻ mặt kiên định, nói:"Tiểu Kiều, con vào trong phòng tránh đi, dù có nghe thấy tiếng gì cũng không được đi ra."
Vương Lạc Vân lấy điện thoại gọi cho cảnh sát:"Tôi muốn báo nguy, có một đám côn đồ đang ở trước cửa nhà chúng tôi ăn vạ không chịu đi, mong các đồng chí có thể đến đây một lát. Vâng vâng, đúng đúng, đến đây càng sớm càng tốt. Địa chỉ là......."
Cố Tiểu Kiều ngăn Vương Lạc Vân lại, trực tiếp tắt điện thoại, ý bảo mẹ nàng không nên gấp gáp.
Cốc cốc cốc cốc.
"Mở cửa mở cửa, Vương Lạc Vân, chúng ta biết ngươi ở nhà!"
......
Cố Tiểu Kiều cắn môi, thò tay vào trong cổ, lấy ra một khối Phật bài bằng ngọc to cỡ nửa cái bàn tay, ghét bỏ nhìn thoáng qua, dựt xuống, tháo dây tơ hồng khỏi ngọc Phật, cầm lấy đi ra cửa.
Áp sự việc xuống như thế cũng không phải biện pháp, thiếu nợ trả tiền, đó là chuyện đương nhiên.
"Tiểu Kiều, con định làm gì?" Vương Lạc Vân nhìn Cố Tiểu Kiều đi đến trước cửa, định mở cửa ra, vội vàng bước tới ngăn cản Cố Tiểu Kiều.
"Mẹ à, tiền kiểu gì cũng phải trả. Ngọc Phật đeo cổ của con, ít nhất cũng phải vạn, trước đưa cho bọn họ đi, số tiền còn lại, con sẽ nghĩ cách khác. Mười lăm ngày sau, thành phố sẽ tổ chức vòng chung kết cuộc thi tennis, con nhất định đoạt được giải quán quân phần tennis nữ đánh đơn, lấy tiền thưởng về." Cố Tiểu Kiều nghiêm túc nhìn Vương Lạc Vân, nói. Trước mắt thì đây là cách giải quyết số tiền nợ bên ngoài của Vương Lạc Vân tốt nhất.
"TIểu Kiều........ Phật ngọc này, là vào thời điểm con sinh ra, đích thân ông nội con đeo nó cho con......" Vương Lạc Vân nắm tay Cố Tiều Kiều thiết tha nói.
"Con biết, mẹ. Ông nội đối xử với chúng ta rất tốt, nhưng hiện tại, nếu không cho những người bên ngoài một ít chỗ tốt, con sợ bọn người đó sẽ không buông tha chúng ta." Cố Tiểu Kiều vừa nói vừa xoay tay nắm cửa mở cửa ra.
"Hầy, con đàn bà thối đó quả nhiên ở nhà!! Tiền đâu? Sư tổng kêu chúng ta tới đòi nợ!!"
"Hắc, tiểu nha đầu này nhìn cũng rất được, thảo nào có thể cùng Lạc thiếu điên đảo....... Chậc chậc......"
"Câm cái miệng thúi của các ngươi lại." Cố Tiểu Kiều híp mắt, nhìn tên đàn ông cao to đen hô mặc tây trang đi giày da trước mặt.
"Phi, nha đầu chết tiệt kia, không giáo huấn ngươi một chút, ngươi liền không biết sợ!"
Nói xong, một trong mấy tên đàn ông duỗi tay hòng kéo Cố TIểu Kiều qua.
Cố Tiểu Kiều phản ứng mau lẹ, nhắm thẳng phía dưới háng của tên đó mà đá một cú.
"Ai da, ai da." Tên đó đau đớn hét thất thanh, quát:" Lên, giáo huấn tiểu nha đầu không biết lễ độ này cho ta!"
"Tiểu kiều cẩn thận!" Vương Lạc Vân khẩn trương hô, muốn kéo Cố Tiểu Kiều vào sau lưng mình.
Cố Tiểu Kiều quay đầu lại cho mẹ nàng một ánh mắt trấn an, xoay đầu đi tới, cho bốn tên đàn ông này một trận giáo huấn.
Cố Tiểu Kiều nhìn bốn người đàn ông nằm la liệt trên đất, cười tủm tỉm nói:"Như thế nào, thân thủ của ta cũng không tệ chứ? Cái loại lâu la như các ngươi mà cũng dám đối đầu với ta, quá ngây thơ rồi?"
"Nha đầu chết tiệt kia, hôm nay là do chúng ta xui xẻo......"
Cố Tiểu Kiều nắm chặt nắm đấm, nhấc chân trực tiếp dẫm lên mặt của tên vừa nói, cười: "Ngươi kêu ai là nha đầu chết tiệt?"