Edit: Bạch Linh
"Đại tẩu." Nàng nhìn ta, ngập ngừng.
Ta khẽ vuốt khuôn mặt nàng, dung nhan thanh tú như vậy, đương kim võ lâm đệ nhị mỹ nhân, nhưng giờ đây, ngày nào cũng che mặt, giấu đi tuyệt thế dung nhan, nàng sao phải khổ vậy. "Sao phải khổ như vậy?" Ta than nhẹ.
"Nếu đã chọn, sẽ không hối hận." Nàng cố ý thoải mái. "Ta hiện tại tốt lắm, ta có địa vị như ngày hôm nay cũng là nhờ sự hỗ trợ của đại tẩu, nghĩ lại cũng không có gì tiếc nuối."
Ta kéo tay nàng, khẽ chạm vào. "Muội thực sự thích như vậy sao?" Tay của nàng thô ráp đi rất nhiều, ảo giác sao?
"Đương nhiên, vì báo thù cho Độc Cô gia, trọng chấn gia tộc, ta làm gì cũng không tiếc. Đại tẩu, cảm ơn tẩu đã giúp ta." Ta chẳng qua vận dụng chút tình nghĩa thôi, một nữ hài tử chưởng quản cả một gia nghiệp như vậy, thật sự khó khăn.
Ta "vô tình" nói: "Ta gặp đại ca của muội, là đại ca trước kia."
Tươi cười của nàng chớp mắt trở nên đông cứng, ánh mắt vương vấn ưu thương, lạnh như băng nói: "Không liên quan đến ta, ta hận không giết được hắn."
"Đại ca của muội cũng hận không giết được ta, hẳn là huynh muội hai người cùng bệnh thần kinh đều muốn giết ta." Kêu theo thói quen, không thể sửa miệng.
Nàng sợ hãi bật dậy. "Sao có thể, đại ca yêu tẩu như vậy. Vô luận thế nào huynh ấy cũng sẽ không thương tổn tẩu. Có lẽ... huynh ấy rời khỏi tẩu là có nguyên nhân."
Ta tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, "Kia không phải, nếu yêu sâu đậm như vậy, sao có thể không bỏ được thù hận?"
Độc Cô Huỳnh lập tức cúi đầu ủ rũ. "Đại tẩu, tẩu gạt ta."
"Không phải gạt muội, mà là thật." Ta thu liễm tươi cười, còn thật sự nói. "Ta thấy hắn, chúng ta nói rất nhiều. Dưới sự ép hỏi của ta, hắn còn thừa nhận, hắn thực thích muội, là tình yêu nam nữ."
"Phải không?" Nàng kinh ngạc hỏi ta, ánh mắt vừa hưng phấn vừa mất mát. Nhưng, nàng đột nhiên sợ hãi kêu lên: "Tẩu... đã nói cho hắn biết thân phận của ta?"
Ta vô tội nháy mắt nói: "Ta nói, nói toàn bộ, chính là chuyện của hai mươi mốt năm trước." Muội muội a, có thể làm đại tẩu đều đã làm, còn lại là dựa vào ngươi.
"Tẩu sao có thể...." Mặt nàng tái đến cực điểm.
Ta khôi phục lại bộ dáng, khoát tay. "Huỳnh nhi, có những thứ đừng nên bỏ qua. Ta cảm thấy các người thực sự rất phiền toái, giết cả nhà muội là cha hắn, lại không phải hắn, muội vì sao phải hận hắn? Lưỡng tình tương duyệt thì nên ở cùng một chỗ, những thứ khác nên bỏ qua. Muội xem ta, lúc trước thích đại ca của muội mới mặc kệ hắn là ai, không phải hắn không lấy phu quân. Lúc trước các người bài xích hắn, ta lại không làm như vậy. Tình yêu là chuyện của hai người, bất luận kẻ nào cũng không có liên quan, nhất là người chết. Quá khứ đã là quá khứ, không cần tự ràng buộc mình." Nói như vậy thật không có đạo đức, nhưng là... ta vẫn phải nói. Nói tóm lại, ta liền tiến hành giáo dưỡng một dã nha đầu.
Huỳnh nhi cúi đầu, có chút đăm chiêu. "Đại ca thì sao? Huynh ấy..."
Ta bình thản nói: "Người nọ rất lỗi thời, ngươi đừng để ý đến hắn. Muội cứ xem hắn như không khí, dũng cảm theo đuổi thứ mình muốn." Nếu đại ca của nàng hiểu được, ta sẽ không thống khổ như vậy.
"Các ngươi..."
"Hiện tại nói muội, sao lại nói chúng ta. Tuy đại ca muội và ta đã li hôn, không, là hưu ta, nhưng đứa nhỏ của ta vẫn gọi muộicô cô." Ta đặt tay lên bả vai của nàng, "Cố gắng đi, được không? Đáp ứng ta, cho nhau một cơ hội. Nếu muội chịu mở tâm của mình ra, thế giới này sẽ trở nên tốt đẹp. Những việc muội làm vì Độc Cô gia đã quá nhiều, muội nên đi theo đuổi hạnh phúc của mình."
"Ta..." Nàng động tâm.
"Muội vì Độc Cô gia làm rất nhiều, muội cũng biết đại ca muội trên giang hồ thanh danh cực kỳ tệ, hắn lại thích tự do. Thần Binh sơn trang đương nhiên giao cho muội, Độc Cô gia vẫn là chờ muội chấn hưng. Nhưng... muội chỉ là một tiểu cô nương, thực không dễ dàng. Có người giúp cũng tốt, Y Dục Thành thực sự không tồi." Độc Cô Huỳnh vẫn nghĩ mình thẹn với tổ tiên, tiêu trừ "tội ác" của nàng chẳng khác nào thành công một nửa.
Nàng lẩm bẩm nói: "Có thể chứ?"
"Có thể, muội nên chấp nhận hết thảy, dứt bỏ tất cả. Được rồi, trước nghỉ ngơi đi, ngẫm lại cho kỹ."
Nhìn thấy nàng khuất bóng, ta biết tối nay nàng nhất định mất ngủ, nàng mất ngủ, ta làm sao ngủ an ổn. Ta mở cửa sổ, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu rọi vào căn phòng. Đều nói một vì sao đại biểu cho một người, trên bầu trời kia, vì sao nào là hắn? Ta theo thói quen vỗ về bụng, lẩm bẩm nói: "Con à, con có biết cha con đang ở đâu không? Hắn có đến tìm chúng ta không?"
~~
Trong nửa tháng, ta cố gắng vui cười, hưởng thụ cuộc sống. Đối với thâm tình của bệnh thần kinh dành cho ta, ta chỉ có thể dùng hai chữ cảm động để hình dung, ngoài ra không có gì.
Ta biết hắn yêu ta, không thể yêu người khác. Nhưng ta chỉ có một trái tim, trong lòng chỉ có thể chứa một nam nhân.
Ta một mực hi vọng hắn có thể tìm đến ta, cho dù không thể vãn hồi cái gì, ta vẫn hi vọng được nhìn thấy hắn. Ta khẳng định Thiểm Điện sẽ đem chuyện ta có thai nói cho hắn, nhưng vì sao hắn vẫn không chịu gặp ta?
Ta đoán chắc nếu Thiểm Điện dùng bồ câu đưa thư thì hắn sẽ đến Giang gia cùng lúc với ta. Nếu là chính miệng nói cho hắn, hẳn là vài ngày trước đã đến. Nhưng ta tin Thiểm Điện sẽ dùng bồ câu đưa thư. Ta mang theo hy vọng chờ hắn đến, sau lại thất vọng. Ta nói với bản thân, hắn sẽ không quên ta cùng đứa nhỏ, ta cuối cùng vẫn tin hắn rất yêu ta. Cứ như vậy kiên trì nửa tháng, ta rốt cuộc thật sự thất vọng. Ta càng ngày càng cảm thấy được, chúng ta trong lúc đó dù là một chút cơ hội để vãn hồi cũng không có. Rõ ràng là yêu đối phương, tại sao phải thống khổ như vậy? Hành vi của hắn thực bất thường, khiến ta cảm thấy như lọt vào sương mù. Hắn rốt cuộc đang làm gì? Vì sao lại không đến tìm ta?
Nếu nói hắn thật sự vô tình, tại sao phải bận tâm ta? Cho ta đánh vỡ quy tắc của hắn. Nếu có tình, vậy tại sao ngay cả gặp mặt ta một lần cũng không chịu. Nam nhân này thật thâm trầm, phải trải qua bao lâu ta mới có thể hiểu được hắn? Hay là ta đã không còn cơ hội để hiểu hắn nữa?
~~
Đêm lạnh như nước, ta ngồi bên hồ may quần áo.
"Đại tẩu." Ta bị thanh âm này làm cho hoảng sợ, một chưởng huy lại. Nửa đêm canh ba, nàng một thân hắc y, ta còn nghĩ mình gặp quỷ.
Độc Cô Huỳnh vội né tránh: "Đại tẩu, tẩu làm gì?"
Ta nhanh tay thu chiêu, ngượng ngùng nói: "Thực xin lỗi, ta phản ứng tự nhiên." Không biết sao lại vậy, phản xạ có điều kiện a.
Nàng vui vẻ nói: "Đại tẩu, thân thủ của tẩu thực lợi hại." Có ta làm bạn, Huỳnh nhi đã cởi mở hơn rất nhiều. Ta cảm thấy mình trời sinh rất có lực hấp dẫn nha, có thể lơ đãng dung nhập vào lòng người khác. Nhưng ta không cần hòa tan người khác, ta chỉ cần một mình hắn a.
Ta trêu ghẹo. "Bình thường, bụng ngày một lớn, sau này cần muội bảo hộ ta." Đã bốn tháng, bụng hiện tại đã lớn, vài ngày nữa e rằng không thể động võ.
Huỳnh nhi kiêu ngạo nói: "Sợ cái gì, tẩu cùng đại ca của ta là thiên hạ đệ nhất, có hắn ở đây, ai dám động tới tẩu."
"Đại ca của muội? Hắn sớm đã quên sự tồn tại của ta rồi, sao có thể bảo hộ ta?" Ta sờ sờ bụng, lộ ra một nụ mỉm cười từ ái của người mẹ.
Độc Cô Huỳnh vội nói: "Ta nói... Giang đại ca." Nha đầu kia, nói linh tinh cái gì.
Ta mờ ảo nói: "Hắn sau này sẽ có thê tử, đứa nhỏ của hắn, bọn họ đều cần hắn bảo hộ. Về phần ta... muội không bảo hộ ta, ta chỉ có thể tự bảo hộ mình."
Nàng trộm quan sát ánh mắt của ta. "Hắn thực thích tẩu."
"Ta biết, nhưng ta không thích hắn." Ta nói thẳng.
Nàng thản nhiên nói: "Ta biết, dù sao tẩu cùng đứa nhỏ cũng cần nơi tá túc, không bằng lo lắng một chút..." Ta cùng đứa nhỏ cần nơi tá túc? Đúng, ta thừa nhận, nhưng không thể miễn cưỡng bản thân kết hôn cùng một người mình không thích.
Ta cố ý nói việc khác. "Tối nay không có ra ngoài bắt trộm, thực rảnh rỗi phải không? Muội tự quản chuyện của mình đi." Bệnh thần kinh cùng Độc Cô Huỳnh mỗi tối nửa đêm canh ba đều thần thần bí bí đi ra ngoài, ngày thường thì nhận bồ câu đưa thư liên tục, thực sự là bận rộn mà.
"Không cần đi ra ngoài nữa, hết thảy đều đã xong." Nàng thản nhiên nói.
"Dù sao ta cũng không muốn hỏi chuyện của các người, ta đợi nửa tháng nữa, nếu đại ca của ngươi không đến gặp ta, ta sẽ trở về U Minh quỷ vực." Ta tỏ ra không sao cả, nhưng trong lòng thật sự có thể không sao ư?
Độc Cô Huỳnh quả quyết cự tuyệt, "Không được, tẩu đang mang thai, không thể cứ đi tới đi lui được."
Ta cười thê thương, "Giang đại ca từng nói ta thích nháo ai ai cũng biết, hiện tại bụng ta mới lớn chừng này thì có tính là gì?" Từ miệng của người hầu cùng nha hoàn ta đã nghe được không ít lời đồn đại. Điều kỳ quái nhất là cư nhiên nói đứa nhỏ trong bụng ta là của bệnh thần kinh, còn nói ta câu ba đáp bốn (Giống như hồng hạnh xuất tường, một chân đạp hai thuyền, bắt cá hai tay...). Từ khi đi vào thế giới này, thanh danh của ta vẫn rất kém. Ta sớm đã quen với cuộc sống như vậy, một vài lời đồn đại sẽ không làm ta tổn thương. Ta đương sự này không quan tâm, vậy cứ để mặc họ thích nói gì thì nói.
"Hay là tẩu đến Thần Binh sơn trang, ta có thể chiếu cố tẩu." Tuy nơi đó là do ta tiêu tiền kiến tạo nhưng cũng đã đưa cho Độc Cô Huỳnh.
Ta trợn mắt liếc nàng, "Muội muốn người ta nói ta ăn bám?"
Nàng vội la lên. "Tẩu có thể về Nguyệt Quang sơn trang, có thể về Mộ Dung sơn trang."
"Ta đã đoạn tuyệt quan hệ với Mộ Dung gia, sẽ không trở về, Nguyệt Quang sơn trang vốn là của Nguyệt Quang tiên tử, đi cũng được, nhưng ta muốn sống cuộc sống vô tranh, vẫn ẩn cư thì hơn." Ta cũng đã đi rất nhiều nơi, sơn dã vẫn là hợp với ta nhất.
"Đại tẩu... tẩu có thể thích ứng sao?"
Ta nhún nhún vai, "Có cái gì không thể." Ta đứng dậy, "Trời nổi gió rồi, ta phải đi vào."
Nàng phất tay. "Tẩu đi trước đi, ta muốn yên tĩnh một mình."
Ta vừa rời khỏi, từ trong bóng tối một bóng dáng xuất hiện.
Độc Cô Huỳnh thở dài, "Sao huynh phải khổ như vậy?"
Hắn nhíu mày. "Nàng vẫn như vậy?"
Độc Cô Huỳnh cười khổ. "Trừ bỏ ngẩn người vẫn là ngẩn người, nghe nha hoàn hầu hạ nàng nói, ngẩn người thì cả ngày, hoặc là ôm ngọc bội khóc, khi khóc sẽ không dừng lại. Nàng biến đổi nhiều lắm, hoàn toàn không giống Mộ Dung Ý Vân trước đây mà muội quen, một chữ tình là thứ đả thương người nhất, quả nhiên đúng vậy."
"Ta tin tưởng, nàng có thể quên ta." Bóng dáng đi xa sẽ càng ngày càng mờ ảo, một ngày nào đó, nàng sẽ hoàn toàn quên đi hắn.
"Dễ dàng như vậy sao? Nói quên là có thể quên? Huynh thực sự ngu ngốc, vì sao không giải thích rõ ràng, huynh nhẫn tâm thấy nàng thống khổ?"
"Ta là vì muốn tốt cho nàng." Thanh âm thực lạnh lùng, nếu cẩn thận nghe sẽ phát hiện tuy lạnh lùng nhưng lại khó nén thâm tình.
Độc Cô Huỳnh hận không thể rèn sắt thành thép, mắng một câu, "Ngu ngốc."
"Đau dài không bằng đau ngắn." Hắn bình thản nói, che dấu nội tâm đau đớn.
"Nếu cả hai chúng ta đều phát sinh bất trắc, huynh nói sẽ thế nào?" Độc Cô Huỳnh cười khẽ, "Độc Cô gia có thể tuyệt hậu hay không?"
Hắn thản nhiên nói, "Muội muốn nói cái gì?"
Độc Cô Huỳnh nói, "Muội muốn nói, huynh vì sao nhất định phải ăn được cả ngã về không? Lấy danh vọng và địa vị hôm nay của muội, chỉ cần tùy tiện động động đầu óc, lão chết tiệt kia tuyệt đối sẽ chết rất khó coi, không cần huynh đi chịu chết."
"Báo thù là việc của ta, ta không hy vọng người ngoài nhúng tay vào, chính là muội." Hắn bổ sung một câu, "Người kia cả đời kiêu ngạo nhất chính là võ công của hắn, ta phải dùng võ công đánh thắng hắn, mới có thể hoàn toàn hủy hắn. Hắn không phải sợ người khác nhất, mà là sợ bản thân hắn nhất. Chỉ cần ta đánh bại hắn, phế đi võ công của hắn, hắn sẽ sợ hãi cả đời, ta không hy vọng hắn có thể chết thống khoái. Nếu chúng ta công khai chuyện nghe được, sẽ dồn hắn vào đường cùng. Muội có biết «Lưu nguyệt thập bát thức» rất lợi hại?"
"Muội biết, cho nên muội muốn cùng huynh đánh với hắn."
Hắn uy hiếp nói, "Muội phải cố gắng sống cho huynh, muội muốn chịu chết hay sao?" Nam nhân này thật kiêu ngạo.
Độc Cô Huỳnh trợn mắt trắng dã, "Muội đáp ứng bất quá huynh không được chết, huynh nói chúng ta mỗi người một việc. Huynh phụ trách báo thù, muội phụ trách phát dương quang đại Độc Cô gia, muội không có hứng thú nhúng tay vào chuyện của huynh. Có người đại ca như huynh, muội thật muốn chết sớm." Không có hứng thú mới là lạ, nàng cũng là người của Độc Cô gia, có trách nhiệm phải quản. Nàng thật tức chết, đại ca cư nhiên nói nàng là người ngoài, thật sự không có thiên lí. Vô luận thế nào, nàng cũng phải nhúng tay. Nàng nghĩ nếu bỏ đi vẻ ngoài lãnh khốc này, sự thật chính là đại ca rất quan tâm nàng, nên khi cần thì phải sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào. Nàng cũng không phải chính nhân quân tử, nàng chỉ là một tiểu nữ tử mà thôi. Khổng Tử nói, chỉ có tiểu nhân cùng nữ nhân là khó dạy.
Hắn cư nhiên lãnh khốc trả lời, "Biết thì tốt."
"Muội đương nhiên biết, hơn nữa biết rõ." Độc Cô Huỳnh đồng tình vỗ vỗ bả vai hắn, "Tuy chúng ta ít tiếp xúc, nhưng muội cũng hiểu biết huynh, huynh chính là không muốn đại tẩu chịu khổ mà thôi. Cho dù đại tẩu không quan tâm Mộ Dung Nghĩa nhưng lại cùng Nhược Nhan cô nương là tỷ muội tình thâm, huynh là vì nàng mới cho Mộ Dung một con đường lui." Độc Cô Huỳnh bất đắc dĩ lắc đầu, có việc gì mà không thể nói ra để thương lượng, cứ cố tình ngang ngạnh, thà chết không chịu nói.
"Đây là giao dịch của huynh và Giang Thu Nhan, bà ấy thay huynh chiếu cố Vân nhi, huynh bảo trụ mặt mũi của Mộ Dung gia." Nàng có tâm so đo, tính toán làm tiểu nhân. Đáp ứng bảo trụ mặt mũi Mộ Dung gia là đại ca của nàng, không phải Độc Cô Huỳnh nàng. Vô luận nàng làm cái gì, đều là hợp lý, coi như nàng không biết ước định của đại ca cùng Giang tiền bối.
Nàng thở dài miên man, "Chúng ta đều là cùng một mẫu thân sinh ra, huynh gạt muội làm gì? Huynh vốn muốn buông tha cho Mộ Dung gia, cùng Giang Thu Nhan ước định chỉ là thuận tiện mà thôi. Nói qua nói lại vẫn là vì đại tẩu. Thật không rõ, huynh yêu nàng như vậy, sao lại nhẫn tâm thương tổn nàng? Huynh có thể không đau sao?" Độc Cô Huỳnh chọt chọt vào vị trí trái tim hắn.
Độc Cô Hàn liếc nàng một cái, "Đừng quên «Lưu nguyệt thập bát thức», muội muốn mẫu tử bọn họ theo ta cùng nhau chịu chết?"
"Ách... Lấy tính tình của đại tẩu, một khi biết chân tướng, thực sự có thể cùng huynh một xác hai mạng. Có thê tử như thế, còn cầu gì a?" Độc Cô Huỳnh lạnh run, đột nhiên cảm thấy thật lạnh, «Lưu nguyệt thập bát thức», tổ tông của Độc Cô gia, người sáng tạo loại võ công này làm gì? Có «Lạc hoa lưu thủy» rồi, vì sao còn muốn có «Lưu nguyệt thập bát thức»? Nếu đại ca thân yêu của nàng xảy ra chuyện không hay, cẩn thận nàng chọn cách thà chết mặc kệ, làm cho Độc Cô gia tuyệt hậu, từ nay về sau biến mất trên giang hồ.
Hắn sắc bén trừng muội muội của mình liếc mắt một cái, "Cho nên muội câm miệng. Nếu ta chết, hãy chăm sóc tốt cho nàng."
"Dạ, đại ca."
"Tự lo lấy bản thân." Hắn không để ý đến muội muội, thi triển khinh công rời đi, cuối cùng lỗ mãng để lại một câu lạnh như băng, "Nghe nói tiểu tử họ Y kia không tồi."
"Có chết cũng phải giữ mặt mũi, rõ ràng rất quan tâm muội, còn giả bộ lãnh khốc. Thật không rõ tại sao đại tẩu có thể thích huynh." Độc Cô Huỳnh miết miết miệng, nhàm chán quay trở về.
Có lẽ huynh muội bọn họ nói chuyện rất chuyên tâm, căn bản không để ý có một người một mực "nghe lén" bọn họ nói chuyện. Trong bóng tối, một bóng dáng đi ra, vô lực ngồi bệt xuống đất. Lát sau, một con bồ câu dưới tình huống không người chú ý, lặng lẽ bay đi