Vừa đến rạng sáng ngày hôm sau, hắn đã đi đến cầu lớn.
- Đạo pháp tổ truyền, sờ cốt (xem xương), xem tướng tay, đoán chữ, tính toán nhân duyên, tính toán vận mệnh, xem tiền đồ, đuổi tà tránh quỷ, hàng yêu phục ma, không chính xác không lấy tiền, không lừa giả trẻ.
Sở Hạo ở bên cầu lớn hô to.
Một bác gái trung niên đi ngang qua, nói:
- Cậu nhóc xem tiền đồ thì bao nhiêu?
Sở Hạo vươn một ngón tay ra, bình tĩnh nói: - tệ.
- Đầu óc của cậu có bị bệnh không?
Bác gái quay đầu rời đi.
Sở Hạo hừ lạnh một tiếng.
- Có phải bác muốn xem tiền đồ cho con trai mình đúng không, mấy ngày nay bác ăn không ngon, ngủ không ngon, nếu như tôi không đoán sai, con trai của bác sắp làm quan chức, là thi nhân viên công vụ đúng không?
Bác gái kia dừng bước, ngạc nhiên nói:
- Sao cậu lại biết?
Sở Hạo khoanh tay trước ngực, nói:
- Bổn thiên sư trời sinh có mắt nhìn người, nhìn tướng mặt của bác liền biết xảy ra chuyện gì.
- Thật đúng là thần tiên, chàng trai trẻ, cậu giúp con tôi nhìn xem, rốt cuộc thằng bé có thi đậu hay không.
Sở Hạo đưa tay ra.
Bác gái lúng túng nói:
- Trên người của tôi chỉ có tệ.
- tệ cũng được rồi.
Sở Hạo vội vàng nói.
Cầm tệ trong tay, Sở Hạo cười nói:
- Con của bác tên là gì?
- Trần Thiên Nguyên.
Sở Hạo bấm đốt ngón tay tính toán:
- Trần Thiên Nguyên, trong nhà xếp hàng thứ hai đúng không?
Bác gái có phần kích động, gật đầu giống như gà mổ thóc:
- Đúng đúng, đại sư xem rất chuẩn.
- Bác yên tâm, con trai của bác nhất định có thể thi đỗ, tổ tiên nhà bác đã từng có người làm trạng nguyên, trở về thắp ba nén hương, đốt chút vàng mã, cầu vị tổ tiên Trần Đức Nguyên, bảo đảm con trai của bác có thể đi đậu.
- Cảm ơn đại sư, cảm ơn đại sư, tuổi cậu còn nhỏ lại có bản lĩnh hơn người, vóc dáng lại còn đẹp trai như thế.
Vóc dáng đẹp trai!
Tôi thích nghe.
- Đinh… Ký chủ trang bức thành công, nhận được hai điểm giá trị trang bức.
Nhìn thấy không, vừa có thể kiếm tiền, lại có thể trang bức, còn có chuyện nào tốt hơn như thế này sao?
Cất tệ đi, Sở Hạo lại bắt đầu chào hàng.
Trên cơ bản, những người hỏi hắn, sau khi nghe thấy giá cả liền quay đầu rời đi, chẳng qua lại bị hai ba câu nói của Sở Hạo làm cho mờ mịt, quay trở về.
Chỉ một lát sau, thế mà hắn đã kiếm lời được hai nghìn ba trăm tệ.
Nhìn thấy nhiều tiền như thế, đây là chuyện trước kia Sở Hạo nghĩ cũng không dám nghĩ, lúc này chỉ mới hai tiếng đã kiếm được hai nghìn ba trăm tệ, mười ngày chính là hơn hai mươi vạn.
- Phát tài rồi, ha ha…
Sở Hạo hôn tiền, vẻ mặt mê tiền.
Đúng lúc này, ở cách đó không xa có mấy người chỉ trỏ vào hắn.
Một người đàn ông cao lớn dẫn đầu đi đến, bốn người thanh niên khác đi theo bên cạnh anh ta.
Người đàn ông có dáng vẻ thô kệch kia hung dữ nói:
- Nhóc con, cậu biết đây là địa bàn của ai không, lại dám đến nơi này cướp bát cơm của tôi.
Sở Hạo sững sờ, nhìn dáng vẻ ngũ đại tam thô, vẻ mặt hung dữ của bọn họ, hắn có chút ngượng ngùng nói.
- Vị đại ca này, tôi đã ở đây một thời gian rất dài, đâu có cướp bát cơm của các anh?
- Ở chỗ này bày sạp bán hàng cũng được thôi, nhưng phải nộp phí.
Sở Hạo không muốn kiếm chuyện, vì thế nói: Được, bao nhiêu?
Người đàn ông thô kệch kia cười một tiếng, nói:
- . tệ.
Sở Hạo nghe xong, nhất thời liền nổi giận, trong tay hắn có đúng . tệ, hắn lớn tiếng nói.
- Con mẹ nó, các anh bắt nạt người khác như thế ư?
- Xem ra tên nhóc nhà cậu không biết điều, đánh cậu ta cho tôi.
Năm người không nói hai lời liền bắt đầu ra tay, Sở Hạo nhất thời nổi giận.
Ông đây không phát uy liền xem tôi là mèo bệnh à?
Hắn lấy kiếm gỗ đào ra, thi triển Thục Sơn kiếm phổ, loại kiếm thuật này đã khắc sâu vào trong đầu, động tác trên tay hắn rất linh hoạt, nhanh chóng đánh cho năm người đàn ông cao lớn kêu lên thảm thiết.
Đương nhiên, kiếm thuật của hắn cũng không phải là đánh người lung tung, rất có phong cách kiếm pháp hoa lệ, tay nghề điêu luyện.
- Lão hổ không phát uy liền xem tôi là hellokitty, dám thu phí bảo kê với tôi, đánh chết anh, đánh chết anh…
- Đinh… Ký chủ trang bức thành công, nhận được hai điểm giá trị trang bức.
Trên cầu có không ít người, nhìn thấy một mình Sở Hạo đơn độc đánh nhau với năm người đàn ông đều trợn mắt há mồm, thậm chí còn có người lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.
Trong đó có một thanh niên kích động nói:
- Cả đời này tôi luôn đi tìm, cuối cùng bây giờ cũng nhìn thấy kiếm khách trong truyền thuyết.
- Tên nhóc này thật đúng là có bản lĩnh, thế mà còn biết dùng kiếm, đánh nhau y như phim điện ảnh vậy.
Một bác gái đứng bên nói, xem say sưa ngon lành.
Chỉ một lát sau, năm người đàn ông đều bị đánh bại, kiếm gỗ đào không thể gây ra thương tổn cho người, nhưng đánh vào trên da thịt vẫn rất đau.
Người đàn ông thô kệch nắm lấy kiếm gỗ đào, dùng sức giằng lại, Sở Hạo đâu có sức lớn như anh ta, thanh kiếm gỗ đào nhất thời bị cướp đi.
Răng rắc.
Người đàn ông thô kệch kia tức giận, trực tiếp bẻ gãy thanh kiếm gỗ đào, ném xuống mặt đất.
Anh ta xoa mông, giận dữ nói:
- Tên nhóc khốn kiếp này, đánh ông đây đau quá, bây giờ không còn thanh kiếm kia nữa, ông đây nhìn xem mày còn có thể làm gì.
Sở Hạo cười lạnh một tiếng, từ trong túi vật phẩm lại lấy ra một thanh kiếm gỗ đào.
Năm người kia hít vào một hơi lạnh, vẻ mặt hoảng sợ.
Thế mà…
Xoay người bỏ chạy.
Mấy người chạy ở phía trước còn kêu to:
- Thằng khốn, mày chờ đó cho tao, có ngon thì ở đừng đi!
Sở Hạo rất phách lối nói:
- Hừ… Anh đây sợ mấy chú chắc? Nếu mấy người có gan thì đừng chạy, nào, đến đây, chúng ta lại đại chiến hiệp, anh đây còn chưa đã nghiền đâu.
Năm người đàn ông chạy thật nhanh, dưới chân giống như được bôi dầu, vèo một cái đã chạy được mét.
Thấy Sở Hạo không đuổi theo, bọn họ mới dừng lại, dáng vẻ mệt như chó:
- Thằng nhóc kia, mày có gan, có bản lĩnh thì chờ ở chỗ này, để xem ông đây làm sao xử lý mày.
Sở Hạo vác kiếm gỗ đào lên vai, dáng vẻ oai phong khí thế, được không ít người qua đường chụp ảnh lại, quát:
- Cái quái gì đó! Trang bức thì ai chẳng biết làm, lúc ông đây trang bức, chú em vẫn chỉ còn là một giọt dịch thể, trở về đọc sách thêm hai năm, lúc đấy hãy đến trước mặt anh đây trang bức.
- Đinh… Ký chủ trang bức thành công, nhận được điểm giá trị trang bức.
Người qua đường càng thêm trợn mắt há mồm, có người vỗ tay khen hay.
- Vậy mới hay chứ, chàng trai trẻ giỏi lắm, rất uy phong!
Một bác gái kích động vỗ tay khen ngợi.
Năm người kia rất tức giận, hung dữ trừng mắt nhìn Sở Hạo, sau đó rời đi.
Sở Hạo thấy có không ít người vỗ tay cổ vũ, hắn chắp tay nói:
- Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không đáng nhắc đến, cho dù có hai mươi người đến, tôi vẫn có thể đánh ngã.
- Quá lợi hại.
Nhìn thấy nhiều người như thế, ánh mắt Sở Hạo sáng lên, cao giọng nói:
- Đạo pháp tổ truyền, sờ cốt, xem tướng tay, đoán chữ, tính toán nhân duyên, tính toán vận mệnh, xem tiền đồ, đuổi tà tránh quỷ, hàng yêu phục ma, không chính xác không lấy tiền, không lừa giả trẻ.
Một người thanh niên kích động nói:
- Đại hiệp, trên người tôi chỉ có tệ, anh có thể xem giúp tôi không?
- Được.
Sở Hạo giúp không ít người xem tướng, hắn nhanh chóng thu được . tệ, cười đến mức mặt như nở hoa.
Lúc này một giọng nói êm tai vang lên:
- Cậu có biết xem phong thủy không?
Sở Hạo ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy dưới ánh nắng mặt trời, một mỹ nữ xinh đẹp đứng trước mặt hắn, trên người cô ta mặc một bộ đồ xếp ly màu xanh lam, đơn giản lại không mất đi thanh nhã, vũ mị khoan thai, gương mặt non nớt trẻ trung, lại hiện ra quyến rũ, câu hồn nhiếp phách.
Một đôi mắt sáng như sao trời, đôi mắt sáng thuộc về bầu trời xanh, đặc biệt là chân, giống như được điêu khắc từ ngọc, nhất là dưới ánh nắng mặt trời, tản ra ánh sáng lưu ly.
Ôi… Chiếc chân này, mình có thể chơi một năm.
Sở Hạo cười nói:
- Đương nhiên là có thể, giá cả có loại , , , , không biết chị đây muốn xem loại nào.
Phong thủy học, cửa hàng trên hệ thống đương nhiên sẽ có.
Lạc Yên khẽ cười một tiếng:
- tệ.
Đúng là nhà giàu có khác.
Sở Hạo nói:
- Được thôi.
- Cậu đi theo tôi, chúng ta đến công ty của tôi.
(Chưa xong còn tiếp.).