Một đám người trẻ tuổi của Mộc gia đều cảm thấy kích động, vội vàng đi đến hỏi xem mình có thể giúp đỡ được chuyện gì không.
Nhìn thấy được bản lĩnh của Sở Hạo, hiện tại mọi người không quá sợ hãi, cả đám hưng phấn không thôi.
Trong lòng Sở Hạo thầm nghĩ, hắn cảm thấy đối với kiến thức bắt quỷ, bản thân hắn vẫn dốt đặc cán mai, lập tức đến cửa hàng của hệ thống để xem xét, xem có thứ gì giúp hắn hiểu rõ những thứ quái quỷ kia không, ít nhất cũng có thể hấp dẫn quỷ cụt tay tới, không đến mức đi tìm một cách mù quáng.
Quỷ kinh: Hội tụ các loại quỷ quái trong thiên hạ, cần điểm giá trị trang bức.
Mao sơn đạo liệp sách: Ghi chép kiến thức về một nghìn loại quỷ, cần điểm giá trị trang bức.
Vừa rồi hắn có được tất cả điểm giá trị trang bức, hắn vội vàng mua hai quyển sách.
“Đinh… Ký chủ mua quỷ kinh, mao sơn đạo liệp sách, thanh toán bằng điểm giá trị trang bức, số điểm giá trị trang bức còn lại là .”
Trong đầu Sở Hạo nhận được một thông tin lớn khiến cho hắn cảm thấy líu lưỡi.
Cũng không biết trong cái hệ thống này có kiến thức từ tiểu học đến tiến sĩ hay không, nếu có thể mua được, chẳng phải chỉ mất mấy giây liền có thể biến thành học bá!
Sở Hạo búng tay một cái:
- Tôi cần chu sa, máu gà trống, bùa vàng, bút vẽ bùa, thêm một ít thạch tín.
Mộc Thành Long cũng phấn khởi, vội vàng sai người đi làm, đừng nói là mấy người trẻ, cho dù là chính bản thân ông ta, lần đầu tiên trải qua việc bắt quỷ, người tung hoành trên thương trường nhiều năm như ông ta cũng cảm thấy kích động.
Sở Hạo nói:
- Bảo mọi người đừng đi, đêm nay ở lại đây nhìn qua diện mạo chân thực của quỷ cụt tay.
Theo như Sở Hạo thấy, nhiều người càng tiện trang bức, điểm giá trị sẽ được tăng lên rất nhanh.
Mộc Vũ Huân ngây người, nói.
- Ồ! Nhiều người như thế, liệu quỷ cụt tay có dám đến không?
- Không sao, mồi nhử ở chỗ này, anh ta nhất định sẽ đến.
Lâm Ngọc Lan nghe thấy Sở Hạo muốn dùng bà ta làm mồi dụ, hoảng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, không muốn làm chuyện này.
Mộc Thành Lãng hung dữ nói:
- Đồ đàn bà thối tha, đây là cơ hội để cho bà lập công chuộc tội, nếu bà không làm, bây giờ tôi làm thịt bà.
Không nghĩ tới, Sở Hạo lại lắc đầu nói.
- Mồi nhử không phải là bà ta, mà chính là ông.
Mộc Thành Lãng bị dọa cho run rẩy, chân ông ta có chút nhũn ra, mang theo tiếng khóc nức nở nói.
- Thiên… Thiên sư, sao tôi lại thành mồi nhử?
Sở Hạo không nhanh không chậm nói:
- Nói nhảm, quỷ cụt tay một đường đi theo ông, mẫn cảm nhất với hơi thở của ông, trên người vợ ông thường xuyên đeo ngọc phật, quỷ cụt tay không dám đến gần.
Mộc Thành Lãng sắp khóc, nói:
- Vì sao cậu ta lại theo tôi?
Sở Hạo liếc thoáng qua ông ta, nói:
- Ai bảo ông này nọ trên người phụ nữ nhiều năm như thế, hạ bàn không ổn, âm thịnh dương suy, anh ta không theo ông thì theo ai?
Vẻ mặt Mộc Thành Lãng đau khổ, ông ta hận không thể tát mình một bạt tai.
Mộc Thanh Long ôm trán, nhà em ba này, cả nhà đều loạn, nam ở bên ngoài bao nuôi người mẫu, gia môn bất hạnh.
Mộc Vũ Huân tỏ vẻ đã hiểu, lúc này người thanh niên giống như bị bệnh, nhỏ giọng hỏi.
- Thiên sư… Có phải tôi cũng âm thịnh dương suy không? Từ nhỏ thể chất của tôi đã yếu, liệu quỷ có thường xuyên quấn lấy tôi không?
Sở Hạo vui vẻ nhìn anh ta, nói.
- Thể chất của anh quả thật yếu, nhưng anh yên tâm, những quỷ này bình thường sẽ không quấn lấy anh.
Lúc này người thanh niên giống như bị bệnh mới thở dài một hơi, trong lòng rất vui vẻ.
Sở Hạo tiếp tục nói.
- Chẳng qua, buổi tối lúc đi đường ban đêm, có người gọi anh, anh đừng quay đầu lại, cẩn thận bị câu đi mất!
- Ối!
Người thanh niên kia bị dọa đến mức chân mềm nhũn, đoán chừng giật mình, sau này không dám đi đường ban đêm nữa.
Sở Hạo dựa theo mao sơn đạo liệp sách làm ra phù chú đơn giản, đây là một loại phù chú dân gian, có thể diệt dương hỏa của người, lần đầu tiên vẽ bùa, hắn mới hiểu được có bao nhiêu gian nan, sau khi tập trung tinh thần, chỉ một lát sau mồ hôi đã đầm đìa.
- Con mẹ nó! Đây không phải chuyện cho người làm!
Vẽ lên mấy lần đều bị hỏng, Sở Hạo có chút nổi nóng.
Lúc này, một giọng nói dịu dàng dễ nghe từ phía sau lưng hắn truyền đến, nói:
- Thiên sư, cậu có cần tôi giúp một tay không?
Là Mộc Vũ Phi, cô ta chắp tay sau lưng, một đôi mắt to trong veo sáng ngời.
Tò mò nhìn Sở Hạo vẽ bùa được một lúc, nhìn thấy hắn rất nghiêm túc, cho nên không quấy rầy.
Nhìn thấy mỹ nhân ngự tỷ, Sở Hạo lại phạm vào chứng trang bức, cười nói.
- Mấy lá bùa mà thôi, đối với bổn thiên sư mà nói, đó là chuyện dễ như trở bàn tay.
Hắn vội vàng mở cửa hàng trên hệ thống ra.
Sở Hạo:
- Hệ thống, tranh thủ thời gian tìm cho tôi kỹ năng vẽ bùa.
Sau . giây, hệ thống liền sàng lọc ra đủ loại kỹ năng vẽ bùa.
Cái gì mà tam thanh đạo hắc phù, kiền thi phái cương thi phù, mao sơn phái cửu thiên lôi phù, từng cái đều có giá cả đắt đỏ dọa người.
Sở Hạo xấu hổ nói:
- Có thể vẽ bùa là được, không cần quá lợi hại.
Hệ thống:
- Đề cử ký chủ mua điểm kinh nghiệm vẽ bùa.
Một năm điểm giá trị trang bức.
Hai năm điểm giá trị trang bức.
Ba năm điểm giá trị trang bức.
Bốn năm điểm giá trị trang bức.
Năm năm điểm giá trị trang bức.
Sáu năm điểm giá trị trang bức.
Sở Hạo rất phung phí, giống như một tên nhà giàu mới nổi, mua liền ba năm kinh nghiệm vẽ bùa.
“Đinh… Mua ba năm kinh nghiệm vẽ bùa, phí giao dịch điểm giá trị trang bức, còn thừa lại điểm giá trị trang bức.”
Sở Hạo lập tức cảm thấy không giống trước, hắn vội vàng cầm bút lên vẽ, lần này cảm xúc rất tốt, rồng bay phượng múa, dường như thứ mà hắn đang vẽ không phải là phù chú mà chính là nghệ thuật.
Liên tục vẽ mấy lá bùa, Sở Hạo quát to:
- Đại công cáo thành.
Sau đó đắc ý quay người, lại phát hiện không thấy ngự tỷ đâu, trong lòng buồn bực.
Lúc này, Mộc Vũ Phi bưng tới một cốc trà, dịu dàng nói:
- Thiên sư, vừa rồi tôi không đành lòng quấy rầy cậu, cho nên tôi đi pha một cốc trà.
Sở Hạo kích động, đây chẳng phải là cô vợ trong mộng của hắn ư?
Dịu dàng, tốt bụng, lại còn biết cách chăm sóc người!
Dáng vẻ Mộc Vũ Phi nhìn rất lạnh lùng, nhưng khi cô gái này dịu dàng đều khiến cho tim người ta muốn tan chảy.
Nụ cười kia, dường như có thể khiến cho người ta tắm trong gió xuân, Sở Hạo cảm thấy quá hạnh phúc, nếu như cô ta thật sự là vợ mình thì tốt biết bao.
Ôm nàng dâu như thế về nhà, chẳng phải sẽ khiến đám điểu ti trong trường hâm mộ chết đi à!
(Diaosi (điểu ti) là tiếng lóng, chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, yêu đương thất bại.)
- Cảm ơn chị Vũ Phi.
Sở Hạo xấu hổ nói.
Mộc Vũ Phi khẽ cười một tiếng, nói:
- Sở thiên sư đừng nói như thế, Mộc gia may mắn có thiên sư giúp đỡ.
Sở Hạo gãi đầu một cái, ngượng ngùng nói:
- Chị à, chị cũng đừng gọi tôi là thiên sư nữa, nghe quá khách sáo, gọi tôi A Hạo là được.
Mộc Vũ Phi chớp mắt, ánh mắt cong cong.
- A Hạo, gọi như thế có quá thân thiết không?
Sở Hạo giật mình nói:
- Cách gọi A Hạo này, người bình thường tôi còn không cho gọi đâu, ai bảo chị xinh đẹp như thế.
Mộc Vũ Phi cười nói.
- Chị thật sự xinh đẹp sao?
Sở Hạo nói:
- Đương nhiên rồi, ai mà cưới được chị, người đó nhất định đã tu luyện tám kiếp.
Ngón tay Mộc Vũ Phi khẽ chọc vào hắn, nói:
- Miệng lưỡi trơn tru, vậy tôi gọi cậu là A Hạo.
- Ừm!
Khoảng cách giữa Sở Hạo và ngự tỷ Mộc Vũ Phi gần hơn không ít, hắn có chút hoảng hốt, từ khi nào thì mình lại đơn thuần như thế.
Chẳng lẽ… Đây là tình yêu!
Mộc Vũ Phi hỏi:
- A Hạo, cậu làm nghề này được bao nhiêu năm rồi.
Sở Hạo đã soạn sẵn lời kịch, một thân bản lĩnh này của hắn, quả thật phải đưa ra một lời giải thích hợp lý, nếu không quá quỷ dị, hắn làm ra vẻ cảm thán.
- năm rồi.
Mộc Vũ Phi ngạc nhiên nói:
- Cậu mới chỉ khoảng tuổi thôi? Bốn tuổi liền bắt đầu học ư?
Sở Hạo gật đầu, chém gió vẫn phải có nghề, nếu không làm sao đi lừa người coi bói được!
Mộc Vũ Phi nói:
- Cha mẹ cậu đâu!
Sở Hạo cúi đầu, sau khi ngẩng đầu, ánh mắt kiên định:
- Tôi không có cha mẹ.
- Sao lại như thế?
Mộc Vũ Phi vừa nói ra những lời này liền hối hận.
Sở Hạo nở một nụ cười sáng sủa:
- Tôi là cô nhi, lúc sư phụ nhặt được tôi, khi đó tôi một tuổi.
Thực tế có hơi khác những gì hắn nói.
Sở Hạo có nhà, nhưng cái nhà kia không cần cũng được.
Mộc Vũ Phi cảm thấy Sở Hạo đáng thương, cảm thấy cuộc sống của hắn nhất định là không dễ dàng, còn nhỏ tuổi đã không có người thân.
Hai người cứ nói chuyện anh một câu, tôi một câu như vậy, bỗng nhiên Mộc Vũ Phi cười hỏi:
- Tôi thấy cậu không còn nhỏ tuổi nữa, từng có người yêu chưa?
Sở Hạo hơi xấu hổ nói:
- Từng có rồi, là một cô gái ở trong trường, nhưng tôi ngay cả tay của cô ấy cũng chưa được nắm, cuối cùng chia tay rồi.
Mộc Vũ Phi cười ngọt ngào nói:
- A Hạo ưu tú như vậy, vậy mà cô gái kia không biết quý trọng, chắc chắn sau này cô ta sẽ hối hận.
Những lời này tôi thích nghe, chị gái nhỏ này đúng là rất biết cách vuốt mông ngựa.
Nghĩ lại bạn gái cũ của hắn chê hắn nghèo.
Sở Hạo đúng là nghèo thật, lúc ấy không để ý lắm, người nào có chí hướng của người nấy, nhưng người phụ nữ kia lại dẫn theo một “tiểu bạch kiểm” tới, sỉ nhục mình, vì thế Sở Hạo còn mua say một trận.
- Đợi ông đây trở về, sẽ cho đôi gian phu các người đẹp mặt.
Sở Hạo nghĩ lại trong lòng.
Sở Hạo không khỏi đưa mắt nhìn mặt Mộc Vũ Phi, vẻ mặt lạnh lùng, rét lạnh như cách xa người ta vạn dặm, cô ta nhiều thêm một phần béo, ít đi một phần gầy, gương mặt trái xoan giống như mỹ ngọc tuyệt thế.
Sao trên thế giới này lại có mỹ nhân xinh đẹp như vậy.
Sở Hạo lúng túng nói:
- Chia tay cũng được, tôi không thích kiểu người như cô ta, tôi càng thích kiểu người như chị Vũ Phi, rất thích hợp làm vợ.
Đây là ý nghĩ chân thực nhất trong lòng hắn, tuyệt đối không có nửa câu dối trá.
Hiếm khi Mộc Vũ Phi mới đỏ mặt, nhanh chóng khôi phục như thường, người phụ nữ này rất lý trí, nói:
- Tôi được cậu khen sắp bay lên trời rồi.
- Khụ khụ... Tôi nói thật, chị từng có người yêu rồi sao?
Sở Hạo hỏi.
Khiến Sở Hạo hơi bất ngờ, Mộc Vũ Phi nói:
- Chưa từng, tôi có bệnh thích sạch sẽ, không thích đàn ông tới gần.
Thì ra là như vậy, chẳng trách trong veo mà lạnh lùng.
- Nếu là cậu, tôi cảm thấy cũng được.
Mộc Vũ Phi cười nói.
Cô gái à, cô đang dụ dỗ tôi sao?
Sở Hạo kích động:
- Thật sao?
Mộc Vũ Phi nói:
- Đương nhiên, không tin cậu thử một lần đi.
Hạnh phúc tới quá đột ngột, Sở Hạo hỏi:
- Thử thế nào đây?
Mộc Vũ Phi tiến lên một bước, ôm lấy hông Sở Hạo, đầu chậm rãi dựa vào bả vai hắn, mùi thơm của cơ thể xông vào mũi.
Cứ như vậy, quá trực tiếp rồi?
Sở Hạo phiêu phiêu dục tiên, Mộc Vũ Phi ôm hắn, hắn có thể cảm nhận được hung khí cup E của đối phương, giống như hai quả bóng đá, mềm mại, ấm áp dễ chịu.
Trong lúc này tay Sở Hạo không biết làm sao, đôi mắt hắn lóe sáng, nhìn thấy mông của cô ta, giống như hai quả bóng màu lam.
Dáng người này!
Tỉ lệ này!
Sau đó tay heo của hắn, chạm vào xoa bóp theo bản năng.
Mẹ kiếp!!!
Thực mềm, rất co dãn, rất muốn kiểm tra mỗi ngày.
Mộc Vũ Phi không ngờ tới, tay Sở Hạo lại chạm vào mông cô ta, cô ta cảm thấy tê dại. Trong lòng khiếp sợ, cho đến bây giờ mình chưa từng bị đàn ông chạm vào mông, Sở Hạo là người đầu tiên.
Nhưng mà không biết vì sao, cả người cô ta hơi xụi lơ, giống như bị điện giật, tim đập nhanh hơn rồi.
Mặt Mộc Vũ Phi đỏ lên, đều sắp véo ra nước, lùi về sau một bước, ai oán nói:
- Tên lưu manh này, cậu làm gì thế?
Sở Hạo thất vọng, vội vàng nói:
- Không làm gì mà! Không phải là chị nói cảm nhận sao? Tôi liền thử.
Vừa rồi mình mê mẩn sao?
Nếu Mộc Vũ Phi tố cáo anh ta xâm phạm thì nên làm gì bây giờ?
Mộc Vũ Phi hơi tức giận nói:
- Vậy cậu cũng không thể làm vậy được, tôi còn... Còn chưa bị ai sờ như vậy đâu.
Vậy mà mình là người đầu tiên?
- Chị bỏ qua cho tôi lần này nhé.
Mộc Vũ Phi bật cười, thật sự là một đóa hoa mẫu đơn xinh đẹp, nói:
- Thôi, đừng không nói việc này, tôi không quấy rầy cậu nữa.
Mộc Vũ Phi xoay người, đỏ mặt nhắc nhở:
- A Hạo, cậu còn chưa kéo khóa quần.
Sở Hạo cúi đầu nhìn, quả nhiên là chưa khóa quần, nhô cao như lều trại, súng ra như rồng.
Mẹ kiếp! Toi rồi.
...
Bóng đêm hàng lâm.
Trong tiểu viện của Mộc gia có rất nhiều người, Sở Hạo kêu lên, bảo mọi người trốn phía sau tấm vải, càng có không ít người trốn phía trên lầu.
Sau đó, Sở Hạo lấy một bát nước ra, đưa cho Mộc Thành Lãng nói:
- Uống nó đi.
Mộc Thành Lãng hơi khẩn trương, hỏi:
- Sở thiên sư, đây là gì thế?
Sở Hạo nói:
- Thạch tín.
Mộc Thành Lãng:
- ...
Tay ông ta run lên, thiếu chút nữa ném đi, vẻ mặt khổ bức nhìn Sở Hạo.
Sở Hạo trợn mắt nhìn ông ta, nói:
- Yên tâm, trải qua điều chế tỉ mỉ của bản thiên sư, uống hết bát nước thạch tín này không sao đâu, cùng lắm là khiến dương khí của ông yếu đi mà thôi.
Đây là biện pháp trên sách Mao Sơn Liệp Sách, thứ như thạch tín, tuy có thể độc chết người ta, nhưng chỉ cần bỏ vào một chút là dược liệu, thông thường sẽ không sao.
Lúc này Mộc Thành Lãng mới cầm chắc, tay còn đang run run, vẻ mặt cầu xin uống một hơi hết sạch, sau đó nằm trên ván giường giả chết.
Sở Hạo thêm một lá bùa vàng ở dưới ván giường, đây là Hàng Dương Phù mà hắn vẽ, có thể giảm dương khí của người.
Sau đó Sở Hạo mua thêm một lá bùa màu vàng ở cửa hàng của hệ thống.
- Đinh... Ký chủ mua Kiến Quỷ Phù, tiêu hao điểm giá trị trang bức, còn lại điểm giá trị trang bức.
Sở Hạo cười ha ha, có thứ này, tất cả mọi người ở đây có thể nhìn thấy quỷ, cũng thuận tiện cho hắn trang bức.
Nhìn đồng hồ một lát, đã là rạng sáng rồi.
Sở Hạo nói với Lâm Ngọc Lan:
- Bà đi, khóc tang ở bên cạnh chồng bà, khóc càng to càng tốt.
- A! Vì sao phải khóc tang?
Lâm Ngọc Lan hỏi.
Sở Hạo liếc bà ta một cái, khó chịu nói:
- Bảo bà đi thì bà đi.
- A... A...
Bây giờ Lâm Ngọc Lan đành phải nghe lệnh, nhào lên trên người Mộc Thành Lãng, gào khóc.
Mộc Vũ Phi ở bên cạnh không nhịn được nói:
- A Hạo, vì sao phải làm như vậy?
Người bình thường hỏi, hắn chẳng muốn trả lời, nhưng Mộc Vũ Phi hỏi, Sở Hạo cười nói:
- Khóc tang có thể hấp dẫn quỷ, tò mò tới đây xem, bây giờ dương hỏa của chú ba chị đang thấp, vừa nhìn là biết người chết còn một hơi, quỷ cụt tay kia vẫn luôn muốn hại người nhà của Lâm Ngọc Lan, anh ta nhất định sẽ tới.
- Đinh... Ký chủ trang bức cao thâm, đạt được điểm giá trị trang bức.
Nhìn xem, trang bức này rất cao thâm, bản lĩnh trang bức cũng phải luyện dần.
Đến giờ, bốn phía vô cùng yên tĩnh, mọi người càng ngày càng khẩn trương, không có một chút buồn ngủ nào.
Cuối cùng, ngoài cửa có gió lạnh yếu ớt đánh úp lại, ánh nến lập tức bị tắt, bốn phía tối đen yên tĩnh, chỉ có thể dựa vào ánh trăng, mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng, âm trầm khủng bố.
Lâm Ngọc Lan bị dọa chân mềm nhũn, bà ta có ngốc cũng biết, thứ bẩn thỉu tới rồi.
Cuối cùng, một con quỷ cụt tay nhẹ nhàng tiến từ cửa vào, đầu anh ta chia năm xẻ bảy, hung dữ khủng bố, máu tươi và óc trắng chảy theo dòng, gương mặt vặn vẹo, rõ ràng là trạng thái chết sau khi anh ta nhảy lầu.
Mọi người trốn phía sau vải, thấy bộ dạng của quỷ cụt tay, thiếu chút nữa nôn ra.
Sở Hạo cũng cảm thấy sợ hãi, con quỷ cụt tay này đúng là đủ ghê tởm, đồng thời không khỏi cảm khái.
Gặp quỷ, con mẹ nó thực kích thích.
- Đinh... Gặp quỷ trang bức thành công, đạt được điểm giá trị trang bức.
Mộc Vũ Huân và Mộc Vũ Phi quá khẩn trương, ôm chặt lấy cánh tay Sở Hạo theo bản năng, giống như chỉ dựa vào gần hắn, mới tìm được cảm giác an toàn.
Bộ ngực của hai chị em dán sát vào tay hắn, xúc cảm kinh người, khiến xương cốt người ta tê dại, cảm giác như đang bay lên tầng mây, bay thẳng lên chín tầng mây.
Sở Hạo cúi đầu nhìn, hôm nay Mộc Vũ Huân mặc áo lông màu đen, hơi trễ ngực, có thể thấy được kênh rạch trắng mịn như ngọc, mùi thơm nhàn nhạt, khiến máu người ta sục sôi.
Lại nhìn Mộc Vũ Phi, rõ ràng là lớn hơn em gái, tuy mặc quần áo thể thao, vẫn có thể nhìn ra ngạo nghễ tư bản, có co dãn, di chuyển như thỏ ngọc, dán vào cánh tay.
Thậm chí càng ngày càng gần, càng ngày càng gấp.
Sở Hạo không nghi ngờ chút nào, chị em Vũ Phi đúng là bảo bối, có thể khiến người ta hít thở không thông.
Mẹ kiếp! Có cần kích thích như vậy không.
Sở Hạo nuốt nước bọt, trái tim đập thình thịch, bởi vì cha của hai người phụ nữ này đang ở bên cạnh.
Ăn đậu hủ của con gái nhà người ta như vậy, thật sự được sao?
- Đôi giày trượt của tôi, là thời thượng nhất.
- Trên đường về nhà tôi không thể nào kìm nén được bản thân.
- Ma sát, ma sát.
- Ma sát.
Đột nhiên, không biết chuông điện thoại của ai vang lên, là bài [Đôi giày trượt của tôi] do Hoa Thần Vũ thể hiện, quỷ cụt tay kia hơi giật nảy mình.
Mọi người vốn rất khẩn trương, bị tiếng chuông đột nhiên vang lên dọa sợ, người nhát gan, đã sợ tới mức thét chói tai, sắc mặt tái nhợt, nhanh chân chạy lên tầng.
- Đinh... Ký chủ trang bức hoảng sợ, đạt được điểm giá trị trang bức.