Cực Phẩm Hạ Đường Phi

chương 48: chương 48: nó vẫn chưa mất công lực

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

CHƯƠNG : NÓ VẪN CHƯA MẤT CÔNG LỰC

Editor: Luna Huang

Ngao ngao…

Lang chạy vội tới cây Mộ Dung Tuyết đứng, ngửa đầu nhìn nàng, nhãn thần như là đang kêu gọi nàng hạ xuống.

Mộ Dung Tuyết nhảy xuống cây, mặc dù có tiếp xúc lần trước, nhưng, đối mặt với thần thú giết người như ma vậy, trong lòng nàng có vài phần sợ. Mắt thấy tử lang qua đây, nàng chất phác đứng ở nơi đó, đứng đầy một hồi, chậm rãi thích ứng hơi thở của nó, mới đưa tay sờ đầu của nó.

Ngao…

Tử lang trầm thấp kêu một tiếng, dùng đầu cọ tay của Mộ Dung Tuyết, tựa như động tác bình thường của Tiểu Bạch tiếp cận nàng, để cho nàng nhất thời cảm thấy thân cận rất nhiều.

“Ta có thể vì ngươi làm cái gì?” Nàng thấp giọng hỏi.

Tử lang không nói nên lời, chỉ cần dùng nhãn thần chỉ dẫn Mộ Dung Tuyết. Đứng dậy, nó đi tới trong bầy sói, ánh mắt mong chờ nhìn về phía Mộ Dung Tuyết.

Không biết có phải hay không là bởi vì uống máy của tử lang, Mộ Dung Tuyết dễ dàng đoán được tâm tư của tử lang, tiến lên một bước rút bảo kiếm bên hông ra giơ giữa không trung.

Đây không phải là kỳ lân kiếm, nàng nghĩ tới mang kỳ lân kiếm ra, có thể tưởng tượng cha cùng tam gia cũng có thể ở phụ cận. Dù cho có thể cầm kỳ lân kiếm, cũng xác định vững chắc bại lộ bản thân. Không có biện pháp, nàng chỉ có thể từ kho giấu kiếm trong mật thất tùy tiện cầm một thanh thuận lợi ra dùng.

Bảo kiếm ra khỏi vỏ, vài đạo ngân quang giữa không trung lưu lại vài đạo vết tích, trong rừng mờ tối có vẻ có vài phần chói mắt. Bất quá, may là địa phương bọn họ ở đã là chỗ sâu trong cánh rừng. Lá cây rậm rạp, người bên ngoài vô pháp thấy kiếm quang.

Ánh mắt của bầy sói đều nhìn về Mộ Dung Tuyết, ban nãy vai của tử lang đổi thành Mộ Dung Tuyết. Nhìn động vật hung tàn bình thường đáng sợ mà không dám đến gần, lúc này, cũng làm cho nàng cảm thấy những súc sinh này có thể sánh bằng người.

“Ta không biết nên nói như thế nào, mới nhìn đến những người đó mới trong rừng. Người tương đối nhiều, nếu như là thời gian thủ lĩnh của các ngươi yếu nhất, chúng ta đây phải làm không phải là công kích, mà là tránh né cùng phòng bị, hoặc là gậy ông đập lưng ông.” Mộ Dung Tuyết nói xong phát giác bản thân nghiền ngẫm từng chữ một, dừng một chút giải thích: “Chính là dẫn những người đó tới trong bẫy rập chuẩn bị sẵn.”

Ngao…

Tử lang minh bạch ý tứ của Mộ Dung Tuyết, hướng phía bầy sói rống lên vài tiếng. Bầy sói lập tức phân tán, chạy đi phương hướng bất đồng. Không bao lâu, một loại động vật đáng sợ khác trong rừng xuất hiện. Thân thể thật dài bò trên mặt đất, phát sinh thanh “Sàn sạt”, Mộ Dung Tuyết nghe thanh âm cũng biết là cái gì, nhanh chóng nhanh chóng cây đại thụ ban nãy.

Chỉ thấy, một đám mãng xà xuất hiện ở trong đường nhìn của Mộ Dung Tuyết. Nàng sợ nhất mấy thứ này, nhìn động vật rậm rạp bò quỳ rạp trên mặt đất, trên người nổi da gà. Mà, những thứ này nhìn như động vật hung tàn, ở dưới chân của tử lang có vẻ nhỏ bé, hèn mọn.

Không bao lâu, đám mãng xà cũng như bầy sói một dạng tản ra chung quanh. Mộ Dung Tuyết biết, đây là phương thức tử lang thông qua bọn họ bắt đầu bố trí bẩy rập trong cánh rừng. Chờ mãng xà ly khai, nàng nhảy xuống cây, theo tử lang trốn vào trong rừng rậm rạp.

Sau nửa canh giờ, tiếng kêu thảm thiết của người từ bốn phía truyền đến, thanh âm thuộc về phía đông. Mà, lúc này ánh trăng dần dần lên đỉnh, nghe tiếng gào, thanh xé rách, Mộ Dung Tuyết phát hiện một hàn khí bên người bức đến. Nhìn lại, tử lang co rúc ở trong đống cỏ khô, tội nghiệp nhìn mình. Ánh mắt này tựa như trong mộng một dạng, trong mắt tử sắc dần dần tán đi.

Ở trong sách sớm ghi chép, tử lang sở dĩ gọi tử lang, đơn giản là thời điểm chiến đấu mắt sẽ trở thành tử sắc, mà tử sắc càng nhạt, nói rõ sức chiến đấu càng suy yếu. Nghe nói đêm trăng tròn rất nhiều thần thú đều trạng huống công lực yếu bớt, nguyên lai tử lang cũng không ngoại lệ, thảo nào, người tham lam này không sợ chết mà đến.

Một cái ý niệm trong đầu hiện lên, nàng ngồi xếp bằng, dùng hết phương pháp điều trị lão nhân đã từng đã dạy mình, đem cổ nhiệt lượng áp chế trong cơ thể đề thăng. Bàn tay ở giữa không trung nhẹ nhàng xẹt qua, từng đạo nhiệt khí phát ra từ ngón tay, cảm giác được nhiệt lượng trên tay tới trình độ nhất định, nàng đưa tay đưa về phía ngực của tử lang.

Ngao…

Tử lang há to mồm, trong miệng không ngừng phun ra khí băng hàn. Ngực bởi vì có nhiệt lượng Mộ Dung Tuyết chuyển vận dần dần khôi phục, tử sắc tiêu tán trong mắt bắt đầu tụ lại.

Lúc này, ngoài cánh rừng tam ba sát thủ đều toàn quân bị diệt, bọn họ đến cái bóng của tử lang cũng không thấy. Không chỉ có như vậy, cuối cùng chết một đống người ngựa mà đến cái bóng của sói cũng không thấy, tất cả đều bị độc xà cắn chết. Nhưng lá cây chặn ánh trăng, bọn họ căn bản là vô pháp thấy rõ mãng xà bò trên mặt đất.

“Lão đại, đã chết chừng trăm huynh đệ, ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?” Tiểu la la chạy ra trước tìm hiểu tin tức chui vào đống cỏ khô.

“Lẽ nào truyền thuyết không có thật? Nó vẫn chưa đánh mất công lực?” Lão đại thầm thì trong miệng, có chút buồn bực nhíu mày. Hắn ở đây quan vọng hồi lâu, đây chính là cái bóng của tử lang cũng không thấy, cũng đã đi hơn một trăm cái mạng. Hắn mặc dù là đề cử ra, nhưng là nắm bắt mấy trăm cái mạng ở trong tay, phải hắn nhiều lo lắng hơn.

Đống cỏ khô một con mắt ưng nhìn chằm chằm phương hướng chỗ sâu cánh rừng, chỉ là một con mắt, bởi vì người này là độc nhãn long. Độc nhãn long nghe xong đối thoại của hai người lắc đầu, giảo hoạt nói rằng: “Ta xem không nhất định, nếu là tử lang chưa đánh mất công lực, có cần những thứ lang tể tử này đi ra liều mạng?”

“Đúng! Đúng! Đúng!” Lão đại liên tục gật đầu, vừa nghĩ vẫn cảm thấy không thích hợp, nghiên đầu nhìn độc nhãn long: “Nghe nói ngoại trừ người điên cùng nữ nhân kia, không ai có thể đi vào từ bên trong, ai biết những người đó có đúng hay không có cũng chết trong tay lang tể tử? Hơn nữa, đó là một người điên, nói cũng chỉ có thể tin ba phần.” “Vậy cũng phải!” Độc nhãn long gãi đầu một cái, biểu tình kia hiển nhiên là hối hận. Cái này khen ngược, tiến thối lưỡng nan, bởi vì trước khi tới tất cả mọi người lập thệ, chỉ cho tiến không cho phép lui, lui chết. Giảo hoạt tích tích tròng mắt, hắn như kẻ trộm nhìn phương hướng cửa ra.

Lão đại tựa hồ nhìn ra ý niệm trong đầu của độc nhãn long, tiến đến bên tai hắn âm trầm nói rằng: “Trước sau đều là chết, không bằng chết nam nhân chút!”

“Ngươi… Ngươi nói cái gì đó? Lão đại, ta là đang nhìn đường lui cho mọi người, tuy nói người lui chết, nhưng cũng không có thể để mọi người tặng tính mạng uổng. Ngươi cũng thấy đấy, chết hơn một trăm người, đến cái bóng của súc sinh kia cũng không thấy.” Độc nhãn long chính là giảo hoạt, nhiễu lai nhiễu khứ kéo tất cả mọi người vào.

Lão đại ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, nếu quả thật là đã định trước toàn bộ chịu chết, ai cũng không chiếm được chỗ tốt, vậy hà tất lãng phí nhiều nhân mạng như vậy. Sớm biết sẽ không làm mộng đẹp đệ nhất thiên hạ, trở lại ôm nữ nhân ngủ càng tốt?

Nghĩ, hắn vấn độc nhãn long: “Vậy ngươi nói, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

Ngao…

Một tiếng sói tru hoa phá trường không vang lên, muốn nói chuyện độc nhãn long lập tức im lặng, khẩn trương quét bốn phía một vòng, phát hiện ba phương hướng đồng thời xuất hiện mắt lục sắc, nhất thời nhịn không được hô một câu: “Không xong! Chúng ta bị lang tể tử vây công.”

Ba!

Lão đại một bạt tai đánh vào trên mặt độc nhãn long, rất là khó chịu nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi muốn chết a! Khiến cho quân tâm đại loạn, lão tử một cước đạp ngươi ra ngoài uy đám súc sinh kia.”

“Dạ dạ dạ!” Độc nhãn long xoa mồ hôi lạnh trên trán một chút, mang hy vọng duy nhất nhìn về phía đường lúc tới, chỉ có cái phương hướng này chưa xuất hiện mắt sói, có thể chính là lối ra.

Lão đại ngoài miệng quát độc nhãn long, trong lòng cũng sợ muốn chết, theo ánh mắt của độc nhãn long nhìn về phía đường lúc tới. Hắn cũng muốn lập tức rút lui khỏi, vừa vặn vì lão đại hiện tại lui, trở lại cũng không cần lăn lộn ở trên giang hồ. Cưỡng bức bản thân quay trở lại, nhìn về phía trước, nhìn nhãn thần lục sắc tốc tới gần.

“Bất hảo! Lên cây!” Hắn hét lớn một tiếng, tốc độ lên cây so với hầu tử còn nhanh hơn.

Lão Đại và độc nhãn long phản ứng thần tốc, đặc biệt là độc nhãn long. Đừng xem tiểu tử kia một con mắt, so với ai khác đều phải thấy rõ. Mắt thấy độc xà leo lên trên ngọn cây, dẫn lão Đại và mười mấy người khinh công tốt đạp thân cây thối lui đường lúc đến.

Mắt thấy lão đại cũng chạy, bọn sát thủ thoát ly ma trảo của lang cùng độc xà cũng đều lui lại. Một ít sát thủ trên người lưng cung tiễn càng không ngừng bắn tên về phía bầy sói, nhất thời, tiếng kêu thảm thiết của sói tru người và người, còn có thanh âm của da thịt bị xém lăn lộn thành một đoàn.

Trên đầu cành quạ đen hổ phách xé rách mà gào thét, quạ đen khác cũng bắt đầu kêu to, để cánh rừng nguyên bản vắng vẻ trở nên ồn ào lên.

Ngoài cánh rừng trên cây to, Mộ Dung Đồ vẫn còn thông khí nhìn trạng huống sai, vội vàng đem tình huống báo cáo Mộ Dung Cuồng dưới trại. Đầu óc của Mộ Dung Cuồng vừa chuyển, trong lòng chậm rãi nghĩ, mệnh lệnh hơn mười danh sát thủ cây đuốc chạy vào, phân biệt xuất hiện phương hướng của tiếng kêu thảm thiết.

Sói, dù sao cũng là sợ lửa, đột nhiên toát ra hơn mười ngọn lửa, để bầy sói con mồi xé mồi có chút sợ thối lui trong rừng.

Bất quá, ai cũng sẽ không nghĩ tới, lúc này có người đột nhiên đứng ra, còn là một nữ nhân, giúp bầy sói thoát khốn.

Mộ Dung Tuyết tới, bởi vì thấy cây đuốc, biết đây là nhược điểm của sỏi. Không tiếc tính mạng đối mặt đại cao thủ trên giang hồ, lưng cung tiễn ở trên cây to bắn ra, đè xuống sợ của mãng xà, thuận lợi đến chiến trường phía trước.

Sưu sưu sưu!

Liên tục ba mũi tên bắn ra, ba sát thủ té trên mặt đất. Vài tên sát thủ khác theo phương hướng của tên bắn nhìn lại, chỉ thấy Mộ Dung Tuyết đứng ở trên cây một gốc cây trăm năm, thần tốc bắn cung về phía hướng bọn họ.

Những cao thủ cầm cây đuốc này mang theo kiếm, nhưng, lúc này kiếm không có tác dụng. Bởi vì bọn họ đến tiếp cận Mộ Dung Tuyết cũng không có nhiều cơ hội, mắt thấy bảy tám người ngã xuống, những người còn lại có chút hoảng hốt, bầy sói vừa lui ra lại xông tới. Trên nhánh cây mãng xà tốc độ gió giải quyết mấy người, thấy mãng xà nhe răng nanh thật dài, những người còn lại càng thêm sợ hãi. Trong đó có mấy người mắt thấy đại sự không ổn, cuống quít chạy trở về.

Sưu sưu sưu!

Tên của Mộ Dung Tuyết lại bắn trúng, bầy sói cùng mãng xà cũng đối phó mấy người. Bất quá, vẫn là có người chạy ra ngoài, mang tình hình chiến đấu mới nhất báo cáo Mộ Dung Cuồng.

Truyện Chữ Hay