Lúc ra khỏi quán ăn trời cũng đã tối, hai người chậm rãi bước về phía trường học.
An Nhạc nhìn học trưởng, thật lòng nói cảm ơn “Hôm nay ắn rất ngon, cảm ơn học trưởng đã chiêu đãi.”
Tiêu Thịnh nghe cô nói như thế, đem lời trong lòng đã chuẩn bị thật lâu nói ra “Cá dưa chua kia có ngon không?”
An Nhạc nhớ lại mùi vị cá, gật đầu nói “Ừ, không tệ.” người không thường ăn cá như cô vậy mà hôm nay ăn khá nhiều.
Tiêu Thịnh tận lực khến giọng nói mình thật nhẹ nhàng “Thật ra anh cũng biết làm, mặc dù làm không đạt tới mức như quán ăn.”
An Nhạc kinh ngạc, cái chuyện nấu cơm xào rau này cô cũng chỉ biết một ít vậy mà học trưởng lại biết, thật đúng là không thể nghĩ tới, cô sợ hãi than một tiếng “Biết làm là rất lợi hại rồi, học trưởng thật là nhân tài toàn năng.”
Tiêu Thịnh liếc cô một cái, mấp máy môi “Thật ra cũng bình thường, hôm nào làm cho em nếm thử, được không?”
Hmm? An Nhạc ngây ngẩn cả người, bước chân cũng dừng lại, vừa rồi học trưởng nói cái gì? Cô cảm thấy hình như mình đã nghe nhầm.
Tiêu Thịnh cũng dừng lại.
An Nhạc nhìn hắn, hỏi “Học trưởng, anh vừa nói cái gì?”
Tiêu Thịnh đối mặt với cô, một lần nữa lặp lại “Cá dưa chua, lần sau anh làm cho em nếm thử, được không?”
An Nhạc lần này nghe rất rõ ràng, vì vậy cả người liền cứng lại, đây là ý gì? Bày tỏ? Học trưởng tỏ tình với cô sao? An Nhạc mấp máy đôi môi có chút khô, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì.
“A, cái này…. hưm…. cái gì chứ?” An Nhạc dời tầm mắt, nhìn trái ngó phải.
Tiêu Thịnh nắm lấy tay cô, nhìn khuôn mặt cô dưới ánh đèn càng thêm xinh đẹp, nói thẳng “An Nhạc, làm bạn gái anh đi.”
Tiêu Thịnh không phải loại người thích quanh co lòng vòng, lần trước khi gọi điện thoại hắn đã muốn nói cho An Nhạc biết, nhưng hắn nghĩ loại chuyện tỏ tình này vẫn nên gặp mặt nói thì có thành ý hơn, vì vậy hắn tới, xuất hiện trước mặt cô.
An Nhạc kinh hãi, học trưởng thật sự tỏ tình với cô, nhưng là tại sao? Cô với hắn, số lần gặp nhau chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay!
An Nhạc ngẩng đầu nhìn, không khỏi bật thốt lên “Vì sao?”
Vì sao? Vì sao lại thích cô? Tiêu Thịnh cũng không biết là bắt đầu từ lúc nào, có lẽ là lúc hắn nhìn thấy nụ cười trong sáng của An Nhạc, có lẽ là lúc cô đem dù đưa cho hắn, cũng có lẽ là lúc cô đối mặt với công kích của bạn gái trước của hắn, không hề do dự phản kích.
Tóm lại, hắn có hảo cảm với An Nhạc, nhưng bởi vì nguyên nhân ở chính mình nên cứ như vậy buông xuống, chỉ khi vào mấy ngày hôm trước, Tiêu Thịnh nhìn thấy lời của bạn An Nhạc, hắn suy nghĩ thật lâu, mặc kệ cô có ý với hắn hay không, hắn vẫn nên chủ động một lần.
Hắn nhìn cô không chớp mắt “Không vì lý do gì, chính là thích.”
Trái tim An Nhạc bỗng nhiên co rúc, ánh mắt của học trưởng lúc này giống như đêm đó lần đầu bọn họ gặp nhau, vô cùng phát sáng, làm cho người ta không thể dời tầm mắt.
Đây không phải lời tỏ tình cảm động nhất mà An Nhạc từng nghe qua nhưng nó lại khiến cô xúc động.
Đáp ứng! Đáp ứng! Đáp ứng! Đáp ứng! Đáp ứng! Trong đầu An Nhạc như có vô số âm thanh kêu gào, nhưng khi cô thật vất vả mở miệng, lời nói ra lại là “Học trưởng, có thể cho em suy nghĩ một chút không?”
Tiêu Thịnh nghe như vậy có chút thất vọng, nhưng hắn vẫn rất phong độ buông tay An Nhạc ra, cười nói “Đương nhiên có thể, anh chờ điện thoại của em.”
“Ừ, được.” An Nhạc nói xong bước nhanh rời đi.
Tiêu Thịnh cũng không nói sẽ đưa An Nhạc đến dưới lầu ký túc xá, bởi vì hắn biết bây giờ mình đã nói rồi, cũng chưa bị từ chối, dù sao cũng vừa mới tỏ tình thôi, cô ấy cần suy nghĩ.
An Nhạc bước đi thật nhanh, trong đầu loạn thành một đống, vừa rồi trong chớp mắt kia, khi học trưởng còn đang chờ câu trả lời, cô lại nhớ đến Công Tử, nghĩ tới cái người kia trong trò chơi, thật sự rất ngu ngốc.
An Nhạc cô có tình cảm với cái người trong trò chơi đó sao?
Không thể nào, hoàn toàn không thể nào, cô không có yêu qua mạng, không thể thích một nhân vật ảo.
Lặp lại vô số lần không thể nào, nhưng vì sao lúc nãy cô lại nhớ đến hắn, còn làm hại bản thân không lập tức đáp ứng lời tỏ tình của học trưởng, đây chính là điều cô đã chờ đợi nửa năm, học trưởng tỏ tình a~ cô lại còn đòi suy nghĩ.
Học trưởng ôn nhu chăm sóc như vậy còn cần phải suy nghĩ cái gì nữa, ban đầu cũng bởi vì học trưởng tỉ mỉ quan tâm nên mới thích hắn!
An Nhạc phát điên về tới ký túc xá cũng không thể tự mình lý giải được chuyện này.
Đương nhiên chuyện học trưởng tỏ tình cô không có nói với Đại Ngọc Nhi, lúc cô ấy hỏi tới cũng chỉ tìm đại một cái cớ nói qua loa, bởi vì nếu như nói ra cô nhất định sẽ bị phiền chết, bị cô nàng này phiền đến chết, chờ chuyện này đâu vào đấy rồi nói cũng không muộn.
An Nhạc đi tắm, muốn cho đầu óc thanh tĩnh một chút, nhưng hình như chẳng có tác dụng gì, bên trong đầu vẫn cứ xoắn xuýt, xem mấy tiết mục giải trí cũng không thể khiến cô buông xuống, bởi vì trong lòng còn băn khoăn chuyện kia.
An Nhạc tắt video, lại mở trò chơi ra, nhìn cảnh vật quen thuộc bên trong, ký ức từng li từng tí hiện lên, cô không khỏi nghĩ tới, người kia có đang online không?
Nhân vật mới của An Nhạc không có thêm Công Tử vào bạn tốt, vì vậy cô không biết tình hình của hắn, nhớ đến hôm trước hắn còn nói muốn ôm cây đợi thỏ, nhớ đến lời của Đại Ngọc Nhi, mấy ngày qua chỉ cần hắn online thì acc của cô cũng sẽ online, hiển nhiên cả hai cái đều là do hắn mở.
An Nhạc nói với người phía sau lưng mình “Đại Ngọc Nhi, cậu nhìn hộ tớ xem Công Tử có online không?”
Hứa Ngọc thuận miệng trả lời “Làm gì? Cậu vứt bỏ hắn rồi, còn muốn cùng hắn đốt lại đống tro tàn sao?”
“Vứt bỏ cái gì? Sao lại nói khó nghe như vậy? Còn cái gì mà đốt lại đống tro tàn, tớ với hắn có bắt đầu sao? Hắn chỉ là một người xa lạ chưa từng gặp mặt.” An Nhạc im lặng, trong lòng đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ người xa lạ.
Hứa Ngọc không muốn cùng cái người vừa mạnh miệng vừa không được tự nhiên nói thêm cái gì nữa, nhìn lướt qua giao diện bạn tốt, lắc đầu nói “Hắn không có ở đây, cậu cũng không có.”
Không có? An Nhạc trong lòng chợt động, logout khỏi tài khoản mới, đăng nhập vào acc ‘Tôi Vì Bạn Mà Đến’, An Nhạc thuận lợi online, trang bị trên người vẫn chưa thay đổi, giống như lần trước khi cô logout. Điều duy nhất không giống chính là địa điểm, cô phát hiện mình đang đứng trên đỉnh cửa đá huyện thành.
Chỗ này có thể đi lên sao? An Nhạc kinh ngạc rồi, cô chưa bao giờ biết có thể chạy đến đỉnh cửa đá, cái này chắc là BUG rồi!
An Nhạc nhìn nhà cửa phía dưới, còn có người qua đường đi lại không dứt, thương nhân bày hàng gào thét, đây thật sự là một chỗ rất tốt để ngắm cảnh, mấy ngày qua hắn mở acc của cô chạy tới nơi này ngắm cảnh sao?
An Nhạc cắn môi do dự một chút, thu nhỏ giao diện, đăng ký vào tài khoản ‘Công Tử Thế Vô Song’. Lúc nhập mật khẩu, trong lòng cô có chút không nắm chắc, dù sao cũng coi như cùng hắn lật mặt, rất có thể hắn đã đem mật khẩu sửa lại, sợ cô online acc của hắn đem trang bị, tọa kỵ, sủng vật toàn bộ vứt hết, để lại cho hắn tài khoản trống không.
Nhưng rất hiển nhiên An Nhạc đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Chỗ hắn đứng không giống với chỗ cô đang đứng, hắn cũng ở chỗ cửa đá huyện thành, nhưng là ở trên đường cái, An Nhạc nghĩ tới cô đứng trên đỉnh, không khỏi nhấp chuột điều chỉnh tầm nhìn.
Nhất thời từ chỗ hắn đứng rõ ràng nhìn thấy người ở trên.
Góc độ này cũng không tệ lắm, An Nhạc đang nghĩ như vậy bỗng nhiên sắc mặt cứng lại, cô nhớ ra một việc, trước khi hai người cãi nhau, hắn đã từng nói: Ở cửa đá có một chỗ rất tốt!
Lúc đó cô còn hỏi hắn có cái gì tốt, hắn chỉ nói một nửa “Chạy hết một vòng ở đó, em mở hai acc ra xem liền biết”
Chạy một vòng? Đúng là nơi này sao? Nơi này có cái gì?
An Nhạc từ góc độ nhân vật của Công Tử, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cô, bỗng nhiên cô híp mắt, vội vàng chuyển sang ‘Tôi vì bạn mà đến’, từ đây nhìn xuống, trên đường phố vẫn không dứt người qua lại, vẫn đông đảo thương nhân bày hàng, nhưng là chỉ cần liếc mắt liền nhìn thấy được trong đám người Công Tử mặc hồng y.
An Nhạc cảm thấy mình đã hiểu, hắn nhìn lên chỉ có thể thấy cô, cô nhìn xuống cũng chỉ có thể thấy hắn.
Đây chính là chỗ tốt mà hắn nói?
Trước khi hắn logout chính là mở cả hai acc, mặt đối mặt nhìn nhau?
An Nhạc cảm động rồi, cô cắn môi, khóe mắt có chút ướt.
Lúc này trong tai nghe truyền đến bài hát Vương Phỉ truyền kỳ, thanh âm khiến người ta kinh diễm vang bên tai cô: Đơn giản trong vô số người nhìn nhau một cái, cũng không thể quên mất dung mạo người, mơ ước có thể tình cờ gặp nhau lần nữa, từ đó bắt đầu cô đơn tưởng nhớ…..
An Nhạc nhìn thấy trong những người qua lại chính là người kia, bỗng nhiên mỉm cười, trong hốc mắt lấp lánh giọt nước trong suốt, rực rỡ.