Cực Phẩm Chiến Thần

chương 19: kết giao bằng hữu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Rùng mình một phát, khóe miệng tao lão đầu co quắp một chút, biểu hiện quỷ dị của ta làm cho tao lão đầu càng ngày càng không tự tin, mặc dù còn có tuyệt chiêu chưa xuất ra, nhưng lúc này không phải là đánh nhau sinh tử, không vì chút thể diện mà đánh cho ngươi chết ta sống, hơn nữa, vạn nhất tuyệt chiêu xuất ra rồi mà tiểu tử kia không có bị gì, vậy thị lại càng mất thể diện hơn nữa.

Liền không có do dự nữa, tao lão đầu bay lui lại về phía sau với tốc độ nhanh nhất, trong nháy mắt lui cách ta hơn mười mét, hai tay chập về phía sau, cố tình làm bộ dáng nhàn nhã, cao nhân phong phạm, mặt lộ ra vẻ thưởng thức nói với ta:” Không tệ! Không tệ, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, công lực tiểu tử ngươi bất phàm, trong người lại mang kỳ công, có thể tiếp ta nhiều chiêu như vậy mà không có bại, có thể xem là lợi hại nhất trong những người trẻ tuổi mà ta đã từng thấy qua! Tuổi như thế mà có tu vi như vậy, ngoại trừ những người trong cuộc chiến đại diệt tuyệt ra thì đây là lần đầu tiên ta thấy!” Nói thì nói như vậy nhưng hai tay chập ở phía sau đang nắm chặt, không ngừng run rẩy, không có biện pháp nữa, tê, quá tê rần rồi.

Ta thấy tao lão đầu không đánh nhanh như vậy thì cảm giác có chút tiếc nuối, nghe tao lão đầu nói như vậy, trong bụng cũng rất vui mừng, nghĩ thầm lão tử cuối cùng đã trở thành cao thủ rồi, mặc dù trở thành cao thu có chút quái lạ, vội vàng khiêm tốn nói:” Lão tiền bối quá khen, đều do lão tiền bối hạ thủ lưu tình.” Bây giờ ta mới suy nghĩ cẩn thận tại sao mà tao lão đầu lại đánh mãnh liệt với ta, đều là vì mặt mũi hết, cho nên phải cấp tao lão đầu một lối thoát, chừa cho hắn ít mặt mũi trước mặt hậu bối.

- Không tệ, không tệ! Rất ít người trẻ tuổi khiêm nhường giống như ngươi vậy!” Tao lão đầu thấy ta thức thời như vậy, cười đến mức nếp nhăn bắt đầu nổi lên, đột nhiên nhớ tới bản thân mình mang tuyệt thế tu vi lại không thể làm gì được một thiếu niên, lại không khỏi có chút đã già rồi, cảm thán nói:”Ta vốn tưởng rằng đã hiểu hết không tới bảy tám thì cũng năm sáu trong mười phần của võ học trong thiên hạ, lại không nghĩ rằng kỳ nhân thế gian này đông đảo, thần công vô số, ta như ếch ngồi đáy giếng….. Ta thấy chân khí của ngươi có chút cổ quái, không biết là do vị cao nhân nào truyền thụ? Nếu có cơ hội, nhất định ta cùng tôn sư tham khảo một hồi.

Hắn là muốn truy xét, chân khí của tiểu tử này là khắc tinh của Ngưng Thủy Chân Khí, không biết có phải là cừu gia sáng tạo hay không, chuyên môn dùng đối phó Thủy gia hắn.

Mà hai người Liên Nhi cùng Vân Nhi, toàn bộ đều ngây dại, mặc dù không có nhãn lực như bọn họ, lúc ta cùng tao lão đầu đánh nhau thì bóng người lẫn lộn, lúc tách ra thì các nàng không rõ rốt cục ai thua ai thắng. Vừa nghe tao lão đầu nói một hồi, vừa lại nhìn thấy bộ dáng hồn nhiên vô sự của ta, phán đoán ít nhất ta không có bị thua. Có thể cùng tao lão đầu đánh nhau lâu như vậy mà không rơi xuống hạ phong, trong mắt các nàng là chuyện khó có thể tưởng tượng được rồi, thậm chí hoài nghi mình có phải đang nằm mơ hay không.

Nếu lúc trước có người nói với các nàng, một thiếu niên hơn mười tuổi có thể cùng một vị cao thủ mấy trăm năm tu vi, thân là một trong năm vị tuyệt thế cao thủ trong thiên hạ đánh ngang tay với nhau, các nàng chỉ biết đó là một chuyện đùa không thể thực hiện được, thậm chí cười nhạo đối phương cuồng vọng không hiểu biết, song sự thật xảy ra trước mắt các nàng, làm cho các nàng không thể không tin, ánh mắt nhìn ta bắt đầu giống như một quái vật thời tiền sử! Mà Vân Nhi cũng thu hồi ánh mắt khinh thị lúc trước, trong mắt phát ra một tia sáng kỳ dị.

Ta không chú ý tới ánh mắt khác thường của các nàng, nghe tao lão đầu nói thì ý niệm liền xoay chuyển, nghĩ thầm làm gì có sư phụ nào, nói là ta tự nghĩ ra thì tao lão đầu này khẳng định không tin, không thể làm gì khác hơn là cẩn thận bịa chuyện một hồi:”Ta cũng không biết tên sư phụ, sư phụ từng nói lúc ngài còn trẻ chỉ là một cao thủ tam lưu, sau lại cùng người luận bàn thì không cẩn thận bị người ta phế đi võ công, tâm tro ý lạnh không có tập võ nữa, chỉ đi nghiên cứu võ học, một hồi lâu sau mới có chút khám phá, hơn mười năm sau thì rốt cục đã sáng tạo ra một môn công pháp nội tâm, cũng chính là tâm pháp mà bây giờ ta đang tu luyện, tên là:”Thiên Lôi Quyết!” Sư phụ thu ta làm đệ tử, truyền thụ cho ta phương pháp tu luyện “Thiên Lôi Quyết” thì không bao lâu sau đó qua đời, sau đó bản thân ta tự mình tìm tòi… Ta đoán lúc trên người ta sinh ra chân khí hệ hỏa thì rất có thể là do bản thân luyện công sai lầm, thay đổi thuộc tính chân khí, mới làm cho tiền bối đoán nhầm ta là người kia.”

Tao lão đầu suy tư một hồi, nói:”Không sai, ngươi nói rất có đạo lý, chân khí của ngươi có thuộc tính điện mà ta chưa từng gặp qua, lôi điện liên hệ với nhau, lôi thuộc tính chuyển hóa thành hỏa thuộc tính không phải là không có khả năng, thật sự là ta nhận lầm rồi….” Hắn buồn bả thở dài, “Sư phụ ngươi mặc dù không có luyện thành tuyệt thế thần công, nhưng cũng là tuyệt thế kỳ tài, đáng tiếc, đáng tiếc là…”

Luyện công sai lầm vốn chỉ là dưới tình thế cấp bách ta mới nói hưu nói vượn, lại không nghĩ rằng tao lão đầu lại nhận định như vậy, mừng rỡ tìm được một lối thoát, theo tình tiết câu chuyện mà làm vẻ buồn bả tang thương.

“Người đã mất rồi, huynh đệ cũng không nên quá thương tâm, không biết sau này ngươi có tính toán gì không?” Tao lão đầu hỏi.

Ta nhớ tới Mộc Y Linh, trong lòng lo lắng tới thương thế của nàng, nói:”Ta muốn trở về thành phố Thanh Lan, ta có một người bạn ở đó.”

“Thành phố Thanh Lan? Nơi đó cách chỗ này khá xa…” Nhãn hạt châu của tao lão đầu liền chuyển, không biết lại có chủ ý gì nữa, “Bay tới thì quá phiền toái, huống hồ vòng thân phận của ngươi đã bị hủy, tới đó sẽ gặp nhiều phiền toái. Ta thấy thế này, không bằng ngươi ở đây nghỉ ngơi một ngày, làm cho ngươi một vòng thân phận mới rồi sau đó gọi một tao phi tới đây tiễn ngươi trở về, thấy thế nào?”

Ta xem cổ bàn tay trái trống rỗng, lúc này mới nhớ tới, lúc đó vòng thân phận đã bị liệt hỏa đốt cháy không còn một mảnh, sau đó ý niệm đầu tiên trong đầu ta chính là:”Đáng thương một ngàn đồng tiền của ta, còn chưa trả lại cho Y Linh tỷ nữa! Còn phần cái gì đó bay mà tao lão đầu nói, ta phỏng chừng một loại máy bay gì đó, trong lòng mặc dù kỳ quái tao lão đầu tại sao lại chiếu cố ta như vậy, nhưng nhìn bộ dáng hắn không có ác ý, cũng liền gật đầu đồng ý.

Thấy ta đồng ý lưu lại, tao lão đầu có vẻ thật cao hứng, nói:”Như vậy rất tốt, vẫn quên chưa giới thiệu cho ngươi, lão đầu ta gọi là Thủy Thanh Hoa, ta và ngươi vừa gặp mà như cố nhân, không bằng kết bái huynh đệ thế nào?”

Ta ngây người, Thủy Thanh Hoa? Thế thì ra còn là Dương ‘Bắc Đại’! Hơn nữa lúc nào ta cùng ngươi vừa thấy như đã là cố nhân? Còn muốn kết bái làm huynh đệ, mẹ nó, ngươi không phải là Chu Bá Thông, ta cũng không phải là Quách Tĩnh.

- Thái gia gia!.

Vân Nhi thấy tao lão đầu nói vậy, sẳng giọng nói:

- Ngài đừng hù dọa hắn nữa!

Thủy Thanh Hoa cười gian nói:

- Thế nào? Vừa mới gặp mặt thì ngươi đã bảo vệ cho tiểu tử này. Cùng đối nghịch với thái gia gia, ngươi có phải thấy hắn vừa mắt rồi hay không?

Ta vội vàng ho khan, len lén ngắm Vân Nhi một cái, thấy nàng xấu hổ đỏ mặt, nhìn thấy bộ dáng kiều diễm xấu hổ mang theo chút tức giận, làm cho ta kìm không được tâm thần rung động, nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

- Ha ha ha ha!. Thủy Thanh Hoa cười ha hả.

- Thái gia gia, ngài lại không nghiêm chỉnh rồi! Vân Nhi trách móc.

Bất thình lình Thủy Thanh Hoa vỗ bả vai ta, tán dương:

- Tiểu tử ngươi được lắm, nghe thấy tên của ta mà không có kinh ngạc, cũng quả nhiên không giống với tên ngu ngốc mà ta thường thấy, như vậy, chúng ta không kết bái huynh đệ nữa, miễn cho Vân Nhi nói ta già rồi mà không nghiêm túc, chúng ta kết giao ngang hàng, ngươi gọi ta một tiếng Thủy đại ca, ta gọi ngươi là Dương huynh đệ, như vậy không thoải mái sao?

Kết giao ngang hàng mà không gọi là già mà không đứng đắn sao? Trong tâm ta khinh thường hắn, hơn nữa ta tới thế giới tương lai mới có vài ngày, ai biết Thủy Thanh Hoa là ai? Huống hồ chi ta cũng không phải ngươi ở cái thế giới này. Cho dù danh tiếng ngươi có lớn tới đâu thì ta cũng không dọa tới mức sợ hãi, nếu như ta đem lai lịch nói ra thì mới thật sự hù chết người. Nhưng ta cũng bị lời nói của Thủy Thanh Hoa mà tâm động, theo lý luận mà nói, ta thuộc về người của mấy ngàn năm trước, theo bối phận không biết cao hơn Thủy Thanh Hoa bao nhiêu lần, cùng hắn kết giao ngang hành cũng không có quá đáng, ngược lại để cho hắn chiếm tiện nghi rồi.

Chú Thích:

Thanh Hoa và Bắc Đại là hai trường đại học lớn ở Trung Quốc. Hai trường có quan hệ gắn bó, và hiệu trưởng đầu tiên của Thanh Hoa là sinh viên trường Bắc Đại.

Truyện Chữ Hay