Cực Phẩm Chiến Thần

chương 149: dương thu thủy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiếp đó, nàng đem khổ trong lòng nói cho người nọ, mong hắn đoạn tuyệt tâm tư. Cuối cùng nói phải đợi Dương Thu Thủy thoái lui chức vị tông chủ mới có thể cùng hắn một chỗ.

Dương Thu Thủy biết người kia tu vi thấp kém, chỉ mới bước vào địa giai, bằng thọ mệnh của hắn, tuyệt không đợi được đến lúc nàng thoái vị, liền quyết tâm đuổi hắn ra khỏi Lâm Phượng các, không cho hắn đi vào nửa bước.

Lúc bị áp giải ra khỏi Lâm Phượng các, người kia phát ra lời thề, tương lai nhất định phải đem Dương Thu Thủy giải cứu khỏi Lâm Phượng các. Mà người kia sau này cũng đã xuất hiện lại một lần, Dương Thu Thủy vẫn đảm nhiệm chức tông chủ Lâm Phượng các, thẳng tới hôm nay...

Nghe xong cố sự này, ta thở dài, nói: "Người kia quả nhiên đủ si tình, nhân vật như vậy, đáng tiếc không thể quen biết... Không biết hắn tên là gì?"

Tiểu Lan nhìn ta, ánh mắt trở nên cổ quái, chậm rãi nói: "Người kia, kỳ thực ngươi cũng quen biết." "Nga? Ta cũng có quen sao?" Cái này thì ta cũng giật mình.

" Tên gọi của hắn... Lục Đỉnh."

"Lục Đỉnh?" Ta thiếu chút nữa từ không trung rớt xuống đất, không thể tin nổi mà hét lên.

Cũng không trách ta kinh ngạc như thế, trong ấn tượng của ta, Lục Đỉnh chính là chính là con cáo già đầy dã tâm, thế nào mà đảo mắt một cái lại thành một đại tình thánh được chứ? Thế giới này cũng quá điên cuồng rồi? Còn tưởng tác giả là thái giám chứ, tình tiết chó má như vậy cũng nghĩ ra được?

Sau đó, ta vô số ý niệm chuyển đổi trong đầu, cuối cùng nhận định - âm mưu! Tuyệt đối là âm mưu! Lục Đỉnh nhất định là mơ ước thực lực của Lâm Phượng các, có lẽ còn mơ ước võ học của Lâm Phượng các, mới trình diễn một màn khổ nhục kế!

Tiếp theo ta bắt đầu thống hận, Dương Thu Thủy nhìn không phải kẻ ngu si, tại sao lại dễ dàng bị lừa như vậy chứ? Chẳng lẽ thật sự nữ nhân lúc luyến ái đều bị bại não hết rồi?

Tiểu Lan cười cười, nói: "Lục Đỉnh hiện tại, cùng với Lục Đỉnh quá khứ, khác biệt quá lớn phải không?"

Ta lắc đầu than thở: "Không phải khác biệt quá lớn, mà là khác biệt lớn lớn cực kỳ lớn."

Tiểu Lan tiếp tục nói: "Ngươi nhìn thấy, chỉ là một mặt không tốt của Lục Đỉnh, nhưng ngươi có biết thật sự trong lòng hắn nghĩ những gì?"

Lục Đỉnh nghĩ những gì chứ? Không phải là muốn danh tiếng Đông Thổ Hoàng Tộc đứng đầu khắp nơi sao, dã tâm bừng bừng kinh doanh mấy chục năm, muốn khống chế toàn bộ liên bang chứ gì? Còn có thể thế nào nữa chứ?

Chờ một chút! Chẳng lẽ... Trong ánh mắt ta hiện một tia kinh sắc, lẳng lặng nhìn về phía Tiểu Lan.

Tiểu Lan khẽ thở dài, nói: "Từ lúc bắt đầu ta nói cho ngươi Lục gia là Đông Thổ Hoàng Tộc, ngươi đã bị danh xưng này dọa nạt, cũng giống như những người khác, nhận định hàng loạt việc hắn làm những năm qua, chính là muốn hoàn thành sự nghiệp thành của tổ tiên. Tuy rằng hắn đúng là làm như vậy, thế nhưng nào ai biết được lúc đầu, hắn đã không hề muốn làm thế... Mấy nghìn năm qua Lục gia che giấu cực kỳ tốt, vẫn không có tiếng tăm gì. Qua mấy nghìn năm, cũng chỉ có Lục Đỉnh gây ra danh tiếng lớn như vậy, hơn nữa còn là đại náo động, liên tục bảy lần đoạt được quán quân Cực đạo võ hội. Lục Đỉnh khi đó, hầu như có thể nói có thể nói chính là nhân vật nổi tiếng, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?"

Gật đầu, ánh mắt ta hiện ra một tia chợt hiểu.

Tiểu Lan tiếp tục từ tốn nói: "Nếu chỉ là vì hấp dẫn chú ý, tiến nhập vào chính trường, hắn cũng hoàn toàn không cần phải làm ra việc đáng chú ý như vậy, chỉ cần đoạt được một lần quán quân Cực đạo võ hội, là có thể thuận lợi tiến nhập chính trường, trở thành mục tiêu săn đuổi của các thế lực khắp nơi. Mà hắn liên tục đoạt lấy bảy lần quán quân, tiền lệ cũng chưa từng có, đến nay cũng không có người nào có thể phá vỡ nổi. Quá mức nổi tiếng, đối với phát triển chính trị của hắn, rất có bất lợi... Cây to đón gió lớn, mà hắn bảy lần đoạt lấy quán quân, không còn là một cây to bình thường nữa, bằng tâm cơ của Lục Đỉnh, ngươi cho là hắn không hiểu được lợi hại trong đó sao? Thế nhưng hắn vẫn đem tu vi ẩn tàng dưới địa giai, bảy lần đoạt giải quán quân, ngươi lại nói là vì sao? "

Ta cười khổ, không nói một câu nên lời. Vì sao? Còn có thể vì sao? Tự nhiên là vì Dương Thu Thủy rồi.

Tiểu Lan lại thở dài, nói: " Lúc Lục Đỉnh bị đuổi khỏi Lâm Phượng các, chúng ta cũng không biết lai lịch Đông Thổ Hoàng Tộc của Lục Đỉnh, chỉ xem hắn là truyền nhân của một vị cao thủ ẩn thân trong dân gian bồi dưỡng ra. Chính là lão tông chủ đối với lai lịch của Lục Đỉnh sinh ra hoài nghi, dù sao, bảy lần đoạt giải quán quân, không phải người nào cũng có thể làm như vậy, cho nên liền phân phó các tổ chức tình báo của Lâm Phượng các lưu trên Địa Cầu tiến hành điều tra, tra một lần này, là truy xét suốt sáu mươi năm, mới tra ra được hắn là hậu nhân của Đông Thổ Hoàng Tộc. Lúc lão tông chủ đem tin tức này nói cho tông... Dương sư tỷ, Dương sư tỷ căn bản không tin, nói muốn tìm Lục Đỉnh hỏi rõ ràng. Lão tông chủ không đồng ý, đem nàng cấm bế nửa năm, mới thả nàng ra ngoài, sau đó nói cho nàng nghe tình huống của Lục Đỉnh lúc đó, để Dương sư tỷ triệt để từ bỏ hy vọng."

Chân mày khẽ động, ta hỏi: "Khi đó Lục Đỉnh như thế nào?"

"Khi đó, Lục Đỉnh cũng đã... điên rồi." Tiểu Lan yếu ớt nói một câu như thế.

"Điên rồi?" Ta ngây ngẩn cả người, ta thật không nhìn ra được Lục Đỉnh có nửa dấu hiệu bị điên nào. "Không sai, hắn đã điên rồi, nói chính xác một chút, là nhập ma..." Tiểu Lan khẽ thở dài: "Lục Đỉnh từ khi bị Lâm Phượng các đuổi đi, tinh thần sa sút đủ hai mươi năm, khi đó chuyện gì hắn cũng không làm, cả ngày say rượu, say rồi tỉnh, tỉnh lại say. Khi đó hắn vẫn còn là nhân vật được truyền thông công chúng cực kỳ quan tâm, thấy hình dạng này của hắn, tất cả mọi người đã biết, thiên tài võ học ngày trước, cũng như phù dung sớm nở tối tàn, triệt để ngã gục rồi. Dần dần, hắn cũng nhạt dần khỏi ánh mắt người khác. Sau đó... hắn đã kết hôn."

Ta giật mình nói: "Kết hôn? Hắn không phải là thích Dương Thu Thủy sao? Tại sao còn có thể lấy người khác?"

Tiểu Lan thản nhiên nói thản nhiên nói: "Thế giới này luôn luôn có nhiều lắm chuyện tình thân bất do kỷ, Lục Đỉnh không thể chỉ sống một mình, phía sau hắn, là gia tộc được xưng là Đông Thổ Hoàng tộc. Bởi vậy, vì lợi ích của gia tộc, để Lục gia duy trì hương khói, hắn phải kết hôn. Khi đó, gia chủ Lục gia vốn là ôm kỳ vọng đối với Lục Đỉnh rất cao, thế nhưng, bởi vì Lục Đỉnh liên tục bảy lần đoạt giải quán quân, hoàn toàn làm trái lộ tuyến gia chủ an bài thay cho hắn, hơn nữa Lục Đỉnh sau khi đi ra từ Lâm Phượng các cả ngày sa sút tinh thần, đã làm cho gia chủ Lục gia đối với hắn hoàn toàn thất vọng rồi, mới đem mong muốn ký thác lên đời tiếp theo, bởi vậy, mới chọn cho Lục Đỉnh một nữ nhi quyền quý, có lợi cho sự phát triển của Lục gia, sống chết cũng phải buộc hắn kết hôn. Lục Đỉnh không thể tránh được, dưới sự khuyên bảo hết lời của gia chủ, cuối cùng cũng phải đồng ý kết hôn. Kết hôn một hai năm, Lục Tử Khiêm xuất thế... Sau đó, Lục Đỉnh làm ra một chuyện khiến người khác cho rằng hắn đã điên rồi."

" Hắn làm cái gì?" Ta hỏi, trong lòng hiếu kỳ cực điểm.

Tiểu Lan cố dùng một giọng nói không mang theo một chút dao động tình cảm: "Ngay ngày mà Lục Tử Khiêm xuất sinh, Lục Đỉnh, tự tay giết thê tử của hắn."

Con mắt ta không khỏi mở to: "Vì sao?"

"Đúng vậy, vì sao? Nguyên nhân không phải rất đơn giản sao, Lục gia cần chỉ là hậu nhân, đối với thê tử này, trong mắt Lục Đỉnh, có cũng như không. Thê tử Lục Đỉnh đối với hắn vô cùng tốt, nhưng nàng lại không biết, chính bởi quá tốt này, liền đoạt lấy tính mạng của mình. Tâm của Lục Đỉnh cũng là người có máu thịt, thê tử đối với hắn quá tốt, hắn lại không có bất cứ hồi báo gì, làm sao mà hắn không thể sinh ra áy náy thống khổ chứ? Chính là như vậy, lâu ngày sinh tình, hắn đối với thê tử, dần dần cũng không chán ghét như lúc đầu nữa. Càng về sau, tư tưởng Lục Đỉnh càng trở nên cực đoan... Hắn sợ hãi, hắn muốn bảo toàn tình yêu thuần khiết đối với Dương sư tỷ, bởi vậy, phải tự tay hủy diệt một phần tình ái khác. Hắn cho rằng, chỉ cần tự thân giết đi thê tử kia, hắn tự nhiên sẽ không còn xảy ra chuyện lâu ngày sinh tình gì gì đó. Cho nên, ta mới nói, Lục Đỉnh điên rồi."

Giọng của Tiểu Lan rất rõ ràng, tựa như kể một sự kiện rất đơn giản, thế nhưng, ta nghe lại có một cảm giác sởn gai rợn tóc. Yêu một người không có gì sai, thế nhưng, yêu đến mức phải giết một người khác, thì cái yêu này quá kinh khủng rồi... Ta thậm chí có thể tưởng tượng được, ánh mắt băng lãnh của Lục Đỉnh lúc tự tay bóp chết thê tử mà hắn yêu thương... (@ mẹ nó, ta dịch đoạn này lúc ở một mình trong phòng tối >_

Truyện Chữ Hay